Đừng Bỏ Lỡ Tình Yêu

Chương 189: Chương 189: Chương 5: Người mặc trang phục hầu gái kia đâu phải là bà xã của anh




Tuy cũng biết Tổng giám đốc Thẩm vốn dĩ là người rất nổi tiếng trong chuyện cưng chiều, yêu thương bà xã, nhưng mà họ vẫn chưa từng được tận mắt nhìn thấy, vẫn nghĩ rằng đó chỉ là tin vịt, ai ngờ được hôm nay... Quả nhiên là đã được tận mắt “mục sở thị” rồi!

Thanh Thu nhắm mắt lại, suy nghĩ trong ngoài đã thông suốt, dứt khoát đẩy cửa ra đi vào Cô há miệng, lập tức không sao không chế nổi cảm xúc, giọng nói cũng biến đổi, mang hương vị êm dịu, ngọt ngào đến phát ngấy: “Chủ nhân, ngài làm việc trễ như thế này có mệt không vậy, em đã đưa cà phê tới cho ngài rồi đây!”

Nói xong, cái eo nhỏ nhắn liền uốn éo một cái, cặp chân thon dài khẽ cong lên một chút, bày ra một tư thế mê người, đôi mắt to thuận thế chớp chớp một cái đầy vẻ quyến rũ, khóe môi cong lên, nở một nụ cười ngọt ngào nhìn lại Thẩm Bắc Thành.

Ở trong phòng, Thẩm Bắc Thành lập tức trở nên sững sờ, ngây người ra tựa như đã bị hóa đá, một hồi lâu cũng chưa lấy lại tinh thần.

Anh đã tháo chiếc tai nghe ra, nhưng lại không khóa micro và loa đàm thoại lại, cho nên khi Thanh Thu cất tiếng nói, giọng của cô liền truyền tới bên kia. Mặc dù không được rõ ràng lắm, nhưng những vị quản lý cao cấp đang ngồi nghiêm chỉnh kia, chỉ cần thoáng nghe thấy cũng đã hiểu được rõ ràng...

Mấy người đó đều trợn mắt, há hốc mồm vì kinh hãi, trong khoảng thời gian ngắn bọn họ cũng không sao phân biệt rõ được, người mới vào kia có đúng là phu nhân Tổng giám đốc thật không... Hay chỉ là... người được Tổng giám đốc yêu thích đặc biệt, đảm nhiệm vai trò của Tổng giám đốc phu nhân mà thôi?

“Chủ nhân?” Thanh Thu thấy Thẩm Bắc Thành thất thần đến ngây người, thoáng cái trong đầu liền lập tức nổi lên ý định trêu đùa. Cô bưng khay cà phê lại, hơi lắc nhẹ vòng eo của mình, mảng da thịt trắng như tuyết trước ngực cô, ở dưới ánh đèn lại càng chói lọi đến lóa mắt ôn Thẩm Bắc Thành chỉ cảm thấy trong lỗ mũi của mình có chút ngứa ngáy, trong cổ họng anh cũng thấy khô khốc, bỏng rát tựa như bị lửa thiêu đốt vậy...

“Này, ông nhìn xem...”

Ngồi đối diện với chiếc camera, một người đàn ông tuổi còn khá trẻ chợt giơ tay lên đẩy đẩy người đàn ông ở bên cạnh một cái: “Ông nhìn xem kìa, Tổng giám đốc Thẩm lúc này đang bị làm sao ấy?”

Người đàn ông ngồi bên cạnh người đàn ông trẻ tuổi kia nghe gọi liền hướng mắt nhìn theo, vẻ mặt lập tức trở nên kinh hãi, đập chát một cái vào trên mặt bàn ở trước mặt: “Ai dà, hừ hừ, lỗ mũi của Tổng giám đốc Thẩm bị đổ máu ra rồi kìa!”

Mấy người đàn ông khác ở trong phòng họp lúc này cũng hướng về phía chiếc camera kêu ầm lên, loạn thành một đám, từ trong chiếc tai nghe để ở trên bàn, dần dần đã nghe thấy tiếng huyên náo vọng ra.

Thanh Thu càng ngây người ra nhìn, bộ dạng của Thẩm Bắc Thành lúc này lại càng trở nên ngây ngốc hơn...

Hơn nữa, khi nhìn thấy trên mặt anh còn có một dòng máu chảy ra như thế, mà bộ dáng kia của anh lại càng làm cho cô không biết phải xử trí ra sao, cô chỉ nghĩ muốn bật cười to lên...

“Chủ nhân, ngài bị chảy máu mũi rồi có phải ngài lại bị bốc hỏa rồi hay không vậy? Để em giúp ngài lau sạch vết máu này trước đã nhé, sau đó em sẽ nhanh chóng đi nấu cho ngài ấm trà để ngài hạ nhiệt, có được hay không?”

Thanh Thu lại đổ thêm dầu vào lửa, bộ dáng ân cần nũng nịu hỏi thăm, đồng thời bước thêm ba bước nữa đi tới trước mặt Thẩm Bắc Thành. Cô cố ý tạo cho dáng điệu khi bước đi sao thật thướt tha mềm mại, không giống phong cách lanh lẹ như bình thường. Tư thế bước đi ưỡn ngực thót bụng của cô như thế, càng làm cho thân thể của cô nhìn càng thấy mê người hơn. Khi cô sắp đi đến trước máy vi tính thì rốt cuộc, người đàn ông chậm lụt kia cũng đã kịp phản ứng lại, một phát giơ tay ra, túm lấy đường dây truyền trực tuyến giật luôn xuống, “pằng” gập luôn laptop...

Thanh Thu nhìn thấy anh đột nhiên nhảy dựng lên bộ dạng giật nảy mình, cô sững sờ trợn to mắt, “Chủ nhân?”

Cặp mắt của Thẩm Bắc Thành vằn lên tia máu đỏ, anh nhìn người phụ nữ trước mặt mình, bắt đầu không ngừng nuốt nước miếng.

Cách ăn mặc của bà xã nhà anh ngày trước luôn theo phong cách trung tính, đi ra nước ngoài mấy năm, dứt khoát liền thay đổi triệt để. Có một lần anh và cô cùng nhau ra ngoài, cô dứt khoát bước đi kề vai sát cánh đối với anh, làm cho anh gần như không phân biệt được, người mà anh cưới về để làm bà xã, hay là anh đã cưới về một người anh em...

Bình thường vào mùa hè cô luôn mặc đơn giản kiểu như nam giới, áo sơ mi trắng phối hợp với quần jean màu sáng, ống quần bao giờ cũng được cô xắn ngược lên trên mắt cá chân một chút. Hơn nữa cô còn thích lôi kéo một vài người bạn có phong cách giống như mình cùng ngồi tán gẫu với nhau, hoặc ra ngoài cắt mái tóc ngắn theo phong cách phóng khoáng. Khi mùa đông đến, người phụ nữ này lại thích bao kín hoàn toàn từ đầu đến chân bằng trang phục lông thật dầy... Có muốn ngắm nhìn cô ăn mặc mang hương vị của người phụ nữ một chút, cũng không phải là không được...

Nhưng mà, một người mặc váy, không những điên cuồng đánh WOW trước máy vi tính, mà thỉnh thoảng còn mắng phủ đầu anh, đừng có làm phiền người phụ nữ đang bận bịu như cô...

Như vậy, cô có thể mang bao nhiêu hương vị của một người phụ nữ đây?

Thẩm Bắc Thành đã phải ép mình chịu khổ sở bao lần. Anh vô cùng nhớ nhung cô gái Thanh Thu của ngày đó, Thanh Thu của năm ấy, khi anh mới gặp lần đầu...

Cuộc đời này, chẳng những đã nhẫn tâm mang đi mất thời gian của con người, mà lại còn vô cùng độc ác, nó đã bấm đi mất một đóa hoa cúc còn non tơ mềm yếu ở bên cạnh anh, sau đó lại còn tỏ ra từ bi, bồi thường lại cho anh một gốc cây đã trưởng thành cứng cáp xanh um như vậy sao?

Đã vô số lần Thẩm Bắc Thành ngửa mặt lên trời mà kêu gào thảm thiết như vậy, trong lồng ngực anh lúc này giống như đang hàng ngàn hàng vạn những con chiến mã đang chồm lên gào thét, chạy rầm rập, đạp nát cánh đồng cỏ dưới chân...

Thanh Thu cảm thấy có chút hối hận.

Cô không nên ăn mặc theo phong cách có sự tương phản lớn như vậy, nhỡ ra cô lại làm cho anh bị hù dọa thành mất trí thì sao, nếu vậy thì chẳng phải nửa đời còn lại của cô sẽ phải phục vụ hai đứa con trai hay sao?

Vụt một cái, trong đầu cô chợt bắt đầu tưởng tượng ra cảnh tượng - Thẩm Bắc Thành nghoẹo cổ ngồi ở trên xe lăn, khóe miệng cười toe toét không khép lại được, trước ngực quàng chiếc yếm dãi để hứng nước miếng rớt ra. Còn cô, ở phía sau lưng vừa cõng đứa con trai còn chưa rời vú mẹ, vừa khổ sở đẩy chiếc xe lăn mà Thẩm Bắc Thành đang ngồi ở trên đó vẻ mặt bi thảm, đi ở trong ánh nắng xuân...

Lại còn có bao nhiêu người vây quanh để nhìn cô nữa chứ...

Nhìn xem kìa, người phụ nữ kia thật đáng thương, chưa cưới đã sinh con, vậy mà ba thằng bé lại còn biến thành người mất trí như thế...

Không không không, Thanh Thu lập tức lắc đầu thật mạnh, gạt bỏ hết những hình ảnh đó ra khỏi đầu óc, cắn nát, quên đi sạch sẽ...

Cô thu hồi lại suy nghĩ của mình, Thẩm Bắc Thành cũng đã đứng ở trước mặt cô cách xa độ nửa bước.

Anh giơ tay lên, dường như muốn sờ lên trán của cô.

Thanh Thu rất thông minh, lập tức lắc đầu, mở miệng nói rất ngọt ngào: “Chủ nhân, em không bị phát sốt đâu ạ...”

Thẩm Bắc Thành thu hồi tay lại, vỗ mạnh một cái vào trên đầu của mình, xoay người đi nhanh về phía phòng rửa tay, trong miệng còn lẩm bẩm câu nói: “Nhất định là mình đã quá mệt mỏi rồi, nên mới xuất hiện ảo giác như vậy..., mình không thể có cái ý nghĩ xấu xa này được... Thanh Thu là bà xã của mình, mình là người đàn ông đã có vợ rồi, dù chỉ ngoại tình trong ý nghĩ thôi cũng không được phép...”

Thanh Thu đứng ở nơi đó, gần như bị hóa đá.

Rất nhanh, anh từ trong phòng rửa tay đã bước ra ngoài, trên gương mặt anh vẫn còn mang vẻ mờ mịt. Anh bước đi lập cập, lập cập, vọt bước tới trước mặt Thanh Thu, mở to cặp mắt, nhìn đi nhìn lại cô đến mấy lần, rồi lại ngó ngó nghiêng nghiêng, nghiêm túc nhìn cô thật kỹ càng.

Thanh Thu hết sức tốt bụng, nhắc nhở anh: “Chủ nhân... mắt của ngài sắp mọc mụn ra rồi...”

Thẩm Bắc Thành tựa như người vừa bị mộng du, anh ngẩng đầu lên, hai mắt trợn to nhìn lại cô, nhưng vẫn như cũ, không nói một lời nào.

Thanh Thu nhìn dáng vẻ của anh lúc này cảm thấy rất đáng yêu, không nhịn được nữa, cô đưa tay ra vuốt ve gương mặt của anh: “Wow, anh bị kích thích thành ra như vậy rồi sao? Đây là cái vẻ mặt gì vậy...”

Trong đầu óc của Thẩm Bắc Thành bây giờ đã quánh lại giống như một lọ hồ dán. Thanh Thu vuốt ve khuôn mặt của anh, anh chỉ cảm thấy bàn tay nhỏ bé kia sao nong nóng, vừa động vào người anh một cái, cả người anh tưởng chừng như sắp sửa bị bốc cháy ngùn ngụt lên rồi. Theo bản năng anh đưa tay ra, cầm lấy tay của cô, nắm rất chặt, trong giọng mang theo mấy phần cầu khẩn: “Bà xã à... Tại sao em lại biến đổi thành ra thế này vậy? Tối hôm qua anh có nói câu gì đó cũng chỉ là nói mớ mà thôi, trong lòng anh không hề nghĩ như vậy đâu. Dáng vẻ thường ngày của em như vậy đã vô cùng hoàn hảo rồi, anh đâu có chê bai điều gì là em không hấp dẫn đâu...”

Chiếc khay trong tay Thanh Thu liền rung lên, ly cà phê lập tức bị đổ nghiêng. Thanh Thu vội vàng đặt cái khay sang một bên, bước chân cô gấp gáp, chạy loạn đến ghế sa lon, sau đó cô nằm vật ra ở trên đó, ôm bụng cười lăn lộn, đến chết đi sống lại...

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.