Chương 87: Làm thế nào để giữ được anh
Trái tim của Đỗ Phương Phương có chút trĩu nặng xuống, nhưng cô vẫn như cũ, kiên trì bước theo anh đi vào. Anh đã ngồi xuống ở trên ghế sa lon, chỉ có điều trên gương mặt của anh, trước sau như một, vẫn luôn biểu lộ sắc thái âm trầm lạnh như băng.
“Dĩ Kiệt, anh đã trở lại rồi!” Đỗ Phương Phương đứng ở trước mặt của anh, từ trước đến nay, đây là lần đầu tiên cô dỡ bỏ lòng kiêu ngạo và sự sắc sảo đầy người của mình xuống, giống như vô số những người vợ bình thường khác trên đời này ngóng trông người chồng của mình bị lạc đường trở về nhà vậy. trong ánh mắt của cô mang theo sự buồn bã lẫn thành khẩn, trong lời nói mang theo vẻ bất an.
Chỉ có điều, giờ phút này một chút buồn bã lẫn thành khẩn của cô, vẻ thấp thỏm không yên vừa thoáng hiện ra kia, đã không còn làm anh thấy động lòng được nữa.
Tình yêu không hề có lỗi, theo đuổi người mình yêu cũng không có gì sai. Nhưng cái sai ở đây chính là đã dùng danh nghĩa tình yêu mà đã gây ra những chuyện làm tổn thương đến người khác. Nếu đã như vậy, cho dù bạn có nói rằng tình yêu của bạn có vĩ đại đến đâu, cao thượng đến đâu, cho dù bạn có nói bạn yêu người ấy đến mức độ nào đi nữa, cũng không thể nào tha thứ cho những lỗi lầm mà bạn đã gây ra.
Anh không hề nhìn cô, chỉ lấy một điếu thuốc lá ra châm lửa, lặng lẽ hít vài hơi.
Trong lớp khói thuốc màu lam nhạt, mỏng manh như lớp sương mù giống như nhìn qua một lớp sa mỏng mịn, cô nhìn dung nhan vừa tuấn tú lại vừa âm trầm của anh, dần dần đã thấy có chút không còn được rõ ràng lắm. Trái tim của cô từng chút, từng chút co rút lại... Cứng rắn không làm anh sợ, mềm mại cũng không có chút tác dụng nào... giờ đây cô còn có thể dùng phương pháp gì nữa đây để có thể giữ anh lại được đây?
Sau một lát, anh dụi đầu mẩu thuốc lá vào trong chiếc gạt tàn thuốc lá ở trên mặt bàn trà. Những làn khói thuốc nhẹ nhàng dần tản đi, lớp sương mù che ở trước mặt anh cũng từng chút, từng chút tiêu tán, không còn lưu lại một chút dấu vết nào. Đỗ Phương Phương có cảm giác mình đang có chút ngây người, dường như tất cả buồn vui của cô trong cuộc đời này, cũng đều bị anh ràng buộc. Anh không cần nhìn cô, cũng không cần ôm cô, anh không cần phải phẫn nộ hoặc là mỉm cười đối với cô, chỉ cần anh ở lại trong cái nhà này...
Nếu vậy thì lúc này anh khác nào như một tấm lưới vô hình được trương ra để bao phủ trọn vẹn cả người cô ở trong đó. Cô liều mạng giãy dụa, cũng từng nghĩ muốn tránh né ra, nhưng cuối cùng lại vẫn cứ như một con côn trùng nhỏ bị dính vào mạng nhện, những ngang ngạnh của cô dần dần đã bị bóp chết ở trước mặt anh.
Đỗ Phương Phương quay mặt đi, đột nhiên thở dài một hơi thật dài. Ngay cả khi cô đã cúi rạp bản thân mình xuống thấp cùng với bụi bậm kia, anh cũng sẽ không để hình ảnh của cô ở trong đáy mắt của mình. Nếu quả thật chỉ có thể đến mức như vậy mà thôi, giờ đây cô còn không bền bỉ bằng một bụi cây bông gòn bị đổ rạp xuống, vì cô đã từng nằm lẫn ở trong bụi đất, mặc người ta chà đạp.
“Anh muốn nói điều gì nữa đây? Ly hôn sao? Vậy thì tốt nhất anh đừng nên nói nữa, tôi sẽ không đồng ý đâu!”
Đỗ Phương Phương cười khẩy một tiếng, nhưng trong lòng lại lạnh như băng, tựa như vò đã mẻ lại còn bị ném cho sứt thêm.
Đỗ Phương Phương đi ngược trở lại về phía bên kia ngồi xuống trên ghế sa lon, khóe miệng mang theo nụ cười trào phúng, trong đôi mắt lại lộ vẻ ham muốn chiếm giữ nhìn rất đáng sợ: “Tôi đã sớm nói rồi, cho dù tôi không thể có được trái tim của anh, không chiếm được thể xác của anh, nhưng dù thế nào tôi cũng phải chiếm giữ được vị trí là phu nhân của anh. Hà Dĩ Kiệt, anh đừng uổng công hao phí tâm tư nữa!”
Hà Dĩ Kiệt liền nhướng mắt lên, đột nhiên bật cười lên một tiếng, thân thể cao lớn của anh ngả về phía sau, bộ dáng đầy vẻ lười biếng liếc mắt nhìn lại cô. Ánh mắt đó của anh khiến cô thấy hoảng hốt, cô sợ hãi đến độ gần như muốn cướp đường mà chạy trốn, lúc này anh cũng mới chậm rãi bắt đầu lên tiếng...
“Tốt thôi, vậy thì cô cứ tiếp tục chờ đợi đi, một tháng không được thì một năm, một năm không được thì mười năm, đợi cho đến khi nào cô đã như hoa tàn không còn bướm lượn nữa thì thôi. Đỗ Phương Phương, lúc ấy cô có muốn tái giá thì cũng đã vô cùng khó khăn rồi. A! Mà đúng rồi, nhà họ Đỗ cũng chỉ có một một mình cô là cháu thôi đúng không? Nếu như cô không nghĩ ra biện pháp tranh thủ thời gian để sinh đẻ một chút, sợ rằng nhà họ Đỗ của cô...”
Đột nhiên anh cười âm trầm, hai chân đang gác chồng lên nhau liền buông xuống dưới. Thân thể anh hơi nghiêng về phía trước, ánh mắt mỉm cười, cứ như vậy mà nhìn cô, cười tủm tỉm, tốt bụng nói một câu như nhắc nhở: “Nhà họ Đỗ của cô sẽ phải tuyệt hậu mất rồi...”
“Hà Dĩ Kiệt! Anh đừng có khinh người quá đáng!” Trong lúc này, Đỗ Phương Phương chỉ cảm thấy như máu trong người đang đang trào bốc hết lên trên đầu. Cô thấy đầu váng mắt hoa một hồi, người run rẩy gần như không thể thốt ra lời nổi nữa. Cô biết rất rõ, gần đây anh hay nói những lời cay nghiệt tàn nhẫn, cô biết rõ là anh không thích cô, anh rất chán ghét cô, nhưng mà cô cũng cũng chưa từng nghĩ rằng anh lạicó thể công nhiên nói ra những lời như vậy! Đứa con, luôn luôn là tảng đá lớn ở trong lòng của cô. Nếu như cô sớm mang thai một chút thì giờ đây chắc cũng sẽ không trở thành người bị rơi vào cục diện bị động như bây giờ!
Tính ra, sau khi cô biết đến sự tồn tại của Văn Tương Tư, thì đứa bé kia cũng đã thành hình rồi. Chỉ tiếc một điều, khi đó cô đã hung hăng quất cho cô ta vài roi rồi vậy mà lại không có thể làm cho cô ta sinh non nổi! Sớm biết có ngày hôm nay, chỉ vì cái loại con hoang hèn hạ kia xuất hiện, mà nhà của cô đã không thành nhà nữa rồi. Lẽ ra lúc trước cô không nên hạ thủ lưu tình như thế, dứt khoát đánh chết cô ta luôn cho gọn gàng!
Càng nghĩ Đỗ Phương Phương càng thấy hận, càng nghĩ cô lại càng cảm thấy trời cao đã đối xử bất công với cô. Cô và Hà Dĩ Kiệt kết hôn cũng đã sắp được hai năm rồi, vậy mà vì sao cô lại thua kém đến thế, lại không thể mang thai đứa bé được ?
Dường như Hà Dĩ Kiệt đã nhìn thấu được tâm tư của cô vậy, anh hơi ngước cái cằm kiên nghị giống như được tạc bằng đá lên một chút, nhìn cô đầy vẻ hờ hững, rồi sau đó anh mắt lại xoay chuyển, từ trong đáy mắt đổ ra mọt tràng cười cực kỳ khoan khoái: “Có phải là cô vừa mới suy nghĩ, ttại sao tôi và cô đã kết hôn lâu như vậy, thường ngày cũng chưa từng dùng qua bất cứ biện pháp tránh thai nào, vậy mà vì sao cô lại không thể mang thai được hay không?”
Nghe thấy anh hỏi vậy, Đỗ Phương Phương chợt sững sờ, trong đôi mắt phượng dài nhỏ lập tức lóe lên những tia sáng tinh quái bắn ra bốn phía. Cô chăm chú nhìn chằm chằm vào anh, chỉ cảm thấy trong lồng ngực máu chảy dồn dập nhanh đến mức gần như sắp sôi trào. Nhưng cô vẫn như cũ, bướng bỉnh chống đỡ lại, cố giữ cho mình được bình tĩnh, cất giọng hỏi thăm anh: “Vì sao chứ?”
Khóe môi của Hà Dĩ Kiệt nhếch lên thành một đường cong mờ, ngón tay giữa của anh vuốt vuốt lên chiếc bật lửa tinh sảo. Một hồi lâu, hàng lông mày mới hơi nhếch lên, giọng nói mang vẻ không thèm đếm xỉa tới, trầm thấp mở miệng, trong giọng nói mềm mỏng mát mẻ kia mang theo theo tiếng cười hết lần này tới lần khác: “Còn có thể là vì cái gì nữa chứ? Tôi không muốn cho cô mang thai, cho nên cô đã nghi ngờ rằng tôi không thể hoạt động được. Nhưng lúc đó thực sự tôi đã nghĩ rồi, tôi không muốn đến lúc đó sẽ sinh ra một đứa trẻ vừa thô lỗ, vừa mạnh mẽ, dã man ngang ngược, không cần biết thế nào là đạo lý giống như cô vậy, cứ động một chút lại vung roi lên để đánh người, trong mắt không coi vương pháp ra gì, ngang ngược càn rỡ, cho rằng khắp thiên hạ này đều thuộc nhà họ Đỗ của cô rồi !”
Ngữ điệu nói của anh càng lúc càng trở nên nhẹ nhàng hơn, trái tim của cô lại càng trở nên chìm trĩu nặng, chìm xuống. Bỗng nhiên một luồng gió đêm thổi vào trong phòng qua cánh cửa sổ rộng mở, cô chỉ cảm thấy trên lưng mình có một luộng giá lạnh, lúc này cô mới nhận ra, chẳng biết lúc nào, cả người cô đã túa ra một thân mồ hôi lạnh.
Trái tim cô tựa như đã bị đập nát ở trong thùng băng giá lạnh, tảng băng vỡ vụn ra, nhưng cô vẫn liều mạng cố gắng không đứng dậy. Cô nắm chặt hai tay, gắt gao xiết chặt lại, móng tay như muốn đâm nát lớp da thịt non mềm trong lòng bàn tay cô rách toạc ra. Sắc mặt của cô tái nhợt đi, trắng bệch như tuyết nhìn sang người đàn ông ở trước mặt. Cô hận không thể nhào sang đó để đập anh, hung hăng cắn anh một cái. Anh là người hoàn toàn không có trái tim, anh tuyệt đối cũng không phải là người nữa. Trái tim của anh còn lạnh lẽo hơn cả tảng đá lạnh như băng và cứng rắn kia. Ngay từ lúc vừa mới bắt đầu gặp nhau, anh đã có mưu tính với cô để trở thành vợ của anh!
“Thế nào? Có phải là cô cảm thấy không thế chấp nhận được sự thật này phải không? Đỗ Phương Phương, bất cứ một người đàn ông nào ở trên thế giới này cũng vậy thôi, cô đối xử với người khác như thế nào, thì cũng sẽ có một người khác nữa báo đáp lại cô như thế! Tôi nói thật cho cô biết, lúc trước cho dù cô không đi tìm Tư Tư, tôi cũng sẽ chia tay với cô ấy. Hà Dĩ Kiệt tôi không phải là một người đàn ông theo kiểu “đã ăn trong chén còn muốn cả trong nồi”. Tôi cũng đã tự thấy được rằng tôi không xứng với cô ấy, cũng sẽ không trở lại để chiếm đoạt cô ấy. Nhưng có trách thì hãy trách bản thân cô trước, cô không nên tự động diễn cái trò kia ở trước mặt của tôi như vậy mới phải! Cô muốn chứng minh điều gì đây? Chứng minh rằng tôi quan tâm cô còn hơn cả cô ấy sao? Tôi nói cho cô biết...”