Tương Tư...” Anh gọi tên của cô, nhưng bước chân của cô vẫn không hề ngừng lại, phảng phất như anh đang gọi tên của một người khác, không có một chút liên quan đến cô.
Anh đi theo phía sau cô, mà cô bước đi vừa nhanh vừa vững chãi, một mực bước đi, chưa từng quay đầu lại.
“Tương Tư...” Anh cắn răng một cái, bước nhanh mấy bước đi vòng qua đứng chắn ở trước mặt cô, lại gọi tên cô một lần nữa.
Cô ngước mắt, đôi mắt nhìn tràn ngập sự trống trải, khuôn mặt gầy gò mái tóc cắt ngắn như một cậu con trai, mặc bộ quần áo bảo hộ màu xám dày cộp đến gối, quả thật khiến anh sắp không nhận ra cô nữa rồi.
Anh cũng không nói lời nào tiếp nữa, cứ đứng như vậy mà nhìn vào cô, mà cô cũng lẳng lặng nhìn lại anh. Chỉ có điều trong ánh mắt kia tựa như được che phủ bởi một lớp sa mỏng, cách xa tới muôn sông nghìn núi.
Tương Tư tự nhận thấy mình không phải là một con người lập dị, trước kia cô vẫn luôn là một người hoạt bát cởi mở, cũng không phải là người tán thành cách nói dông dài thương xuân buồn thu khi bàn về những chuyện tình cảm nam nữ. Nhưng giờ phút này, cô nhìn người đàn ông đang ở trước mặt này, người đàn ông mà cô đã đi theo suốt bốn năm, cô đã từng yêu đến không cách nào tự kiềm chế nổi bản thân, một người đàn ông đã khiến cô yêu đến cực hận, nhưng cũng không sao oán hận nổi. Trong nội tâm của cô chỉ có tâm tâm niệm niệm một ý nghĩ duy nhất, chúng ta thật sự đã không thể trở về bên nhau được nữa rồi.
Rốt cuộc, không cách nào để trở về bên nhau, không thể trở về được cái giờ phút lúc ban đầu gặp nhau, cũng không thể trở về được giây phút yêu đương kia nữa rồi. Anh đang đứng ở trước mặt của cô đây, nhưng mà giữa bọn họ có một vách núi không thể vượt qua được.
Nhìn anh lúc này cô đơn như một cây tiêu cổ (cây sáo - một loại nhạc cụ) trong bóng đêm. Chiếc áo choàng bên ngoài màu đen anh khoác trên người gần như hòa lẫn với màu đen của đêm khuya, mà bên tóc mai của anh, dường như có chút sương trắng. Cô không biết là mắt của mình đã mờ rồi, hay sự thật là đúng như thế. Cũng chỉ mới qua một năm ngắn ngủn, anh đã già đi nhiều như vậy rồi sao!
Cô không phủ nhận, sự chua xót chợt lướt qua trong lòng cô, nhưng cô cũng chỉ là con người, cũng sẽ mỏi mệt, cũng sẽ ngã xuống, cũng sẽ lùi bước.
Từng ngón tay một cứ từ từ xiết chặt lại, cô cúi đầu xuống, nhìn chằm chằm vào mũi chân mình.
“Anh nhận lầm người rồi.” Giọng nói của cô vẫn giống như trước đây không hề thay đổi, chỉ có âm điệu thấp một chút, nặng nề tối tăm một chút.
Chỉ năm chữ ngắn ngủn đó mà tựa như búa tạ, thoáng cái đập vào trong lòng của anh khiến thân hình anh có chút lay động. Trên mặt anh, tràn ngập vẻ hốt hoảng và chán nản ngày càng nồng đậm, anh lắc đầu, trong ánh mắt có sợi tơ lưu luyến chém không đứt nổi, nhưng nỗi chua xót cứ từng chút từng chút một thấm vào trong anh: “Tương Tư, anh biết chính là em, anh biết rõ là em mà...”
“Tiên sinh.” Tương Tư lại liếc nhìn anh, những lời nói này tràn ngập mệt mỏi, chính cô nghe mà cũng cảm thấy không thể tin được. Nhưng ngoại trừ điều đó ra, cô không biết phải nói điều gì khác hơn: “Ngài thật sự đã nhận lầm người rồi.”
“Tư Tư...” Anh cười khổ sở, đầy vẻ mệt mỏi, đôi tay đang rũ xuống ở hai bên chân muốn nâng lên ôm lấy gương mặt của cô mà vỗ về, nhưng sao như nặng tựa ngàn cân, thực sự là không thể nào động đậy nổi nữa.
Tương Tư cũng đã xoay người sang chỗ khác. Trường Sinh ngược lại, cậu ta nắm chặt lấy tay của cô, hai người vai sóng vai đi về phía trước.
Hai hàm răng của Hà Dĩ Kiệt từng chút từng chút nghiến chặt lại. Lời nói của cô đầy vẻ lạnh lùng, còn ánh mắt của cậu thiếu niên kia thì đầy khiêu khích. Hai cánh tay lúc này đang đan chặt vào nhau, nhìn giống như không được minh bạch cho lắm, tựa như có ngọn lửa đang bốc lên thiêu đốt mỗi một tấc da thịt của anh. Đột nhiên nơi đáy mắt của anh có sát khí xẹt qua, mắt anh như bị gió thổi qua, chớp chớp mấy cái. Lúc này hai người thuộc hạ vẫn đứng ở một bên đang cùng nhau bước tới. Một thiếu niên gầy gò, nho nhã sao có thể là đối thủ của họ được. Chỉ ba bước bước lên phía trước, lập tức cánh tay của Cận Trường Sinh đã bị người ta vặn chéo cánh khuỷu kéo sang một bên. Ngũ quan tuấn tú của Trường Sinh bắt đầu vặn vẹo, đôi tròng mắt lộ ra sự không cam lòng sâu sắc cùng với sự hung ác sắc bén không phù hợp với lứa tuổi của cậu ta. Hà Dĩ Kiệt vẫn đứng yên ở nơi đó, vững vàng như núi Thái Sơn. Đôi mắt thâm thúy của anh đảo qua gương mặt người thiếu niên kia, chỉ có khóe môi hơi cong lên một ít, giống như cho cậu ta một nụ cười đầy khinh thường, đầy mỉa mai trào phúng, sau đó quay đi không nhìn cậu ta nữa.
Hà Dĩ Kiệt đi thẳng về hướng trước mặt Tương Tư. Cơn gió đêm thổi làm bay tung vạt áo choàng ngoài của anh lên, để lộ ra cặp chân dài thon dài rắn chắc vững chãi. Thân hình anh cao to sừng sững như trái núi, bước chân đi vững vàng với khí thế bức người, không nói một câu, nhưng khí thế của anh lại làm cho không một người nào có thể bỏ qua anh. Trong lúc này những người khác tựa như chỉ để làm đẹp, dù có thế nào cũng đều bị coi nhẹ hơn anh.
Cô nóng nảy tức giận, đứng ở nơi đó hai tay xiết chặt lại, cả người run lên, lửa giận bùng cháy nơi đáy mắt, hai má đều nóng đến đỏ bừng. Cô trợn mắt nhìn sang anh, sự phẫn nộ từ bên trong bộc phát ra nóng rực, giống như một đầm nước lạnh lẽo bị đốt lên vậy. Trái tim của Hà Dĩ Kiệt chợt nhói lên đau đớn, nhưng anh vẫn gắng gượng cười vui. Khá lắm, cô còn có thể tức giận, còn có thể phẫn nộ, ít nhất biểu tình trên gương mặt cô khi nhìn anh còn tương đối dễ chịu, nếu không anh không thể chịu nổi.
Anh đi đến trước mặt cô, thân hình cao lớn tựa như muốn bao phủ cả người cô. Quanh người anh tràn ngập khí phách lạnh lùng và băng giá, cô mấp máy môi, bị ức chế không chịu nổi. Trong lúc cô còn đang giằng co mâu thuẫn, không biết mình nên ngửa mặt, phẫn nộ mở miệng mà mắng chửi anh hay là cố giả bộ ra dùng những lời nói lạnh lùng với anh, thì anh đã đưa tay cầm lấy tay của cô. Trên khuôn mặt trần đầy sự kiên định và ngang ngược, kiên quyết không cho cự tuyệt, giọng nói hoà tan vào trong bóng đêm, mang theo âm điệu trầm thấp khiến cho lòng người sợ hãi: “Đi theo anh.”
Anh giữ chặt lấy tay của cô sau đó tiến về trước, Tương Tư bị anh xoay người quay ngược lại, sau đó lảo đảo bước mấy bước đi theo anh, nhưng ngay lập tức cả người cô bắt đầu tụt lại đằng sau, không muốn đi tiếp nữa. Lực đạo trên tay anh gia tăng thêm một chút, cô bị đau, tiếng kêu đau tràn ra môi, lực cầm của anh liền buông nhẹ hơn một chút.
Tương Tư dùng một tay còn để trống kia liều mạng cậy ngón tay của anh ra. Nhưng đột nhiên anh xoay người lại, trong đôi mắt sáng giống như ngôi sao lạnh ở trên bầu trời xa xôi của anh, làm cho người ta nhìn không thấu, không đoán nổi kia, khi nhìn sang cô lại chất chứa sự áy náy lẫn đau đớn cực kỳ sâu đậm. Cô sững sờ, không để cho cô kịp tỉnh ngộ phản kháng lại, anh liền xoay người ôm ngang người cô lên, sau đó đi nhanh đến chỗ đỗ xe. Lái xe đã sớm mở cửa xe, anh ôm cô hai chân đang giãy dụa đá đạp lung tung đi vào trong xe, trầm giọng quát:“Không cho phép bất cứ ai tới đây!”
Cửa xe đóng lại, khoá chặt bọn họ lại ở trong không gian nho nhỏ của buồng xe ô tô.
Cô vẫn còn đang ở trong ngực của anh, hai tay của anh giống như bàn ủi, ôm siết lấy cô vừa chặt vừa nóng bỏng. Cô giãy giụa nhưng không sao thoát ra nổi, trên người đã rịn ra một lớp mồ hôi mỏng khiến cả người cô dinh dính rất khó chịu. Cô không thể tiếp tục đợi ở chỗ này được, cô không thể đi cùng anh được! Cô phải trở về nhà, Nhất Nặc còn đang chờ cô ở nhà, cô còn phải cho Nhất Nặc bú sữa, cô phải về nhà, cô phải về nhà!
“Hà Dĩ Kiệt, anh dựa vào cái gì để bắt tôi phải đi theo anh? Anh đã kết hôn rồi, anh đã có vợ rồi, anh còn muốn tôi đi theo anh để làm gì? Để cho khi trở về với anh, tôi lại lần lượt chịu roi sao? Để làm tình nhân bí mật của anh rồi lại phải chịu bị đánh đến mức chết dở sống dở nữa hay sao?”
Tương Tư ép buộc mình phải tỉnh táo lại. Thời điểm cô nói lên lời này, giọng đã không còn sự phẫn nộ như vừa rồi nữa. Khóe môi của cô hơi nhếch lên một chút, đáy mắt mang theo vẻ mỉa mai trào phúng nhìn lại anh, không né không tránh.
Giống như bị một bầu nước lạnh quay ngược đầu dội xuống, đột nhiên anh trở nên tỉnh táo lại. Trong ánh sáng mờ tối của khoang xe, hơi thở của anh và cô lượn lờ một chỗ với nhau, khoảng cách gần gũi như vậy đã làm cho tay chân anh cũng bắt đầu rét run lên.
Anh đang làm cái gì vậy? Đã nói là chỉ liếc nhìn cô một cái thôi, đã nói là sẽ không bao giờ tham gia vào cuộc sống của cô nữa, vì sao hiện tại anh lại không thể khống chế không nổi ham muốn, muốn cô đi cùng với anh chứ?
Anh liệu có tư cách để mang cô đi không? Không, anh hoàn toàn không có khả năng mang cô đi được!
Anh đã kết hôn, đã cưới một người phụ nữ có bối cảnh hùng hậu làm vợ, thân thể của anh cùng với tính mạng và tiền đồ nửa đời sau của bí thư Tiếu đều đã thắt ở trên cái cây đại thụ kia rồi, làm sao anh có thể mang cô đi được?
Nhưng mà, cứ như vậy buông tay ra hay sao, cứ như vậy thả cô đi hay sao? Anh không làm được, anh chỉ cần nhìn thấy cậu thanh niên tuổi còn rất nhỏ kia ôm lấy cô, chỉ cần nhìn thấy bọn họ nắm tay nhau thôi, anh đã chịu không sao chịu nổi rồi, anh đã tựa như muốn nổi cơn điên lên, vậy thì làm sao anh có thể lại cho phép cô trở về được đây? Để cho cô kết hôn, sẽ sống chết cùng với người khác ở chung một chỗ hay sao?...
Nhưng mà anh lại không thể thốt lên lời nói anh muốn giữ cô ở lại. Nếu như anh muốn giữ cô ở lại, cũng không phải là không có cách, chỉ có điều, muốn Tương Tư của anh phải lén lút đi theo anh, làm một tình nhân không thể lộ ra ngoài ánh sáng được, chờ khi anh có đủ khả năng lực thoát ra khỏi nhà họ Đỗ, sau đó anh sẽ cho cô một thân phận quang minh chính đại hay sao?