“Nếu như em không ngoan ngoãn, Tư Tư, em cũng biết con người anh rồi đó, anh là con người có lòng dạ độc ác, chuyện gì cũng có thể làm ra được. Nếu như em chịu nghe lời, anh sẽ giữ lời hứa, hai tháng sau thả cho em đi, không bao giờ còn xuất hiện ở trước mặt em nữa. Nếu để cho anh biết được hoặc là nghe thấy bác sĩ có lời phàn nàn em có một chút gì đó không ngoan ngoãn, ngay lập tức anh sẽ cởi bỏ hết quần áo của em, cho dù em có đồng ý hay là không, khóc cũng được, làm ầm ĩ cũng được, anh sẽ muốn em không chút chần chừ!”
Anh nói xong, thần sắc trên mặt có chút dữ tợn, lực trên tay cũng không giảm, túm lấy ngực áo của cô, dùng sức giật tung ra. Tiếng vải vóc bị xé rách vang lên nghe chói tai, phá tan bầu không khí vốn đang yên tĩnh. Trên ngực của cô, một mảng lớn da thịt tuyết trắng trần trụi liền bị lộ ra...
Người Tương Tư run lên bần bật, giọng nói cũng run lên, trong mắt cô, những giọt nước mắt uất ức vì bị uy hiếp liền trào ra, từ từ lăn xuống bên cạnh má: “Hà Dĩ Kiệt... Đừng! Không nên thế...”
Anh nhìn thấy nước mắt của cô cả trái tim liền đau buốt, nhưng anh vẫn trưng ra cái vẻ mặt nguội lạnh như cũ, đứng từ trên cao nhìn xuống người cô, đáy mắt lạnh xuống: ♡ “Vậy thì em hãy ngoan ngoãn nghe lời, ngoan ngoãn ở lại chỗ này, ngoan ngoãn dưỡng bệnh! Anh sẽ không cho em cơ hội thứ hai đâu, Tương Tư, em cũng biết mà.”
Anh nói xong, ép buộc chính bản thân mình phải quay mặt đi, không nhìn cô nữa, mỗi một bước di chuyển, cặp chân của anh tựa như nặng ngàn cân. Cô gần như không thể nghe thấy tiếng nghẹn ngào nho nhỏ của anh. Trong ngực anh giờ đây giống như bị người khác lấy nén hương để đốt cháy hạt mụn cơm vậy, nó xuyên qua da thịt của anh, đau đớn đến tận xương tủy.
Khi tay anh nắm vào tay cầm để mở cửa, bước chân thoáng dừng lại một lát, những tiếng khóc tinh tế nho nhỏ, làm cho anh anh thiếu chút nữa không kiềm chế được mà quay trở lại ôm lấy cô. Nhưng đến cuối cùng, anh vẫn cố dằn lại lòng mình, bước ra khỏi gian phòng.