Đừng Bỏ Tớ Lại!!

Chương 3: Chương 3




Cậu ta định giỡn với tôi chắc?! Cáu thật, rõ ràng hôm qua bảo hẹn tôi đi xem phim, vậy mà sáng nay đột ngột hủy bỏ. Tưởng do trời mưa, ai ngờ là do hẹn bạn gái..

Tôi vốn không thích những quả lừa kiểu này..

Mà nhất là với người mà mình đang thấy.. hay hay!!

-Hằng này.. - Long chợt nói rồi lại im lặng..

-Hả?! Cái gì?! - tôi giật mình quay ra, sao hôm nay lại gọi tên tôi nhẹ nhàng thế nhỉ?!

-Hằng đã từng thích ai đó chưa?!

-Thích á!? - Tôi ngạc nhiên, ( hôm qua thì có =,=) chưa khi nào Long nói chuyên với tôi về vấn đề này cả, hay là.. - sao thế?! Ông thích đứa nào rồi phải không?!

-Uh.. - Long dừng xe lại - Nhưng Hằng có thích tôi không?!

-What!!!!!??? - tôi trố mắt nhìn Long, sao hỏi gì mà kì vậy?!

-Tôi hỏi thật đấy!! - Long quả quyết.

-Ơ.. Đương nhiên là.. thích rồi!! - tôi nói, vẫn không hiểu ý nghĩa của câu hỏi đó là gì. - hai đứa mình là bạn thân mà!!

-Chỉ thế thôi sao?! - Long vặn lại và cho xe chạy tiếp. Có chút gì đó.. rất hụt hẫng..

-Ông còn muốn gì nữa hả?! - tôi chu môi lên hỏi lại.

-Một cái gì.. - Long lấp lửng -.. hơn thế!!

Cậu ấy đưa tôi về thẳng nhà, không ăn uống, không la ca hiệu sách nào cả.. Chẳng kịp chào chị Liên, cũng từ chối luôn cái ô tôi đưa một cách nhiệt tình và bắt buộc. Long phóng như bay..

Bỏ mặc tất cả..

Mưa..

Gió..

Và.. tôi!!

-Hai đứa lại cãi nhau à?! - Liên đứng lù lù sau lưng tôi lúc nào không hay.

-Làm gì có! - tôi nhún vai, thật sự tôi cũng có hiểu gì đâu.

-Thế thằng Long làm sao thế?! - Liên nói giọng quan tâm ( bà tám thì đúng hơn, hic)

-Chịu!!

Tôi chạy vào nhà tắm, nước mưa đã thấm sâu mọi ngóc ngách trong cơ thể. Tôi như cảm nhận được cả cái lạnh, từ sự cô đơn.. của Long..

------**------

Mọi chuyện sau đó diễn ra hệt như một trò hề trong rạp xiếc.

Tôi tránh mặt Quân..

Còn Long thì tránh mặt tôi..

Long nghỉ học liên tục, đến lớp thì toàn lên phòng y tế. Tôi tìm đến nhà thì được biết cậu ấy đã chuyển ra ngoài ở..

Vậy là sao hả Long...?!

Đầu óc tôi quay cuồng với những suy nghĩ đáng sợ, tôi sợ một thứ gì đó vô hình đang dần dần hiển hiện trước tôi và Cậu ấy..

Bây giờ tôi mới thật sự cảm nhận được, Long đôi với tôi, quan trọng đến mức nào..

Cho đến một hôm..

Tôi vô tình gặp Long..

Cậu ấy không hề ngạc nhiên hay tỏ chút vẻ hạnh phúc nào khi gặp tôi. Tôi thật sự rất buồn.

-Cậu đã làm sao vậy?! - Tôi chạy đến ôm chầm lấy Long, mọi sự lạnh lẽo tan biến sạch sẽ.

Long không nói gì, chỉ nhẹ nhàng quàng tay ôm lấy tôi rồi ngồi cạnh tôi cả buổi như thế. Khuông mặt gầy gò và xanh xao, đầy mệt mỏi..

-Eo, xem 2 người kia xấu chưa kìa!! - mấy đứa trẻ con xô ra nhìn rồi cười lên đầy thích thú, =,=!!

-Ê.. Ê.. Ê..

Cả lũ chúng nó chạy quanh 2 đứa một lúc rồi sợ tôi đuổi nên mỗi đứa lạc đi một hướng. Giờ phút này mà còn không được yên nữa..!!

--------

Long tiếp tục nghỉ học, cậu ấy nhìn ngày càng xanh và sa sút. Tại sao vậy nhỉ!? Hay gia đình Long có vấn đề gì?!

Tôi cảm thấy không hiểu gì hết, tôi đang bị cô lập. Cô lập trong chính thế giới tươi đẹp của mình!!

Chiều chủ nhật.

Tôi đến một quán kem mới mở. Dạo trước, cứ chủ nhật là Long lại đến đưa tôi đi chơi, đi ăn.. đủ thứ. Vậy mà bây giờ đến gặp cậu ấy còn khó, đừng nói là đi ăn!

-Quý khách dùng gì ạ?! - một người phục vụ đứng chào tôi lịch sự.

-Chị cho em.. - tôi sững người lại, sau đó chạy vội ra quầy thu ngân - Long!! Cậu làm gì ở đây!?

-Đi một mình à?! - Long hỏi nhỏ, không có một chút cảm xúc nào cả.

Tôi kéo cậu ấy ra khỏi quán, mặt cho bao nhiêu người nhìn tôi kì quái.

Long lặng lẽ lấy xe và đèo tôi về nhà.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.