Ánh mắt anh chăm chú rơi trên gương mặt cô, nói đúng hơn thì là rơi trên mắt cô.
Anh biết đó là cô.
Nam sinh nghịch điện thoại nhận ra mình mém chút nữa là gặp rắc rối, sốt ruột, nhanh chóng rụt chân lại vội vàng nói xin lỗi, mặt mũi tràn đầy ân hận: “Thật xin lỗi thật xin lỗi, tôi không cố ý, cô không sao chứ?”
Sự trầm mặc giữa hai người đúng lúc bị cắt đứt.
“Không sao.” Hàng mi dài nhẹ chớp che dấu cảm xúc trong đáy mắt, Tang Nhược hoàn hồn, bình tĩnh dời ánh mắt không nhìn anh nữa.
Nam sinh còn định nói gì đó, tiếng điện thoại đột nhiên vang lên, cậu ta nhận máy, vài giây sau sắc mặt cậu ta thay đổi, đồng tử co lại, cả người bật dậy xong lập tức muốn chạy ra ngoài.
Nghĩ đến cái gì, cậu vội dừng lại, quay lại xin lỗi Tang Nhược và nói: “Rất xin lỗi, tôi không cố ý, xin tha lỗi cho tôi.”
Nói xong cậu ta quay người bỏ chạy.
Tang Nhược đứng thẳng người muốn rút tay về, giật giật cánh tay, nhưng hình như tay bị anh nắm có chút chặt, lại giống như không có ý định buông ra.
“Cảm ơn.” Cô nhỏ giọng mở miệng xem như nhắc nhở, đồng thời dùng chút lực, cuối cùng rút ra khỏi lòng bàn tay Hạ Cảnh Tây.
Xúc cảm biến mất, Hạ Cảnh Tây thất vọng mất mát, vô thức nhìn cô, chỉ thấy vẻ mặt lãnh đạm cau mày của cô, như thể không vui với sự xuất hiện và động chạm của anh.
Sự ảm đạm lặng lẽ cuộn trào trong mắt anh.
Tang Nhược dường như không nhận ra điều ấy, chỉ đối chiếu chỗ ngồi trên vé xem phim lặng lẽ ngồi xuống, rất khéo, lại ngồi ngay bên phải anh, một góc khá vắng, lúc này cả một dãy chỉ có hai người bọn họ.
Điều hòa trong phòng chiếu phim hơi nóng, cô cởi áo khoác, tháo khẩu trang ra, sau đó lấy gọng kính không độ (loại mà kiểu như kính cận á, đủ kiểu gọng í) từ trong túi ra đeo lên, Mái tóc xoăn dày được kéo ra hai bên vai để che mặt.
Lúc này, chiếc áo khoác để trên chân bỗng tuột xuống, thấy sắp rơi xuống đất.
Tang Nhược nhanh tay chụp lấy.
Nhưng tay của người đàn ông còn nhanh hơn cô một bước, áo khoác còn chưa rơi xuống đất đã bị anh bắt được đưa cho cô.
“Cảm ơn.” Cô rũ mắt xuống không nhìn anh, định lấy áo khoác nhưng lại thấy anh không thả tay ra.
“Là ngoài ý muốn.” Giọng nói trầm thấp của anh chui vào trong tai, không có đầu đuôi gì cả.Truyện chỉ đăng tại Wattpad @YenNhien111 và WordPress của nhà. Đến Page Yên Nhiên để đọc truyện chính chủ nhanh và đầy đủ hơn
Tang Nhược nghi hoặc nghiêng đầu, không ngờ lại thấy yết hầu anh đang lăn.
Nhìn lên, dưới ánh sáng của rạp chiếu phim ánh mắt của anh trở nên thâm trầm hơn.
Hạ Cảnh Tây vẫn còn cầm áo khoác của cô, thấy cô nhìn sang, hơi thở như ngừng lại, thấp giọng giải thích: “Anh không biết em sẽ đến đây, cũng không cố ý tạo ra màn tình cờ gặp gỡ.”
Anh không lừa cô, chiều nay anh đi công tác về nước, địa điểm xã giao cũng gần đây, sau khi kết thúc vẫn còn cách thời gian công chiếu phim là một tiếng, nên anh đã chọn nơi này, mắn mua được vé thứ hai hàng cuối cùng.
Không nghĩ tới sẽ gặp cô.
Nhưng thật ra, ngay từ lúc bước đầu tiên cô bước lên bậc thang, anh đã nhận ra cô rồi.
Tang Nhược nhìn anh, như thể bắt gặp được sự căng thẳng trong mắt anh, thậm chí còn không biết đó có phải là ảo giác của mình hay không, cô cảm giác lúc anh giải thích, trong mắt dường như có sự uất ức cùng đáng thương.
Anh cho rằng cô nghĩ anh cố tình xuất hiện nên mới giải thích?
“Anh không lừa em.” Anh trầm giọng lặp lại lần nữa, không chớp mắt nhìn chằm chằm cô.
Ánh mắt lặng lẽ dời xuống, Tang Nhược phát hiện những ngón tay thon dài đang nắm khoác cô của anh dường như trong trạng thái nắm chặt.
Cô chớp chớp hàng mi..
“Ừm.” Cô trả lời, thu tầm mắt lại không nhìn anh nữa, cúi đầu xuống và bình tĩnh lấy lại áo khoác khỏi tay anh, nhưng mà bờ môi dường như cũng không khống chế được khẽ cong lên.
Phải mất hai giây sau đó cô mới ý thức được điều này.
Cô giật mình, kiềm chế, vòng cung từ từ thu lại.
Cánh môi mấp máy, cô dứt khoát nhìn lên phía màn chiếu chờ phim bắt đầu, mà lúc nhìn về phía trước, cô ngoài ý thấy một cô gái nhỏ ngồi ở hàng phía trước đang ăn kem một cách đầy thoả mãn.
Phảng phất như có mùi hương tươi mát thoang thoảng dễ chịu chui vào chóp mũi, kích thích giác quan của cô.
Tang Nhược... Khó có được hơi thèm.
Cô từng nghe Châu Châu nói về món kem ly này, nói là toàn bộ thành phố Tây chỉ có một nơi, chính là ở cửa hàng gần đây, mỗi ngày đều bán với số lượng cõ hạn, hầu như ngày nào cũng có một hàng dài người, hơn nữa món kem ly này cũng được mang vào rạp chiếu phim.
Dạ dày dường như cảm nhận được cảm giác thèm của cô, bắt đầu vặn vẹo muốn lao ra, cho dù cô chỉ mới nhìn thoáng qua mà thôi.
Tang Nhược cắn môi dưới, quên đi, xem phim thôi.
Cô lại nhìn về màn hình lớn một lần nữa.
Đúng lúc này, hình ảnh nơi khoé mắt, cô mơ hồ nhìn thấy người đàn ông bên cạnh mình đứng lên, trong ánh sáng mờ ảo, dáng người rời đi thật cao ráo, cho dù tốc độ đi hơi nhanh nhưng vẫn ưu nhã.Truyện chỉ đăng tại Wattpad @YenNhien111 và WordPress của nhà. Đến Page Yên Nhiên để đọc truyện chính chủ nhanh và đầy đủ hơn
Vẻ mặt Tang Nhược nhàn nhạt, không thay đổi.
Một lúc sau, cô cảm giác điện thoại rung lên, cô cúi đầu lấy nó ra khỏi túi, thấy Lam Nhiên gửi tin nhắn WeChat cho cô, chúc doanh thu phòng vé bán chạy và nói cô đừng lo lắng, còn nói đợi đến Tết sẽ cùng với cô đi ăn.
Các tiền bối đã từng hợp tác khác cũng cùng nhau gửi lời chúc.
Khóe môi Tang Nhược cong lên, thừa dịp còn chút thời gian trả lời lại cảm ơn từng người.
Bỗng nhiên, có mùi thơm tràn ngập, dường như còn có cảm giác lạnh lẽo phả vào mặt cô, cùng lúc đó, kem ly khiến cô thèm thuồng kia hiện ra trong tầm mắt cô, ở ngay trước mặt cô.
Cô sửng sốt, từ từ ngẩng đầu lên.
Người bên cạnh mới đi ra mà giờ đã quay lại rồi, tay anh duỗi đến trước mặt cô, kem ly nằm trong tay anh.Truyện chỉ đăng tại Wattpad @YenNhien111 và WordPress của nhà. Đến Page Yên Nhiên để đọc truyện chính chủ nhanh và đầy đủ hơn