Khả Liên: Bạn chính là bài ca cô đơn nhất trên thế gian này
Tôi phải làm thế nào để bạn có thể tin tưởng tôi, người từng yêu bạn chính
là tôi, tôi phải làm thế nào để bạn có thể tin tưởng tôi, tôi là vậy, là người đã từng phát điên vì bạn.
Từ lúc nào tôi bắt đầu cảm thấy tuyệt vọng? Tôi nghĩ là từ sau khi Sở Giang Nam từ chối tôi một cách triệt để.
Sự kiêu ngạo của tôi đã biến thành sự hạ thấp lòng tự trọng sau một đêm,
đúng vậy, quả thực là lòng tự trọng bị hạ quá thấp rồi. Tôi là đứa con
gái bị từ chối, là đứa con gái chẳng ai thèm đến.
Tôi vốn có thể ra nước ngoài, bố mẹ đã sắp xếp tất cả mọi thứ cho tôi sang Anh du học, nhưng không, tôi không đi. Việc này thật chẳng ra sao!
Tôi không chỉ đối xử chẳng ra sao với bản thân, mà còn đối xử chẳng ra sao với Vu Bắc Bắc và Sở Giang Nam.
Sau khi thi đại học xong, bố mẹ đưa tôi xuống Hải Nam, nhà tôi có nhà riêng ở đây, ngay vịnh Á Long, khắp nơi đều là các đôi đang yêu, ngôi nhà của gia đình tôi quay mặt về phía biển, hàng ngày tôi còn được ngồi trong
những con thuyền du lịch sang trọng để du ngoạn, nhưng, như vậy cũng
chẳng thể nhấn chìm được sự cô đơn trong lòng.
Có một đạo diễn
đã chấm tôi, đề nghị tôi tham gia đóng phim, bố mẹ cho tôi làm người đại diện cho một khu chung cư mới được khai thác, xong tôi chẳng có chút
hứng thú nào cả.
Đúng vậy, mọi thứ thật là vô vị.
Bởi
tôi đang tuyệt vọng, vì thế mà càng thấy mù quáng, tôi không thể tha thứ cho người con trai được gọi là Sở Giang Nam, lần đầu tiên tôi nói thích người ta, dựa vào cái gì mà từ chối tôi một cách dễ dàng đến vậy? Tôi?
Tôi rốt cuộc có điểm nào không bằng Vu Bắc Bắc.
Nửa tháng ở Hải
Nam là khoảng thời gian buồn bã của tôi. Ngồi một mình trên chiếc xích
đu, nhìn vô vọng vào những cánh bướm in trên chiếc rèm cửa màu trắng,
tôi nghĩ, tôi chính là cánh bướm trên rèm cửa kia, chẳng thể thoát ra
được, là một cánh bướm chết.
Ngày nào cũng ngắm biển đến phát
chán, lúc nhập học bố mẹ đưa tôi đến trường, đồ ăn uống, quần áo mang
theo rất nhiều, đồ ăn vặt của tôi hoàn toàn là hàng ngoại nhập, nước nào cũng có, còn quần áo thì cũng toàn là hàng hiệu của nước ngoài, làng
nhàng nhất thì cũng phải là Nike, nếu mặc kiểu suồng sã thì nhất định
phải đi giày của Karl Toosbuy, một đôi hơn hai nghìn tệ, như thế cũng
còn rẻ, tiền mỗi tháng ít nhất cũng phải một trăm nghìn tệ, tôi tiêu
không hết, nhưng điều đó cũng không làm tôi vui vẻ gì.
Nguyên nhân làm tôi không cảm thấy vui vẻ chỉ có một, đó là Sở Giang Nam.
Tôi chọn học đại học ở Bắc Kinh cũng là vì Sở Giang Nam, những thứ càng
không có được thì càng muốn có bằng được, tôi không tin trên thế giới
này có cái gì mà bản thân tôi không có được?
Tôi không tin, không tin tôi không thắng nổi một đứa con gái không có gì nổi bật, gia cảnh bình thường như Vu Bắc Bắc.
Dựa vào cái gì chứ!
Càng cố gắng, tôi lại càng cảm thấy lạnh nhạt, tôi đã mấy lần tìm Sở Giang
Nam, còn Sở Giang Nam thì lần nào cũng rất khách khí với tôi, đúng vậy,
rất là khách khí.
Cái sự khách khí ấy thật lạnh nhạt, chào cậu,
cảm ơn, tạm biệt. Mỗi lần đều là những từ đại loại như vậy, hàm ý của
mỗi câu mỗi từ mang tính khách khí rất cao, cao đến mức tôi muốn khóc
lên mà thôi.
Hắn không yêu tôi. Đúng vậy, chỉ có không yêu mới
có kiểu khách khí như vậy chứ, có lần tôi nhìn thấy hắn và Vu Bắc Bắc đi dạo cùng nhau, còn quàng tay qua eo Vu Bắc Bắc nữa, tôi tưởng tượng hắn quấn lấy Vu Bắc Bắc, nhất định là rất say đắm, và chắc chắn là không có sự khách khí, nhưng bây giờ thì hắn khách khí với tôi như vậy đấy.
Thậm chí có lúc hắn hỏi tôi: “Bạn có việc gì không?”.
Còn có câu nào đáng sợ hơn câu hỏi này nữa?
“Bạn có việc gì không?”. Tôi thì còn có việc gì được nữa. Việc của tôi
chính là hắn, đó là muốn quấn quýt bên hắn, tôi không có cách nào để
không đến thăm hắn, để nhìn hắn một lát, đó chính là thiên đường và
cũng chính là địa ngục. Dường như tôi nợ hắn vậy, thích là vậy nhưng
lại chẳng có cách gì, trong khi tôi lại không có chút cảm giác nào với
những đứa con trai khác.
Sau khi lên đại học, người theo đuổi tôi rất nhiều, nhưng tôi chẳng để ý đến ai cả.
Một người cũng không để ý đến.
Lũ con trai ấy chẳng thể có cái chất của Sở Giang Nam, cái chất đó là
cái gì? Là khí chất? Hay một loại được khí chất sinh ra? Tôi cũng
không biết nữa, chỉ cảm thấy rằng chỉ trên mình Sở Giang Nam mới
có, trên người người khác thì không, tôi nhìn hắn một cái cứ như là
chết đi một lần.
Quả thực, Sở Giang Nam không biết, lúc hắn
không hay biết, tôi thường hay đứng ở cửa khu ký túc xá nam trường hắn chỉ để nhìn hắn.
Tôi dùng điện thoại để chụp trộm hắn, sau
đó rửa ra và ép thành móc đeo chìa khóa hay móc đeo di động, còn làm đề
can hình Sở Giang Nam dán lên cặp sách, nhiều người còn lầm tưởng là
diễn viên điện ảnh Hàn Quốc Bi Rain.
Đó là mối tình si mê cuồng dại, chỉ tôi mới biết được sự đau khổ của nó.
Lần đau nhất đó là lần tôi đi tìm hắn, hắn nói: “Bạn có việc gì không? Mình có hẹn với Vu Bắc Bắc rồi”.
Câu nói ấy như cứa vào tim tôi, như muốn tôi phải chết vậy. Mắt tôi không còn nước mắt, tôi quay người đi xuống lầu, không sớm không muộn liền va vào một đứa con gái.
Tôi ngẩng đầu lên nhìn thì hóa ra là Sách Nhan
Đó là lần đầu tiên tôi kinh ngạc vì vẻ đẹp của một đứa con gái.
Tôi cứ cho rằng mình là đẹp nhất, ấy vậy mà khi va phải Sách Nhan, tôi quả thực quá đỗi kinh ngạc vì vẻ đẹp của cô ấy.
Đúng vậy, đó là người con gái đẹp biết bao. Thời tiết mùa đông lạnh giá đến
thế, ấy vậy mà Sách Nhan lại mặc một chiếc áo bằng tơ màu xam xám rất
mỏng, bên ngoài khoác một chiếc áo khoác đen, vòng eo cùng lắm vào
khoảng sáu mươi phân, yêu khí toát ra ghê gớm, tôi nhìn thấy đôi giày
bằng da dê màu đen của Sách Nhan, trên đó khảm một ít vụn kim cương, số
vụn kim cương đó thật là đẹp.
Ngược lại, Sách Nhan cũng quan sát đứa con gái với mái tóc xoăn màu khói, mặc một chiếc áo len màu kem đi
cùng một chiếc quần màu xanh bộ đội là tôi.
Chúng tôi gần như cao bằng nhau, đều một mét bảy mươi mốt, bảy mươi hai gì đó.
Cả hai cùng nở nụ cười với đối phương.
Sau đó, Sách Nhan dùng một câu trong bộ phim cũ có tên Truy bắt để nói với
tôi: “Em là kẻ đồng lõa với tôi”. Lần đầu tiên nhìn thấy Khả Liên, cô ấy đã có cái cảm giác đó rồi, cô ấy là kẻ đồng lõa với Khả Liên.
Còn câu nói nào gây phấn khích hơn câu nói này không?
Bởi nó được sử dụng một cách rất tinh tế, hợp với không gian và thời điểm, em là kẻ đồng lõa với tôi.
Nhưng Khả Liên đã biến nó thành một câu nói khác: “Không, cả hai chúng ta đều là kẻ chủ mưu”.
Qua câu nói ấy, Sách Nhan biết rằng mình đã gặp phải một đứa con gái thông minh tuyệt đỉnh, vì thế, trong cái ngày hai đứa gặp nhau, nửa đêm
Sách Nhan gửi tin nhắn cho Khả Liên: “Hình như tôi nhìn thấy một mùa
xuân với trăm hoa đua nở, và mùa xuân ở đây chính là em”.
Tôi trả lời rằng: “Trong bông hoa rực rỡ đang hé nở của em cũng có chị”.
Đây gọi là kẻ tung người hứng, một người cô đơn là tôi, một người với nhan
sắc nghiêng nước nghiêng thành là Sách Nhan, gia thế hai người rồi thì
sự tài hoa đều giống nhau, một người thì hát rock, một người thì vẽ
tranh ấn tượng, chúng tôi rất nhanh trở thành bạn tốt của nhau.
Tôi thấy rằng mình rất may mắn, vì chẳng hiểu sao lại gặp được một người chị tốt đến vậy?
Bởi vì có tiền, nên cả hai thường đi mua sắm ở các cửa hàng đắt tiền,
Nhất Trịch Thiên Kim, Yến Sa và Saiter là những nơi chúng tôi hay lui
tới, chúng tôi gần như ở qua hết các khách sạn sang trọng đắt tiền ở
gần đây.
Tôi tìm được sự cân bằng ở đây, Sách Nhan xuất sắc
là vậy nhưng lại rất thích tôi, mỗi khi chúng tôi đi dạo trên phố, bọn
con trai, thậm chí cả bọn con gái đều phải quay đầu nhìn lại, chắc là
bởi vì hai chúng tôi đều là người có sắc đẹp khuynh nước khuynh thành.
Tôi chỉ coi đây là tình bạn nồng hậu khó phai giữa hai người mà không biết rằng, sở thích của Sách Nhan là một loại sở thích rất riêng.
Ngày mùng ba tháng Giêng là sinh nhật tôi.
Tôi chỉ nói riêng với Sách Nhan, vì sinh nhật cũng nên tìm một người bạn,
hay ít nhất cùng phải tìm một người uống cùng mình cho đến say mềm mới
thôi.
Sách Nhan lái xe đến đón tôi, sau đó chúng tôi đến khách sạn Hương Cách Ly La.
Sách Nhan nói với tôi là cô ấy thích cái tên này, vì nó có cái gì đó rất là huyền bí.
Và tôi nói rằng tôi cũng thích như vậy.
Lần nào Sách Nhan cũng như vậy, mang đến một sắc thái rất khác lạ, cũng
giống như việc cô ấy thích họa sĩ Frida thích nhà văn Duras[1], lúc cùng nhau xem bộ phim Mối tình Hiroshina[2], cô ấy nói, cô gái trong phim
nói thật đúng – Tôi khát vọng được sa đọa, khát vọng được thông dâm, tôi xem đến đoạn này thì Sách Nhan quay sang nói với tôi, em có khát vọng
như vậy không?
[1] Marguerite Duras (4/4/1914 – 3/3/1996) là nhà văn và đạo diễn người Pháp nổi tiếng.
[2] Tên gốc là Hiroshima mon amour, một bộ phim Pháp nổi tiếng do Marguerita Duras viết kịch bản.
Trong lòng tôi rất rối loạn.
Đúng vậy, rốt cuộc tôi cũng biết được rằng mình đúng là một đứa con gái
không biết an phận, khát vọng của tôi là một loại khát vọng bay bổng
khác, giống với khát vọng tình yêu. Sách Nhan còn nói, bất cứ người phụ
nữ nào cũng hơn đàn ông về sự thần bí, thông minh hơn đàn ông, sinh động và mới mẻ hơn nhiều, do đó không bao giờ Sách Nhan muốn mình là đàn
ông, hơn nữa, cô ấy đã từng nói cô ấy thích phụ nữ nhiều hơn đàn ông gấp mười lần.
Mười lần ở đây là bao nhiêu vậy?
Tôi biết rằng, lúc tôi bị Sách Nhan kéo lên xe cũng là lúc tôi chuẩn bị bay rồi.
Từ cái thời khắc bị Sở Giang Nam từ chối, tôi chỉ muốn mình sa đọa, càng sa đọa càng tốt.
Sa đọa là việc mà nhiều người muốn. Chỉ là có nghĩ đến nhưng không dám,
nhưng nếu có và hoán đổi với thực tế thì còn có việc gì vui vẻ hơn sự
sa đọa hay không? Không phát triển phồn vinh, không ngày ngày tiến tới,
không nỗ lực tiến lên phía trước là sẽ chìm vào sa đọa, sẽ nhụt chí
nản lòng và ngày ngày uống rượu, hút thuốc, đánh bài, hát hò, nhảy
nhót… làm thế nào bây giờ đây?
Diệc Thư[3] từng viết rằng: Người người khát vọng sa đọa, khát vọng được sa đọa còn lớn hơn khát vọng
tình yêu, sa đọa là việc của một người, đầu tiên là sự sảng khoái và tự
mình tiêu khiển, tôi thích sa đọa – chẳng liên quan đến ai cả!
[3] Một nhà văn nổi tiếng Trung Quốc.
Đột nhiên chẳng còn tinh thần gì cả, cảm thấy mọi thứ thật vô vị, tôi ngủ đến lúc mặt trời lên quá ngọn tre mới tỉnh, tôi nói về tình yêu này
nọ, đêm không về ký túc, tôi đi Ma Cao xem đánh bạc, đây có được tính là sa đọa không? Chắc là được, bởi ít ra tôi cũng bỏ qua các loại quy
tắc, chuẩn mực thông thường, dám chửi đổng giữa phố, ai gây gổ chọc
ghẹo tôi liền bị tôi chửi bới trên mạng, tôi không muốn làm quân tử
nữa, làm tiểu nhân thấy thật thoải mái, thế là lại chửi – mẹ nó chứ.
Rất nhiều lần chửi bậy một cách láo xược, vậy đây có phải sự sa đọa
không? Nói ra thật khó biết đúng sai thế nào.
Nhưng có một hôm,
tôi nghe được một câu làm tôi phải giật mình: Sự sa đọa thực sự là chỉ đối với một người, bởi vì, đó chính là tình yêu.
Sách Nhan cho tôi cơ hội.
Lúc này, chúng tôi uống Tequila trong phòng.
Không khí trong phòng thật là bồng bềnh.
Làm thế nào để anh tin rằng, người đã từng yêu anh chính là em, làm thế nào để anh tin rằng, em là vậy, là người đã từng phát điên vì anh… Sách
Nhan hát ngân nga, làm nước mắt tôi suýt nữa thì trào ra ngoài, tôi rít
một điếu thuốc, uống một ly rượu, Sách Nhan nói: “Bạn thân mến à, đàn
ông là loại không thể dựa vào được đâu”.
Dần dần chúng tôi uống nhiều hơn.
“Nào, chúng mình uống rượu giao bôi”, ánh mắt của Sách Nhan toát ra vẻ gì đó rất mê mị, có gì đó chán chường mà cũng rất sa đọa, đúng vậy, tại sao
lại không?
Hai cánh tay của chúng tôi lộ hẳn ra ngoài, đan vào
nhau, điều hòa trong phòng đang để mức ba mươi độ, quần áo bên ngoài đã
được cởi ra từ lâu rồi, ấy thế mà vẫn nóng, chúng tôi chỉ còn mặc mỗi
bộ đồ lót ren đen. Đây là lần đầu tiên trước mặt người ngoài tôi mặc hở hang như vậy. Dáng người của cả hai thật chuẩn, ngực nở eo thon chân
dài, xong có vẻ như đường cong của tôi khiêu gợi hơn một chút.
Nhưng, tôi đã say rồi.
Say rồi thì muốn hát là cứ hát.
Sách Nhan mở tai nghe bên mình, đó là nhạc của Evanescence, tôi rất ngạc
nhiên và vui mừng: “Sao chị biết em thích nghe nhạc của Evanescence?”.
Sách Nhan cười và nói: “Tôi còn biết em thích Sở Giang Nam, em thích ăn
canh cá cay, thích uống cà phê Lam Sơn, tôi biết em thích đi giày của
hãng Karl Toosbuy, biết em thích loại người hút thuốc uống rượu…”.
Trời ạ!
Nếu như thích một người thì bạn sẽ biết rất nhiều về người ta.
Tôi uống rượu, hút thuốc cũng là do Sở Giang Nam mà ra, bởi vì Sở Giang Nam mà tôi học được cách uống rượu hút thuốc đó, một người trong khung
cảnh thời tiết mưa gió thường sẽ tìm một nơi nào đó hút thuốc thật lực, hút đến mức cổ họng khô rát, cổ họng thì có tác dụng gì chứ? Trước nay tôi mê mẩn âm nhạc là vậy, ở nhà có đến mấy nghìn đĩa nhạc, lúc ra
nước ngoài thì cũng lăm lăm đi lùng mua đĩa, còn bây giờ thì chẳng có
hứng thú gì cả.
Tôi không muốn hát nữa.
Nhưng, người bạn Sách Nhan này cái gì cũng hiểu, cái gì cùng biết rõ về tôi.
Tôi trào nước mắt.
Hơn một năm rồi, tôi phải kìm nén bản thân, người khác chỉ biết đến sự
hoành tráng của tôi chứ có ai nhìn thấy sự yếu đuối của tôi cơ chứ?
Nhưng Sách Nhan thì lại nhìn thấy điều đó, cô ấy chìa tay ra, “Lại đây, chúng mình cùng nhảy một điệu nào”.
Tôi bị Sách Nhan kéo vào trong lòng, cơ thể cả hai va chạm nhẹ.
Trong giây lát, tôi cảm thấy hoảng hốt.
Nhưng tay tôi vẫn ra sức bấu vào eo Sách Nhan, khoảng cách giữa chúng tôi rất gần, gần đến mức không còn nhìn rõ mặt nhau nữa.
Nóng, vẫn rất nóng, khắp nơi là hơi nóng của điều hòa, như kiến đang bò vậy, tôi nói, tôi muốn khóc.
Đúng vậy, tôi muốn khóc, nhưng hai tay của Sách Nhan ôm chặt eo tôi, kề sát
vào tai tôi mà nói: “Em yêu đừng khóc, nếu như em khóc, tôi sẽ rất đau
lòng”.
Câu nói này đã làm tôi khóc òa lên.
Giữa chúng
tôi là sự mê man giữa không khí nóng bức và mùi rượu phảng phất. Hanh khô, mọi thứ rất hanh khô, trong nội tâm như có gì đó vậy, nó như đang
bay, đang nở ra, đang phiêu bồng, tôi thì cảm thấy bất lực, cảm giác
toàn thân mềm nhũn, đây là lần đầu tiên có người khác dùng sức để giữ
tôi, tôi không thể vùng vẫy.
Chúng tôi nhảy.
“Tôi yêu em, em yêu”. Đây có phải lời của Sách Nhan không vậy?
Tôi ngẩng đầu lên mà ngỡ ngàng và nhìn thấy một khuôn mặt rất kiều diễm
mà cũng rất lạnh lẽo, một khuôn mặt rất đẹp. Con người cô ấy, các bức vẽ của cô ấy rồi thì nét mặt cô ấy lúc này làm tôi biết rằng, thế là xong, tôi đã bị ngã vào vực thẳm của cô ấy mất rồi.
Tôi vẫn chưa kịp
trả lời liền cảm thấy một khuôn mặt nóng bỏng đang úp vào người tôi, lúc này tim tôi đập thình thịch, nhưng lại không muốn chống cự, mà vì sao
lại phải chống cự cơ chứ?
“Em yêu, sinh nhật vui vẻ nhé, tôi yêu em!”. Lúc này tôi như nghe được một câu nói rất mơ hồ nhưng cũng rất
thân thiết. Tôi muốn nói, nhưng lại không thể nói ra, bởi vì đầu lưỡi
của Sách Nhan đã đưa vào trong miệng tôi, tôi cảm giác như bị một vật gì đó to lớn hút đi mất rồi, không thể quay lại được nữa, không
thể!
Đây là nụ hôn đầu tiên của tôi!
Về sau tôi thấy
Mercedes de Acosta[4], rất sinh động và linh hoạt như một chú chim, nữ
diễn viên khác rất nổi tiếng ở Hollywood là Eva Le Gallienne khi gặp
Mercedes liền yêu một cách không thể tự chủ được. Cô ấy nói với bạn bè rằng: Từ sau khi Mercedes hôn cô ấy, cô ấy không thể để cho người
khác hôn mình nữa. Đó chắc phải là một nụ hôn tuyệt vời đến thế nào?
Một diễn viên nổi tiếng khác của Hollywood là Marlene Dietrich đã gặp
phải tiếng sét ái tình khi đứng trước Mercedes, cô ấy nói: Đôi môi của Mercedes thật quá tuyệt vời.
[4] Nhà thơ, nhà soạn kịch đồng tính người Mỹ.
Đúng vậy, đôi môi của Sách Nhan cũng kỳ diệu như của Mercedes vậy, tôi
chỉ cảm thấy bản thân mình bị chìm xuống, chìm đắm không thể thoát
ra được.
Không, đây mới chỉ là bắt đầu mà thôi.
Chiếc giường đôi cỡ rộng kia mới là đạo cụ chính.
Nụ hôn của chúng tôi thật là phong trần mà cũng thật là lẳng lơ.
Nước mắt tôi rơi, cảm thấy rất chán nản, tuy đang hôn nhau rất cuồng
nhiệt, nhưng tôi là đứa con gái mà Sở Giang Nam không thèm đến. Hắn
không cần tôi, vậy thì trao tặng Sách Nhan luôn, bởi vì, tôi cũng thích
Sách Nhan như vậy. Tình cảm thì đâu có phân nam nữ, nó rốt cuộc cùng
chỉ là linh hồn mà thôi. Đúng vậy, là linh hồn mà thôi.
Đây là sự mắc mớ giữa một linh hồn này với một linh hồn khác, chỉ có vậy mà thôi.
Chiếc giường màu trắng, đồ lót thì màu đen.
“Cởi ra”. Dường như Sách Nhan đang ra lệnh cho tôi vậy.
Cái chữ “cởi” sao mà trầm bổng lên xuống, sao mà gợi cảm đến vậy.
Đêm xuống ở Hương Cách Lý La, một chữ “cởi” thôi, vang lên như hoa hồng đang tách cánh ra vậy.
Tôi cảm thấy có chút e thẹn.
Sách Nhan dường như xé rách bộ đồ lót mỏng như cánh ve của tôi, một thân
hình nuột nà, mềm mại, sung mãn lồ lộ trước mặt Sách Nhan.
“Em là ma quỷ, tôi cũng là ma quỷ”.
“Em là Khả Liên của chị”. Tôi nhẹ nhàng nói như vậy.
Câu nói ấy làm cho Sách Nhan như phát điên cuộn vào tôi, cô ấy hôn từng
centimet thân thể tôi, hôn tới đâu tôi thấy buồn buồn ngứa ngứa đến đó, lưỡi của Sách Nhan như một con sông đang cuộn chảy, chảy đến đâu, như
mùa xuân đến đó, trăm hoa như đua nở.
“Tôi yêu đến từng centimet của em”.
Nước mắt tôi nhỏ dần xuống gối, tôi nghĩ rằng câu nói này phải từ miệng Sở Giang Nam nói ra mới đúng.
Sách Nhan liếm hết những giọt nước mắt trên mặt tôi: “Khả Liên, tôi không
cho phép em đau lòng vì bất kỳ ai, tôi hy vọng rằng, tôi có thể cho em
tất cả, tình yêu, sự say mê, cuồng dại của tôi, tôi muốn cho em toàn bộ
trái tim đang bốc cháy của tôi. Tôi muốn đốt cháy em và cũng muốn đốt
cháy bản thân mình, tôi biết rằng tim em là một đống lửa, cả thân hình
em là một núi than, tôi cũng biết em như một hầm mỏ”.
Chúng tôi ra sức hôn hít lẫn nhau, ra sức để khảm bản thân mình vào cơ thể của đối phương.
Nhưng càng cố gắng thì càng cảm thấy phí sức.
Tôi không còn xác định được phương hướng, chỉ cảm thấy mọi thứ như đang bị thiêu đốt từng mảnh tình mảnh một, cứ như khắp nơi toàn là pháo hoa
vậy, một loại pháo hoa chẳng ra kiểu gì cả.
Tôi nhìn vào chiếc
gương đặt đối diện giường ngủ thì thấy hai cơ thể rất trắng, rất mượt
mà như hai con rắn đang quyện vào nhau vậy, vừa lạnh vừa nóng một
nửa như nước biển còn một nửa lại như ngọn lửa.
Đột nhiên, tôi
cảm thấy tay của Sách Nhan chọc vào trong cơ thể tôi, tôi kêu lên một
tiếng, đúng vậy, rất đau, nhưng cái đau này lại vui sướng đến thế, lại
một lần nữa cô ấy làm cho tôi như đang bay, đó chính là cung điện thần
bí của cô ấy. Bây giờ, tôi đã hoàn toàn mở ra vì Sách Nhan, tôi nguyện
được vì một người để mở ra hết, chỉ cần người đó thật sự thích tôi,
còn tôi chẳng quan tâm đó là nam hay nữ.
Mẹ nó chứ, Sở Giang Nam.
Tôi hận Sở Giang Nam, hận hắn vô cùng.
Hiện giờ, tôi đang bay, có một đôi tay đang làm tôi bay, bay rất cao, cao
đến tận chân mây, tôi rên lên khe khẽ, như chú chim bói cá đang hát lại như đang rên rỉ: “Sách Nhan, Sách Nhan”. Tôi nhẹ nhàng rên lên khe khẽ.
Sách Nhan dùng ít máu trên tay nhẹ nhàng bôi lên môi, sau đó cũng bôi lên môi tôi.
Rất tanh, nhưng cũng rất tươi.
Đây là lần đầu tiên tôi dùng máu bôi lên môi mình, thay cho son môi.
Có gì không tốt chứ?
Đã hủy hoại, đã sa đọa thì phải sa đọa đến cùng, giống như Duras nói: Một
lần của tôi có thể với năm mươi người đàn ông. Vậy thì, tại sao tôi lại không thể bôi máu trinh nữ lên môi mình cơ chứ?
…
Sách
Nhan mệt đã ngủ rồi, tôi vào nhà vệ sinh tắm một cái, nhìn bản thân mình trong gương, đẹp đến thế nhưng cũng rất tàn tạ. Môi tôi vẫn tươi rói,
vừa tanh vừa tươi, nước mắt rơi lã chã, tôi dùng nước rửa qua mặt, thấy
hai dòng gì đó đen đen chảy xuống hòa với màu đỏ. Hai thứ màu đen đỏ hợp vào nhau, vừa chán nản lại vừa sôi nổi, vừa bi thương lại vừa chịu
đựng, tôi khóc, khóc mãi, thanh âm dần chìm xuống, cuối cùng tôi cũng
dừng lại không khóc nữa, cố gắng để cười một cái, nhưng lại thấy
nụ cười của tôi trông còn buồn cười hơn là khóc.
Bởi vì
tôi biết rằng tôi vẫn còn yêu Sở Giang Nam, vẫn rất nhớ hắn. Thậm chí,
tôi còn tưởng tượng những việc vừa xảy ra là giữa tôi và hắn, cái tưởng tượng này của tôi làm tôi tan nát cõi lòng, tôi nằm vào bồn tắm, thấy
tóc mình trôi bồng bềnh, nhìn thấy những đốm nhỏ màu đỏ đen lẫn lộn hòa
vào nhau trong bồn. Tiếp đến tôi vùi đầu vào nước, rất lâu, rất lâu sau
vẫn chưa ngẩng đầu lên.
Tôi nghĩ, đống lửa trong lòng rồi không biết nên thiêu đốt nó vào đâu, tôi cần phải chọn một cách nào đó để
giải phóng hết chỗ năng lượng khổng lồ đang tích tụ trong lòng ra
ngoài.