Đừng Chạy, Lão Sư!

Chương 17: Chương 17: Cạm bẫy




Đi đến khoa kịch nghệ, các sinh viên quả thật vô cùng nhiệt tình!

Ân Nhược Triệt phải ứng phó với hàng chục câu hỏi đủ loại. Nào là sở thích cá nhân, tiêu chuẩn chọn bạn đời, thậm chí cả những vấn đề cực kì riêng tư cũng bị hỏi qua. Trong khi đó, mục đích trọng tâm lại chẳng được ai nhắc đến, tuyên truyền POP.

Lắc lắc ly nước trong tay, nhìn viên thuốc đang dần dần ta ra, hòa lẫn hoàn toàn vào màu sắc bắt mắt của nước ép, Khâu Hạ nham hiểm nhếch môi cười.

“Khâu, thế nào rồi?”

Khâu Hạ giơ tay ra hiệu OK, lập tức có người đem ly nước trái cây đến trước mặt Ân Nhược Triệt.

“Thưa thầy, thầy đã khát nước chưa ạ?”

“Cảm ơn!” Không một chút nghi ngờ, Ân Nhược Triệt nhận lấy ly nước, từ tốn nhấp một ngụm nhỏ.

“Thầy uống nhiều hơn chút đi!”

Âm mưu của khoa kịch nghệ chính là: làm cho Ân Nhược Triệt hoàn toàn mê mang. Trước tiên là để thỏa mãn ham muốn bấy lâu nay của mọi người. Tiện thể chụp vài tấm ảnh kỉ niệm coi như là chứng cứ để uy hiếp. Nói không chừng, vị giảng viên khả ái này còn vì sợ danh dự bị tổn hại mà trở thành món đồ chơi đáng yêu của khoa.

Biện pháp này tuy xưa như trái đất, nhưng đối với khoa kịch nghệ chính là thượng sách.

Nghĩ vậy, đại đa số đôi mắt đều chuyển dần sang màu đỏ tươi, nhìn chằm chằm vào ly nước trái cây trong tay Ân Nhược Triệt, liên tục khuyên anh uống nhiều hơn.

“Ngày hôm nay, khoa kịch nghệ thật là náo nhiệt!” Ngay khi Ân Nhược Triệt đang thoải mái đáp trả lại thịnh tình của mọi người, âm thanh nhộn nhịp vui vẻ bỗng nhiên rơi vào im lặng, cả ly nước đang định đưa lên của Ân Nhược Triệt cũng đột ngột khựng lại.

“Lạc Dĩ… Mạt?” Ân Nhược Triệt bất ngờ mở to hai mắt. Hắn không phải là sinh viên bên khoa Luật ư? Sao lại có mặt ở khoa kịch nghệ?

Lạc Dĩ Mạt nhún nhún vai, học theo Khước Diệc Phiền nở một nụ cười vô hại tươi tắn, đi đến trước mặt của Ân Nhược Triệt, dùng động tác tao nhã cầm lấy ly nước trái cây trong tay anh, đưa lên phía trước, nghiêm túc quan sát.

Lúc này, có người nhịn không được thở hắt ra hơi lạnh.

Sau đó, đôi mắt lạnh lùng nhìn quanh tứ phía, dừng lại trên mặt của Khâu Hạ, khẽ nghiêng đầu, để lộ hàm răng trắng đều, đi đến trước mặt hắn, từ trong túi lấy ra một hộp thuốc màu lục, đổ một viên vào trong ly nước trên tay, nhẹ nhàng đong đưa, viên thuốc lập tức tan ra trong nước, tạo thành một loại màu sắc vô cùng kì dị.

“Tôi biết đây là thuốc của khoa kịch nghệ các người, lần đầu tiên đến bái kiến, Dĩ Mạt tôi chỉ mang theo đại lễ này thôi!” Lạc Dĩ Mạt mỉm cười ác ý.”Hai loại thuốc này mà hòa vào nhau, một khi uống vào, sẽ khiến toàn thân cực kì thõa mãn!”

Dứt lời, một tay nắm lấy hàm dưới của gã sinh viên định trốn chạy, dùng lực khiến hắn mở to miệng ra, không chút do dự đổ nguyên ly nước vào, bịt lấy miệng hắn, khiến hắn phải nuốt toàn bộ.

Lúc này, đột nhiên có người kêu to: “Tên tiểu tử kia, ngươi cho hắn uống cái gì?!”

Sau khi tiếng la ấy vang lên, sinh viên của khoa kịch nghệ mới bắt đầu bừng tỉnh khỏi giấc mộng, hung tợn dồn Lạc Dĩ Mạt vào chính giữa.

Ân Nhược Triệt đến lúc này mới hiểu được đôi phần. Anh vừa được tên nhóc kiêu ngạo này cứu mạng. Nhưng nếu xem xét tình huống hiện tại. Tên nhóc ấy, tối nay sợ là lành ít dữ nhiều. Có cầu xin cũng vô ích.

Ân Nhược Triệt đột nhiên trầm tư… Sau khi Lạc Dĩ Mạt bị giải quyết … thì… người kế tiếp, không phải anh sao? Tay không tấc sắt thì làm thế nào chống trả?

Trong khi anh đang loay hoay tìm chút vũ khí phòng thân, thì giọng nói điềm tĩnh của Lạc Dĩ Mạt đã nhẹ nhàng vang lên bên tai anh.

“Bọn lâu la này, các ngươi muốn gây thù chuốc oán với Lạc gia sao?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.