Ân Nhược Triệt nhìn những người ra ra vào vào khoa mỹ thuật. Hình như bọn họ cũng không có chuyện gì quan trọng lắm. Tất cả đều lấy vài cái cớ vụn vặt để đến đây gặp mặt anh. Có vẻ Lạc Dĩ Mạt không gạt anh, thực sự có rất nhiều nam sinh vì anh mà thường xuyên lui tới nơi này!
Cười khổ một tiếng. Anh thực sự có duyên với đàn ông đến vậy sao! Nếu các nam sinh này đều là những cô gái thướt tha thì tốt biết mấy. A, có như vậy thì Ân Nhược Triệt mới thực sự hạnh phúc!
“Thầy ơi, xin hỏi......” Ảo tưởng huy hoàng vừa bành trướng trong não bộ được vài giây, đã bị một chàng trai vô vị cắt đứt. Ân Nhược Triệt đành bất đắc dĩ trả lời mấy vấn đề cực kì đơn giản đến ngu ngốc của sinh viên nọ.
Anh quả là người đàn ông đáng thương nhất thiên hạ mà!
Lạc Dĩ Mạt đứng ở ngoài cửa sổ, lạnh lùng nhìn thấy mọi thứ đang diễn ra bên trong, Ân Nhược Triệt ngu ngốc kia đúng là không hề để tâm những gì hắn nói. Đối với mấy tên mượn cớ tiếp cận vẫn thản nhiên trưng cầu bộ mặt tươi cười dịu dàng như thế.
Hắn, Lạc Dĩ Mạt, tuyệt đối không thể bỏ qua.
…
Ân Nhược Triệt vừa mới rửa mặt ở sân sau khoa mỹ thuật trở về. Trong người cảm thấy vô cùng buồn ngủ. Dọc đường đi vẫn cứ mơ màng uể oải, hai mắt chỉ chực sụp xuống.
Nhưng ngay khi anh mở cánh cửa của khoa mỹ thuật, cơn buồn ngủ nhỏ bé đã tức khắc bốc hơi.
“Thầy Ân, sao lại đứng yên ở cửa thế kia?”
Thầy Hàn lúc sau từ từ tiến đến, vỗ nhẹ lưng một Ân Nhược Triệt đang hóa đá tại chỗ.
“Xem ra thầy vẫn chưa tỉnh ngủ phải không?…. Ai da, thật là, sinh viên nào lại làm việc này, đúng là nghịch dại mà…”
Thầy Hàn đang trêu chọc anh thì đột nhiên phát hiện chiếc bảng trắng ở giữa khoa mỹ thuật tạo hình có vài nét chữ nguệch ngoạc của mấy sinh viên phá phách. Bỏ lại Ân Nhược Triệt vẫn đang đứng như phỗng ở cửa ra vào, thầy Hàn thừa lúc không ai để ý mà nhanh chóng lau chùi, miệng không ngửng lẩm bẩm khó chịu.
Trong mắt người khác thì có thể đây là một trò đùa đơn thuần của sinh viên! Nhưng Ân Nhược Triệt biết chắc là không phải.
Chữ viết mạnh mẽ ấy, anh đã gặp qua, chính là của tên ác ma tàn độc ấy, Ân Nhược Triệt ôm vai rùng mình một cái.
Cái bảng trắng cuối cùng cũng được xử lý sạch sẽ, nhưng những nét bút trên đó đã khắc sâu trong tâm trí anh từ lâu:
‘Thầy, thầy đã quên lời em nói rồi sao? Hay là thầy vẫn còn hận chuyện cũ nên mới cố tình chọc giận em?’
Ân Nhược Triệt cười khổ. Ai lại muốn chọc giận thần chết chứ?
Trời ạ! Rốt cục thì kiếp trước anh đã tạo nghiệt gì!