Đừng Chạy, Lão Sư!

Chương 94: Chương 94: Địa ngục




Lạc Dĩ Mạt bước tới chào từng vị khách trong buổi tiệc, nụ cười vẫn hiện diện thường trực trên môi. Đứng bên trái hắn là người vợ đã kết hôn được hai năm – Lăng Y Nhân.

Cho đến khi tiệc rượu chấm dứt, khách khứa đều về hết, Lạc Dĩ Mạt lập tức đẩy vợ mình ra, tránh xa cô chẳng khác nào bệnh dịch. Lăng Y Nhân nhìn chồng mình, người đàn ông suốt hai năm qua chưa một lần thật sự là chồng cô.

“Lạc Dĩ Mạt, hôm nay… anh có về nhà không?” Cô đi đến cạnh hắn, hai má ửng hồng như muốn tựa vào người hắn.

Lạc Dĩ Mạt tức khắc lùi lại, nghiêng đầu không nhìn cô: “Cô cứ về đi, tôi sẽ về chỗ của mình.”

“Nhưng…” Lời cự tuyệt của Lạc Dĩ Mạt khiến gò má đang ửng hồng trở nên nhợt nhạt, bàn tay vươn ra giữa không trung cũng xấu hổ thu về.

“Tài xế của cô đến rồi.” Lạc Dĩ Mạt không để tâm đến ánh mắt ai oán của cô, xoay người bước về hướng khác, bỏ lại một Lăng Y Nhân kiều diễm đứng lặng phía sau.

Hôm nay… chính là kỉ niệm hai năm ngày cưới của họ ư…?



Lạc Dĩ Mạt chậm rãi rảo bước trở về căn hộ của riêng hắn.

Ba năm trước, khi hắn quay lại Lạc gia, một cuộc thỏa thuận đã diễn ra dưới nụ cười đắc thắng của chủ nhân nhà họ Lạc, cha hắn.

Bọn họ đã kí với nhau một khế ước, khế ước buôn bán tình yêu.

Lạc Dĩ Mạt tuân theo mọi sự an bài của Lạc Dịch, trọn đời không gặp lại Ân Nhược Triệt.

Lạc Dịch nhanh chóng xử lý êm xuôi những rắc rối xung quanh tấm ảnh kia, đồng thời cam đoan Ân Nhược Triệt sẽ không gặp phải bất kì phiền toái nào. Hơn nữa Lạc gia từ nay trở đi sẽ không bao giờ tìm đến quấy rầy anh.

Cuối cùng, vẫn giữ trên môi một nụ cười giả nhân giả nghĩa, Lạc Dịch nói với con mình: “Con trai à, ta là cha của con. Con đang toan tính điều gì ta đương nhiên thấu hiểu. Con vọng tưởng là sau khi cầm quyền Lạc thị, sẽ danh chính ngôn thuận đi tìm gã đàn ông kia. Đừng quên, những tấm ảnh của nó vẫn ở trong tay ta. Nếu con vi phạm khế ước… Vậy… Nó không chỉ đơn giản gánh chịu nỗi nhục thân bại danh liệt thôi đâu… Còn nữa, con trai yêu à, cho dù ta chết, cũng sẽ có người thay ta tiếp tục giám sát con. Con tốt nhất nên thôi hi vọng viễn vông đi. Đời này kiếp này, cả hai sẽ mãi mãi chẳng thấy mặt nhau…”

Bàn tay đang ở trong túi hắn từ từ xiết chặt thành nắm đấm. Ba năm, hắn đã bỏ ra ba năm để tìm kiếm những bức ảnh của thầy. Cuối cùng thì Lạc Dịch đã giấu chúng ở đâu?

Thầy à…

Mỗi lần nhớ đến Ân Nhược Triệt, trái tim tưởng chừng đã chết của Lạc Dĩ Mạt lại lặng lẽ quặn thắt. Cũng chỉ vào những lúc như thế này, hắn mới thực sự cảm giác được rằng mình vẫn đang sống, chứ không phải là một thi thể chỉ biết hành động theo mệnh lệnh.

Hắn hận Lạc Dịch. Hắn hận không thể ngũ mã phanh thanh lão ta. Đúng như lão ta nói, hắn đã chết. Thứ mà lão ta đang tìm mọi cách uy hiếp chỉ là thân thể. Trọn đời này, Lạc Dĩ Mạt sẽ vĩnh viễn bị giữ chặt trong bàn tay ma quỷ kia…

Mua cho mình một căn hộ nhỏ gần công ty, Lạc Dĩ Mạt dọn ra khỏi Lạc gia, chưa một lần đặt chân về lại nơi ấy, cho dù là lễ tết đi nữa. Hắn và Lạc Dịch bây giờ chẳng khác gì cấp trên và cấp dưới trong cùng một công ty, hoàn toàn coi nhau như người xa lạ.

Hai năm trước, hắn nghe theo sự sắp xếp của ông ta, cưới thiên kim tiểu thư của Lăng gia. Cũng không có gì quan trọng, hôn nhân chính trị, đây là thủ đoạn quen thuộc của Lạc gia, chẳng qua là lấy vợ mà thôi!

Lạc Dĩ Mạt hừ lạnh một tiếng.

Kết hôn được hai năm, nhưng hắn còn chưa từng ghé qua nhà riêng của hai người, cũng chưa từng một lần chạm vào người con gái kia. Trước mặt mọi người, bọn họ sắm vai một đôi vợ chồng son ân ái hạnh phúc. Sau lưng, thậm chí cả tình cảm bạn bè cũng không có.

Còn cô gái kia thì quả là ngu ngốc! Cô ta biết rõ là hắn không thương mình, nhưng vẫn lao đầu vào yêu hắn. Đã thế còn hi vọng hão huyền, cùng hắn diễn kịch trước thiên hạ. Sao đàn bà lại khờ dại như vậy?

Dừng bước, Lạc Dĩ Mạt nheo mắt nhìn về phía người đàn ông cách đấy không xa. Tấm lưng ấy, thật sự rất giống thầy…

Nhiều năm trôi qua đã tập cho hắn một thói quen, chỉ cần trông thấy ai đấy giống anh, hắn lập tức dừng bước nhìn chăm chú. Dẫu biết là không phải, nhưng... hắn vẫn muốn nhớ về những thứ đã qua…

Người đàn ông kia nhanh chóng biến mất khỏi tầm mắt hắn. Thân thể Lạc Dĩ Mạt lại bắt đầu bước đi.

Tuy là… hắn từng ôm ấp rất nhiều phụ nữ, nhưng từ khi rời khỏi thầy, cho dù là loại đàn bà nào, hắn đều không có cảm xúc.

Nhà của hắn đã ở ngay trước mặt.

Hắn rất thích căn hộ này. Ở đây, hắn có thể ôn lại tất cả về thầy. Cũng chỉ có ở trong ngôi nhà này, người đàn ông có vẻ ngoài kiêu hãnh kia mới để lộ phần yếu đuối ẩn sâu trong người hắn. Hắn thích ngồi ôm lấy gối mình, cọ xát hai má lên đấy, sau đó vùi đầu giữa hai chân, ngồi bất động.

Hắn ghét cay ghét đắng mỗi khi đêm xuống. Hắn ghét cay ghét đắng chiếc giường trong phòng mình, một nửa còn lại của nó luôn luôn lạnh lẽo. Hắn ghét lúc nửa đêm trở mình, vươn tay ôm lấy bên cạnh chỉ cảm nhận được không khí trống trải. Giật mình thức giấc, hắn mở to đôi mắt ráo hoảnh đến tận bình minh.

Hắn ghét phải đeo mặt nạ trước kẻ khác, hắn chán phải diễn kịch cùng Lăng Y Nhân.

Hắn khát khao lại được ôm lấy thân thể ai kia một lần… Rất muốn… Muốn đến đau đớn, muốn đến tưởng chừng không thở được…

Cuộc sống bây giờ chẳng khác nào địa ngục. Hắn chỉ mới hai mươi hai tuổi. Đến khi nào… đến khi nào thì hắn mới thật sự được giải thoát đây?

Sống… thật quá mệt mỏi…

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.