Đừng Chạy, Lão Sư!

Chương 91: Chương 91: Điều tốt đẹp đã mất




“Nhược Triệt…” Nghe thấy tiếng la của anh, An Dương cùng Trữ Triêu Ca liền chạy vào. Khi nhìn thấy gương mặt đầm đìa nước mắt của anh, An Dương rốt cục cũng có thể thở phào nhẹ nhõm.

Trữ Triêu Ca lặng lẽ tắt radio, cả gian phòng chỉ còn tiếng nức nở của Ân Nhược Triệt.

“Cậu đã chấp nhận đối mặt với sự thật rồi sao?” An Dương dịu dàng lau hai hàng lệ trên má anh. “Cậu biết không? Bộ dạng mấy ngày qua của cậu, Lạc Dĩ Mạt mà nhìn thấy sẽ đau lòng lắm.”

“An Dương… Tại sao cậu ấy… Tại sao cậu ấy phải đi… Tôi không còn sợ gì cả… Bất kì điều gì tôi cũng có thể chịu đựng… Tôi đã cố gắng trở nên mạnh mẽ hơn… Tại sao lại bỏ tôi vào lúc này… Tại sao lại không cho tình yêu của chúng tôi một cơ hội… Cậu ấy chán tôi rồi ư… Cậu ấy thật sự chán ghét tôi rồi ư…” Ân Nhược Triệt nắm chặt áo của An Dương, vô vọng gào lên.

“Nhược Triệt… Chẳng lẽ cậu còn không hiểu Lạc Dĩ Mạt sao?” An Dương vỗ lưng anh dỗ dành. “Cậu ta không hi vọng lại nhìn thấy cậu bị tổn thương, nên mới một mình trở về đối mặt cùng Lạc Dịch. Cậu ấy hi sinh tình yêu của hai người cũng vì muốn bảo vệ cho cậu. Điều cậu ấy làm là vô cùng đúng đắn. Nếu đổi lại là tôi, tôi cũng sẽ làm như vậy.”

“Tôi không cần cậu ấy phải hi sinh. Nếu không có cậu ấy, tôi sống còn ý nghĩa gì? Cậu ấy làm thế không phải là bảo vệ tôi! Tại sao lại ích kỉ như vậy? Cậu ấy có thử nghĩ giùm tôi hay không? Tại sao không hề nói với tôi nửa lời?”

“Anh tỉnh táo lại đi!” Trữ Triêu Ca rốt cục không nhịn được nữa, lập tức kéo Ân Nhược Triệt đến trước mặt mình, giữ chặt lấy vai anh, lớn tiếng: “Quyết định lựa chọn như vậy, người đau khổ nhất chính là Lạc Dĩ Mạt. Cậu ấy cắn răng từ bỏ, thà để anh hận mình còn hơn nhìn thấy anh bị tổn thương. Ân Nhược Triệt, anh có biết không hả? Từ đầu đến cuối, anh gặp phải chuyện gì hắn đều biết cả. Dù anh không nói nhưng cậu ấy vẫn biết tất cả. Làm một người đàn ông, khiến cho người mình yêu phải gánh chịu bao nhiêu sỉ nhục như vậy, anh có biết hắn cảm thấy thế nào không?”

Những lời của Trữ Triêu Ca khiến dòng lệ của anh lập tức ngưng ràng rụa. Lạc Dĩ Mạt… đều biết cả rồi…

“Nếu không phải chẳng còn lối thoát, thì một người vốn luôn kiêu hãnh như Lạc Dĩ Mạt có chấp nhận làm việc này không? Ân Nhược Triệt, tại sao anh lại hạ thấp tình yêu mà cậu ấy dành cho anh? Tại sao lại như con rùa rụt cổ, muốn quên sạch hình bóng Lạc Dĩ Mạt? Dù gì cả hai cũng từng hạnh phúc với nhau kia mà! Cái gì mà không có tình yêu thì đi tìm cái chết? Anh muốn chết thì cứ chết! Nhưng anh chết rồi, Lạc Dĩ Mạt cũng không biết đâu. Cậu ấy còn phải ở Lạc gia chịu đựng giày vò. Anh chết rồi có thể được giải thoát, nhưng còn Lạc Dĩ Mạt thì sao? Ân Nhược Triệt, anh không phải là trẻ con! Anh có để tâm đến tấm lòng Lạc Dĩ Mạt đối với anh hay không?”

An Dương trong lòng thầm thán phục Trữ Triêu Ca, thật không ngờ những lời này lại thốt ra từ miệng hắn.

Trong chớp mắt, Ân Nhược Triệt giống như diều mất dây, thất thần đứng lặng đi, không khóc, cũng không cử động.

“Nhược Triệt à.” An Dương đi đến nâng mặt anh lên, dịu dàng mỉm cười. “Triêu Ca nói đúng đấy. “Những gì mà cậu nói ban nãy, thật có lỗi với Lạc Dĩ Mạt.”

“An Dương?”

“Nhược Triệt, tôi còn một chuyện chưa nói. Sau khi Lạc Dĩ Mạt đi một ngày, Phong Dương có gọi điện đến, nói hiểu lầm đã được làm rõ. Ảnh chụp ấy chỉ là ảnh ghép, vì được phát tán trên di động nên không phân định được thật giả. Do đó, hiệu trưởng Phong Dương nói cậu có thể tiếp tục đến trường. Hoặc nếu cậu không muốn đến lớp, họ vẫn sẽ chuyển tiền lương vào tài khoản của cậu. Cậu biết… vì sao mọi chuyện lại biến thành như vậy không?”

“Vì Dĩ Mạt…”

“Đúng, vì Lạc gia đã buông tha cho cậu.” Thấy anh không còn kích động như trước, thậm chí còn bình tĩnh nghe hắn nói chuyện, An Dương rốt cục cũng có thể nhẹ lòng. “Nhược Triệt, thế lực của Lạc gia không hề nhỏ, chỉ một mình An Dương tôi thì không thể chống đỡ được gì. Nếu không có Lạc Dĩ Mạt, e rằng… những tấm ảnh của cậu đã được lan truyền khắp nơi. Cậu có biết, Lạc Dĩ Mạt dùng cách này cũng chỉ để bảo vệ cậu không?

“Tôi biết.” Đôi mắt vô hồn cuối cùng cũng tìm được điểm nhìn, Ân Nhược Triệt cúi đầu cảm ơn hai người bọn họ. Tuy rằng sắc mặt vẫn còn nhợt nhạt, nhưng trên gương mặt người thanh niên kia đã không còn chút rối bời nào nữa.”Tôi sẽ không nói những lời ích kỉ nữa. Cám ơn hai người. An Dương, tôi đã quấy rầy nhiều ngày rồi. Cám ơn cả hai cả bỏ qua cho sự nông nổi của tôi. Bây giờ tôi phải về nhà rồi, trở về thôn Giáng Khứu.”



Ân Nhược Triệt nhanh chóng rời đi.

“Giờ anh đã an tâm chưa?” Trữ Triêu Ca rót một ly rượu cho An Dương.

“Đúng, đã hoàn toàn yên tâm rồi.” An Dương cầm lấy ly rượu đặt lên môi, đột nhiên nhớ đến việc gì đấy, hắn hướng mắt về Trữ Triêu Ca, nhếch miệng cười. “Triêu Ca, cậu có nghĩ là tôi muốn lợi dụng cơ hội này để giữ Nhược Triệt bên mình không?”

“Tôi không rảnh rỗi như vậy, quản cả chuyện riêng của anh.” Liếc An Dương một cái tóe lửa, Trữ Triêu Ca cũng tự rót cho mình một ly rượu thật đầy. Tuy rằng hắn tỏ ra như không có gì, nhưng những biểu cảm trên gương mặt kia đã bán đứng chủ nhân của nó.

“Vậy à…” Kéo dài giọng, An Dương cố tình không nhìn hắn. “Tôi đã nói rồi, từ bỏ là từ bỏ, tôi chỉ muốn giúp cho cậu ấy thôi… Triêu Ca… Nói gì thì nói… Lúc cậu dỗi trông rất đáng yêu…”



Cuối cùng, mùa đông năm nay, anh lại trở về thôn Giáng Khướu. Lần này quay về, anh quyết định sẽ vĩnh viễn không đi đâu nữa.

Hiện tại, hoa mai đã nở rực rỡ. Ân Nhược Triệt bước đến cạnh cây mai cao lớn đang đứng vững vàng bên cây cầu bằng đá, tựa người vào nó, cảm nhận nguồn năng lượng đang không ngừng lưu chuyển bên trong.

“Dĩ Mạt, tôi đã về đến nhà rồi. Thật tiếc là cậu vẫn chưa từng đặt chân tới cái thôn nhỏ của tôi, nơi này thật sự rất tuyệt…”

Dựa vào thân cây, Ân Nhược Triệt không để ý đến những đóa hoa khẽ rơi trên áo mình. Vào lần hẹn hò đầu tiên của hai người, bài hát mà Lạc Dĩ Mạt hát tặng anh, Ân Nhược Triệt vẫn còn nhớ rất rõ. Bởi vì thấy bài ấy cũng khá hay, nên sau đó anh vẫn thường nghe đi nghe lại. Bây giờ, không hiểu sao lại tự dưng nhớ đến giai điệu của nó.

“Anh mãi mang theo nụ cười tràn ngập yêu thương của em…

Dọc chuyến hành trình kiếm tìm những điều tốt đẹp không còn nữa…

Bất cẩn để dòng lệ lướt qua khóe môi mình…

Anh dùng bàn tay em từng một thời nắm lấy, khẽ lau đi…”

“Dĩ Mạt, tôi mãi mãi không quên hạnh phúc mà chúng ta từng có, mãi mãi không quên cậu là người tôi yêu nhất trong cuộc đời này. Tôi sẽ không bao giờ quên cậu, không bao giờ… Tôi sẽ mang theo lời chúc phúc của cậu, sống thật vui vẻ. Cho dù không gặp được nhau, chúng ta vẫn cùng đứng dưới một vòm trời, vẫn cùng hít thở chung một bầu không khí… Tôi có thể ngửi thấy, trong làn gió kia có hương vị đặc trưng của cậu…”

Nước mắt… nhẹ nhàng lăn trên gò má. Ân Nhược Triệt giơ tay lau đi dòng lệ trên mặt mình, bước tiếp về nhà.

Tạm biệt, Dĩ Mạt…

Tạm biệt, người tôi yêu thương nhất…

Tạm biệt, tôi sẽ mang theo tất cả những hoài niệm tốt đẹp của chúng ta, kiên cường sống tiếp…

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.