Ân Nhược Triệt đứng lặng trước ngôi trường đại học Phong Dương danh tiếng lẫy lừng.
Ngôi trường này thật tuyệt. Ân Nhược Triệt thầm nghĩ trong lòng.
Anh chỉ đơn thuần là kẻ yêu thích vẽ tranh, cũng đơn thuần muốn những bức họa của mình được nhiều người biết đến. Thế nhưng, thầy anh lại không tỏ ra thích thú với phong cách của anh, bảo anh không thể tiến bộ, không cho phép anh tham gia chương trình đào tạo chuyên sâu, lại đem anh giới thiệu vào ngôi trường tiếng tăm này.
Anh biết, đối với một ngôi trường lấy tỉ lệ sinh viên lên lớp là mục tiêu quan trọng nhất như Phong Dương, thì khoa mỹ thuật tạo hình chỉ là một khoa nhỏ, không cần quá lưu tâm.
Thầy anh gửi anh vào đây, cũng chỉ muốn tìm cho anh một công việc nhàn hạ lương cao mà thôi.
Quên đi, nếu thầy đã nói anh không thể tiến bộ, vậy anh cũng không cần miễn cưỡng, Dù sao Phong Dương cũng là ngôi trường nhiều người mơ ước, anh còn phải cám ơn thầy mình mới phải. Nếu không, anh cũng sẽ như mấy cổ nhân ngày xưa, vẽ tranh mà kiếm sống, thế nhưng tranh của anh còn chẳng được thiên hạ hoan nghênh…
Ân Nhược Triệt cứ như thế đứng lặng trước cổng trường suy nghĩ miên man.
Khi anh lấy lại tinh thần, trời cũng đã đổ tuyết tự lúc nào, đây là những bông tuyết đầu tiên của mùa đông, chẳng trách ngày hôm qua lại lạnh như vậy.
Ân Nhược Triệt lắc lắc đầu. Sao lúc này anh còn tâm trí để suy nghĩ mấy chuyện linh tinh này chứ? Chuyện quan trọng trước mắt là anh vẫn chưa tìm được kí túc xá dành cho giáo viên. Phải kiếm ai hỏi một chút mới được.
Nhìn đông nhìn tây hết nửa ngày, cuối cùng cũng trông thấy một dáng người đang đủng đỉnh đi về phía mình.
“… Ách… Bạn kia, xin chào… ” Ân Nhược Triệt gọi xong thì liền chau nhẹ cặp mày xinh đẹp. Người này… có vẻ đã rất say.
Mặc dù hôm nay không lạnh lắm, thế nhưng, người ấy chỉ mặc đồng phục mùa đông, bên trong độc nhất một chiếc sơ mi trắng, cúc áo cũng chỉ cài qua loa vài cái bên trên… Kẻ đó vô thức chà xát hai tay vào nhau.
“Xin hỏi, ký túc xá giáo viên ở đâu?”
Lạc Dĩ Mạt vừa uống rượu ở chỗ Khước Diệc Phiền về, thế nên đầu óc vẫn còn đang mơ mơ màng màng. Hắn cố gắng nheo mắt lại, muốn nhìn rõ mặt người kia, nhưng chỉ thấy một hình bóng mờ nhạt.
Dùng sức lắc mạnh đầu, hắn đi đến trước mặt kẻ đang nói chuyện với mình. Đưa tay kéo mạnh gương mặt người ấy về phía hắn, mặt hắn cũng thuận thế tiến tới, trán chạm vào nhau, cả chóp mũi cũng chạm vào nhau.
“Bạn sinh viên à…tôi…tôi chỉ là muốn hỏi một chút… ký túc xá giáo viên.”
Lạc Dĩ Mạt phả đầy hơi rượu vào mặt anh, khiến anh cảm thấy vô cùng khó chịu. Ân Nhược Triệt muốn thoát khỏi sự kiềm hãm của hắn, liền gồng người lùi lại. Tệ ở chỗ, tên sâu rượu này lại rất khỏe. Hai gương mặt vừa mới rời ra, lập tức bị kéo lại gần nhau.
“Giáo viên? Ký túc xá?” Lạc Dĩ Mạt bất chợt nhíu mày.
Hắn từng nghe nói, trong trường nam, chỉ có bạn gái của giáo viên mới là nữ mà thôi. Cái trường chết tiệt này, ngay cả giáo viên ở phòng y tế cũng là đàn ông nốt, nghĩ vậy, Lạc Dĩ Mạt không ngừng chửi rủa trong lòng.
“Theo tôi!”
Lạc Dĩ Mạt buông đầu anh ra, đổi lại liền nắm lấy cổ tay của anh, lôi thẳng đến một kí túc xá nào đấy.