Đừng Chạy, Lão Sư!

Chương 5: Chương 5: Giày vò




“Tôi cho cậu giải phóng, có được không?”

Lạc Dĩ Mạt cúi xuống hôn sâu, đôi tay điêu luyện tăng tốc, rất nhanh, đồng thời không ngừng âu yếm môi anh, Ân Nhược Triệt cuối cùng cũng phóng thích toàn bộ trong tay hắn.

Cao trào qua đi, Ân Nhược Triệt dần dần hô hấp bình thường trở lại, gương mặt khả ái vẫn ửng hồng.

Lạc Dĩ Mạt trìu mến cúi xuống hôn nhẹ lên trán anh. Sau đó đổ chất dịch màu hồng trong lọ ra lòng bàn tay, hướng thẳng về phía lỗ nhỏ của Ân Nhược Triệt, chậm rãi đẩy vào.

Kẻ bên dưới bắt đầu phản kháng, Lạc Dĩ Mạt giữ chặt thân thể mảnh khảnh của anh, không cho phép anh bỏ chạy. Tiếp đến, lại đẩy vào thêm một ngón khác. Ân Nhược Triệt bắt đầu nhíu mày, thân thể giãy giụa vô thức, Lạc Dĩ Mạt mạnh tay hơn, khống chế toàn bộ vùng vẫy, đẩy tiếp ngón thứ ba.

Lúc này, Ân Nhược Triệt đau đớn đến mức toàn thân căng ra như dây cung. Bởi lẽ đây là lần đầu với người cùng giới, Lạc Dĩ Mạt cũng chỉ đại khái biết vài nét mà thôi, hắn không biết làm cách nào để khiến kẻ bên dưới thoải mái, hoàn toàn không biết làm gì khác ngoài dùng nụ hôn làm người ấy sao lãng. Ân Nhược Triệt khẽ phát ra một tiếng rên thỏa mãn, khiến Lạc Dĩ Mạt không chịu nổi nữa mà rút ngón tay ra, dùng toàn lực đẩy đỉnh của hung khí tiến vào.

“Đừng! Đau quá!” Ân Nhược Triệt đột nhiên gào khóc xô hắn ra, nhưng nhanh chóng bị hắn kiềm lại. Khoái cảm trong chốc lát đã hoàn toàn biến mất, cảm giác đau nhức như bị đâm xuyên khiến anh tỉnh táo trở lại.

“Tôi xin cậu, đau quá, tha cho tôi có được không!” Ân Nhược Triệt dồn toàn bộ hơi sức để thều thào với kẻ đang hành hạ mình.

Bởi quá đau đớn mà đôi vai run rẩy, đầu óc quay cuồng. Đồng thời, theo từng nhịp đẩy mà nước mắt trào ra, khiến cho Lạc Dĩ Mạt không khỏi phấn khích cưc độ.

“Ngoan, đừng khóc, một hồi sẽ hết đau thôi.” Ngoài miệng thì an ủi như thế, nhưng lại liên tục gia tăng tốc độ.

Có thể hắn thật lòng muốn xoa dịu anh, thế nhưng… vì bên trong anh quá đỗi thư thái, thoải mái, nên hắn hoàn toàn quên mất cái gì gọi là kĩ xảo, chỉ thuận theo dục vọng mà chuyển động.

Ân Nhược Triệt gào khóc đến khàn cả tiếng, nhưng người con trai phía trên vẫn không có ý định dừng lại. Thứ hung khí tàn ác của hắn vẫn ở trong cơ thể của anh, ra vào, giày vò, rồi lại điên cuồng xông đến…

Ngay khi anh tưởng mình sắp chết đến nơi, Lạc Dĩ Mạt khẽ gầm lên một tiếng, đem toàn bộ dục vọng phóng thích bên trong người anh.

Còn anh, trước mắt chỉ còn lại một màu đen kịt…

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.