Môi của An Dương mang theo mùi vị quen thuộc của đàn ông.
Trong cổ họng đầy dư vị của rượu cùng vị cay chát của thuốc lá, hoàn toàn khác với nụ hôn cuồng nhiệt của Lạc Dĩ Mạt. Môi của An Dương… mang theo sự khiêu khích mạnh mẽ. Cũng hôn say đắm như nhau, nhưng cảm giác lại chẳng chút tương đồng.
Tim của anh… rất đau…
Buông môi, An Dương dùng đôi mắt thâm thúy nhìn anh trong chốc lát, thân người đột ngột cúi xuống, bàn tay trượt xuống sau đầu gối anh, chỉ một động tác nhẹ nhàng, hắn đã nhấc bổng Ân Nhược Triệt vào trong phòng ngủ.
Nằm trên chiếc giường khổng lồ màu tím nhạt… Anh hiểu ra… Kết cục cuối cùng đã an bài… Sao còn ôm trong mình chút hi vọng ngu ngốc? Ân Nhược Triệt đưa tay phải lên, đặt trên mặt mình, che đi đôi mắt.
Quên đi, chỉ cần nhẫn nhịn một chút sẽ qua thôi. Cứ coi như người đang ôm ấp anh chính là Lạc Dĩ Mạt…
Cũng còn may, người đang chiếm đoạt anh là An Dương. Chí ít, hắn cũng không bao giờ làm tổn thương anh…
Thế nhưng, thân thể này phản bội Lạc Dĩ Mạt, thà rằng nhận một nhát dao hay hàng ngàn quả đấm còn thấy dễ chịu hơn…
Lúc ngọn đèn tắt lịm, thân thể cường tráng cùa An Dương áp chặt vào người anh.
Giống như đang đứng trước một nữ thần, An Dương kính cẩn hôn lên xương quai xanh của anh, dùng đầu lưỡi trườn xuống phía dưới thăm dò. Cho đến khi cảm nhận được hai điểm nhỏ trên ngực anh mới dừng lại. Đầu lưỡi từ tốn tiếp xúc thân mật với nó, sau đó khẽ khàng vẽ nên những đường vòng cung nhỏ nhắn xinh đẹp. An Dương hành động rất nhẹ nhàng, cũng đầy kĩ xảo, có chút trêu chọc, đùa bỡn đến mức khiến lòng người ngứa ngáy.
Khi anh vẫn im lặng cảm nhận, An Dương đột nhiên dùng hàm răng cắn lấy, liên tục cắn mút, nhưng vẫn kiềm chế không làm tổn hại đến anh, chỉ đủ để kích thích thần kinh mẫn cảm của Ân Nhược Triệt.
Ân Nhược Triệt phát hiện, anh đã bắt đầu có cảm giác. Trong lòng không khỏi thầm rên rỉ.
Đàn ông thực sự là một loài động vật đáng thương. Bất kể có yêu thích hay không, bất kể có tình nguyện hay không, thân thể vẫn luôn thành thật một cách đáng sợ, phản bội lại ý chí chủ nhân của nó.
Anh nghĩ… bản thân mình thật nhục nhã… Chẳng khác nào… một cô gái bán hoa… chỉ biết đem thân thể chờ đợi khách hàng thưởng thức…
Môi của An Dương… đã trượt xuống cấm địa của anh…
Tất cả đều kết thúc hết rồi…
Không chút khó khăn, An Dương nhanh chóng ngậm lấy phần thân dưới vẫn chưa hoàn toàn bị kích thích của anh. Giây phút này, có lẽ chính là giấc mơ mà An Dương bao ngày ấp ủ! Người hắn yêu… và sự thỏa mãn trên thân thể người tình…
Khoái cảm bên dưới xộc thẳng đến tầng ngoài của đại não. Chưa bao giờ tưởng tượng lại có ngày này, Ân Nhược Triệt tự thấy căm ghét chính mình. Anh nhìn xuống, phần đàn ông của anh đã ngạo nghễ dựng đứng trong miệng người kia từ lúc nào…
Dĩ Mạt, tôi nên làm gì bây giờ?
Thân thể và trái tim hoàn toàn mâu thuẫn…
Anh chính kẻ đáng hổ thẹn nhất trên thế giới!
Cảm nhận thứ trong miệng mình đang dần thay đổi, An Dương cũng tăng nhanh tốc độ, khiến vật bị khiêu khích kia càng mất tự chủ, điên cuồng cương cứng.
Không gian hoàn yên tĩnh, chỉ thỉnh thoảng vang lên âm thanh mút mát đáng xấu hổ của ai đấy, cùng tiếng ma sát của da thịt…
Đột nhiên, An Dương nghe được tiếng gì đấy… Rất yếu ớt… Cái ấy… Là ảo giác ư?
“Dĩ… Mạt… Dĩ Mạt… Dĩ Mạt…”
An Dương ngồi thẳng dậy, quỳ trên giường, đột ngột đưa tay che kín mặt mình.
Một nhát kiếm đau đớn nhưng đã khiến hắn tỉnh ngộ! Trái tim của An Dương đau đớn quặn thắt. Ân Nhược Triệt khóc nức nở, âm thanh vừa rồi là do anh cắn môi không cẩn thận để lọt ra.
Phát hiện An Dương đột nhiên dừng lại, Ân Nhược Triệt giương đôi mắt ngập nước nhìn nét mặt lạnh lùng đến băng đá của An Dương.
“Xin lỗi… Tôi sẽ không khóc nữa… Xin lỗi… anh… anh cứ tiếp tục đi.” Ân Nhược Triệt lập tức ngồi dậy lấy tay vội vàng dụi mắt, tay kia đặt lên quần của An Dương. “Là tôi… sai. Để tôi làm cho. Tôi sẽ giúp anh làm.”
“Nhược Triệt.” Thấy hình dạng luống cuống lấy lòng của Ân Nhược Triệt, vết thương tưởng chừng chỉ vừa khép miệng lại một lần nữa bị 2 bàn tay tàn ác nào đấy kéo căng ra. An Dương lao đến ôm ghì người trước mặt.
Hắn đang làm gì thế này? Luôn miệng bảo yêu anh tha thiết, nhưng… bây giờ… hắn sao có thể…?
“An Dương, xin lỗi, xin lỗi, anh đừng giận.” Giọng nói yếu ớt của Ân Nhược Triệt vang lên trong lồng ngực hắn.
“Người nên xin lỗi là tôi mới đúng.” An Dương vẫn ôm chặt lấy anh, nhìn lên trần nhà. “Tôi sao có thể làm cái chuyện súc sinh này. Nhược Triệt, đừng làm nữa. Người có lỗi chỉ có mình tôi. Nhược Triệt… tôi xin lỗi…”
Sâu kín trong tim Ân Nhược Triệt, vô thức chấn động, vừa giống như cảm giác trút đi gánh nặng. Nhưng nghĩ lại, đầu óc một lần nữa bất an. Nếu hắn tha cho anh, vậy… Lạc Dĩ Mạt phải làm sao?
Thân thể được thả ra, sau đó lớp y phục mềm mại cũng được khoác lên người anh. “Bây giờ tôi sẽ đến Lạc gia ngay. Cứ ở đây chờ tôi.”
An Dương chỉ quay đầu lại nói bấy nhiêu, rồi lập tức đi khỏi.
Nhìn thấy nét mặt tràn đầy đau khổ của An Dương, Ân Nhược Triệt ngồi lặng trên giường, nước mắt từ lúc nào đã âm thầm rơi xuống, trong lòng chồng chéo hàng trăm hàng ngàn thứ… nhưng cuối cùng cũng quy về một câu nói…
An Dương… xin lỗi…
Nếu như anh không gặp Lạc Dĩ Mạt, anh nhất định sẽ bị một An Dương dịu dàng hấp dẫn…,
Nhưng… Anh đã gặp Lạc Dĩ Mạt trước tiên… Tim của anh chỉ có thể chứa đựng hình ảnh của duy nhất một người…
Mặt trái của tình yêu, không lẽ chính là sự tổn thương mà bản thân dành cho kẻ khác ư?
Lồng ngực của Ân Nhược Triệt giống như đang lặng lẽ bén lửa… chậm rãi thiêu đốt… dày vò..