Ông Ân ngồi trên chiếc ghế sofa ở giữa phòng khách, lông mày nhíu chặt vào nhau, không nói nửa lời. Bà Ân từ từ bước đến cạnh ông, ra vẻ căng thẳng nhìn về hai người họ từ sau lưng chồng.
“Ai có thể cho tôi biết, có chuyện gì đang xảy ra không?” Khi tất cả mọi người trong phòng đều đã ngồi xuống, giọng nói uy nghiêm của ông Ân chợt vang lên.
Im lặng một lúc, anh tự biết không thể tiếp tục che giấu, hơn nữa anh không hề muốn che giấu, vì thế, Ân Nhược Triệt lấy hết can đảm lên tiếng: “Ba, mẹ, con là đồng tính luyến ái.”
Ngay cả Lạc Dĩ Mạt cũng không ngờ anh lại trả lời thẳng thắn như vậy. Còn đang chưa kịp định thần, ông Ân đã kéo cổ áo Ân Nhược Triệt lên, tát cho anh một bạt tai.
“Cha nó!” Bà Ân la lên một tiếng, nuôi con lớn đến nhường này mà chưa một lần bà nỡ xuống tay.
Không để ý đến tiếng la của vợ mình, ông tiếp tục giơ tay định tát anh thêm mấy cái, nhưng bàn tay vừa giơ lên giữa không trung đã bị Lạc Dĩ Mạt chặn lại. Nhận thấy hành động của mình hơi thiếu lễ độ, Lạc Dĩ Mạt liền buông tay ông Ân ra, rồi nhanh chóng kéo Ân Nhược Triệt vào lòng mình. Nếu ông nhất định muốn đánh, thì đánh mình hắn là được rồi.
“Buông ra!” Nhìn thấy con mình ôm ôm ấp ấp với một thằng đàn ông, lửa giận của ông càng bốc cao hơn bao giờ hết, sàn nhà như muốn run lên vì cơn giận của ông.
Gian phòng… chẳng mấy chốc đã ngập mùi thuốc súng.
Mặt vẫn còn đau rát, nhưng anh không quan tâm, Ân Nhược Triệt vùng khỏi vòng tay của Lạc Dĩ Mạt, không chút sợ hãi đứng ưỡn ngực trước mặt cha mình lần thứ hai. Anh cuối cùng đã có thể thoát khỏi chuỗi ngày u ám trước kia, cho dù sau này có ra sao thì anh cũng sẽ không buông tay ra nữa, không chấp nhận sống tiếp những ngày sống không bằng chết kia nữa. Bọn họ đã trải qua một lần chia cắt, bây giờ, ngoài cái chết ra, không gì có thể tách họ ra khỏi nhau.
“Ba, cho dù ba có đồng ý hay không, con cũng phải sống bên cạnh Dĩ Mạt.”
Từ trước đến nay chưa từng thấy con mình kiên quyết đến vậy, lửa giận của ông Ân càng không thể nguôi ngoai. Đánh cũng đánh không được, nói cũng chẳng ai nghe, ông Ân tức giận phát run chỉ tay ra cửa: “Nếu mày thật sự muốn sống chung với nó, vậy thì coi như tao chưa từng sinh ra đứa con như mày. Mày cút ngay cho tao! Ân gia không bao giờ chấp nhận chuyện nhục nhã này xảy ra!”
Mọi chuyện đột nhiên trở nên không còn nước cứu vãn, anh không ngờ ba mình lại tuyệt tình đến thế, Ân Nhược Triệt đứng lặng đi tại chỗ.
Không gian như bị đóng băng, không ai nói với ai một lời nào. Sau vài giây, Ân Nhược Triệt chợt hít một hơi thật sâu, kéo Lạc Dĩ Mạt đến bên mình, kiên định nói: “Nếu như… ba nhất định muốn như vậy… thì… xin ba hãy tha thứ cho đứa con bất hiếu này.”
Dứt lời, anh nắm chặt tay hắn rời đi.
“Không được đi!” Trông thấy con trai mình thật sự muốn bỏ đi, bà Ân lập tức lao đến, khóc lóc giữ lấy tay anh: “Con à, con đừng đi, ở lại bình tĩnh nói chuyện với ba đi con. Mẹ xin con, đừng đi!”
“Mẹ…” Khó khăn thốt lên một tiếng, đôi mắt đẫm lệ của của mẹ khiến thần kinh đang căng ra của anh bình ổn trở lại. Ân Nhược Triệt đứng yên tại chỗ, do dự chần chừ. Tại sao lại phải bắt anh chọn lựa? Tại sao lại phải mâu thuẫn thế này?
Trong phòng bây giờ là tiếng khóc nức nở của bà Ân, nhịp thở phẫn nộ của ông Ân, cùng với gương mặt trắng bệch của Ân Nhược Triệt.
Lạc Dĩ Mạt thở hắt, chỉ vì hắn mà Ân gia trở nên ngột ngạt căng thẳng thế này…
“Triệt, thầy cứ ở lại bình tĩnh nới chuyện với cha mình.” Con người từ đầu đến cuối chưa nói một lời nào bỗng nhiên cất giọng thật dịu dàng. Trước mặt anh bây giờ là hai người anh hết mực yêu thương, hắn không thể không nghĩ thay cho anh và gia đình anh được. Hắn không muốn hạnh phúc của mình lại hủy hoại hạnh phúc của người khác. “Em và Lạc gia bây giờ đã cắt đứt mọi quan hệ. Em cũng không thừa nhận Lạc Dịch là cha em nữa. Nhưng thầy thì khác, thầy có một gia đình vô cùng ấm cúng. Em hi vọng khi chúng ta ở cạnh nhau, sẽ nhận được lời chúc phúc của cha mẹ thầy. Em không mong thầy sẽ giống như em, cả đời sống trong cắn rứt.”
“Dĩ Mạt?”
“Em không đi đâu xa cả, em sẽ ở lại một khách sạn trong thôn.” Lạc Dĩ Mạt vỗ nhẹ đầu trấn an anh, nới lỏng bàn tay đang bị anh xiết chặt. “Em chờ thầy, chờ thầy lấy được sự cảm thông của người nhà. Hiện tại, chúng ta có rất nhiều thời gian. Triệt, coi như là vì em đi.”
“Ừm.” Ân Nhược Triệt ngước mắt nhìn người kia, hiểu rõ từng lời của hắn, anh gật đầu không chút hoang mang. Ôm lấy người mẹ đang khóc lóc nức nở của mình vào lòng, anh ngẩng mặt nói với hắn: “Chờ tôi.”
“Thành thật xin lỗi hai bác, cháu đã làm phiền nhiều rồi. Sau này cháu sẽ đến nhà giải thích sau.” Lạc Dĩ Mạt cúi gập người chào cung kính, sau đó xoay người, rời khỏi Ân gia.
Trong nhà, chỉ còn lại tiếng vọng thổn thức của bà Ân.
Ân Nhược Triệt dìu mẹ ngồi xuống sofa. Anh cũng ngồi xuống, mười ngón tay đan chặt vào nhau để yên trên đùi. Rồi y như đang độc thoại, anh từ từ kể lại chuyện trước kia của hai người họ…
…
“Con không biết làm sao Dĩ Mạt có thể thoát khỏi sự giam cầm của Lạc gia, cũng không biết cậu ấy đã giải quyết với vợ mình thế nào.
Có thể ba mẹ nghĩ rằng tình yêu đồng giới là đáng ghê tởm, nhưng một khi đã yêu, trái tim đã trao đi rồi làm sao thu hồi lại được. Chẳng qua người con lựa chọn không phải là phụ nữ mà thôi, lẽ nào nhất định phải chịu nhiều phản đối như vậy, nhiều khinh khi như vậy?
Ba mẹ, sau khi chia tay cùng Dĩ Mạt, con cũng muốn làm một đứa con hiếu thảo, cũng muốn thôi nghĩ về cậu ấy… nhưng… tạo hóa trêu ngươi…
Ba, mẹ, con dù chịu đựng bao nhiêu đau khổ cũng không màn, con chỉ muốn được ở cạnh cậu ấy. Ba mẹ là ba mẹ của con, cũng là ruột thịt của con, chẳng lẽ… ba mẹ thật sự nhẫn tâm nhìn bọn con chịu đựng dằn vặt sao?
Ngay cả người xa lạ cũng có thể hiểu cho tình yêu của chúng con. Vậy sao ba mẹ, những người chảy chung một dòng máu với con, lại không thể chấp nhận…
Con biết, con biết chuyện này đối với ba mẹ mà nói là rất tàn nhẫn, nhưng… đứa con này vẫn muốn ích kỉ cầu mong sự tha thứ của ba mẹ.”
Từ chuyện từng ăn ở cùng Lạc Dĩ Mạt, đến cực hình mà Lạc Dịch tạo ra cho cậu, từ đầu đến cuối, Ân Nhược Triệt đều đã kể rất rõ ràng.
Ân Nhược Triệt từ trên sofa quỳ xuống sàn nhà, ngước nhìn gương mặt đẫm nước mặt của mẹ mình: “Mẹ, con xin lỗi, con không thể lấy người phụ nữ nào cả, con không thể cho mẹ đứa cháu nào cả.”
Quay đầu lại, anh nhìn về phía người cha vẫn ngồi im lặng một chỗ, lông mày nhíu chặt vào nhau: “Ba, con biết những lời này là thừa thải, nhưng con vẫn muốn nói: Con xin lỗi, ngàn vạn lần xin lỗi ba.”
Bà Ân hai mắt đỏ hoe. Sau khi nghe con mình kể xong mọi chuyện, bà cuối cùng cũng hiểu được nguyên nhân khiến anh trở thành một người hoàn toàn khác suốt ba năm. Bà biết, nếu không để hai người bên cạnh nhau, thì con bà sẽ lại tiếp tục cuộc sống mơ mơ màng màng, nhợt nhạt buồn tẻ như vậy. Tuy người anh chọn là đàn ông, nhưng… chỉ cần anh vui vẻ là tốt lắm rồi, bà cũng chẳng đòi hỏi gì thêm ở anh nữa.
Đã là mẹ, thì luôn luôn như vậy, luôn đặt con cái mình lên trên tất thảy, yêu thương, cưng chiều, bao dung. Từ xưa đến nay, tình thương của người mẹ, vĩnh viễn là điều vĩ đại nhất.
Ông Ân sau khi nghiêm nghị nghe hết câu chuyện, vẫn không nhìn đứa con đang quỳ trên mặt đất, hất tay áo bỏ đi.