Edit: Tiêu Dao Tử
” Chỉ Hi!” Nhìn thấy người mỗi lần gặp đều đang ngẩn ra, Tống Chỉ Hi, Khước Diệc Phiền cười a a ngồi xuống bên cạnh cậu.” Thật có lỗi, hôm nay tôi có việc đột xuất, em chờ lâu rồi đúng không?”
Lắc lắc đầu, cậu không nói câu nào.
” Làm sao vậy? Nhìn thật mất hứng a.” Phát giác cậu hơi khác thường, nắm lấy bàn tay lạnh ngắt của người kia, Khước Diệc Phiền quan tâm hỏi.” Hôm nay sao lại hẹn tôi a? Lại còn ngay dưới nhà em nữa, em không sợ mẹ em bắt gặp sao?”
Lại lắc đầu, muốn nói chuyện, thế nhưng yết hầu lại không thể phát ra một chút thanh âm nào, Tống Chỉ Hi đem đầu cúi xuống, dựa vào vai nam nhân.
” Hôm nay em rất kì lạ.” Bị cậu làm cho mơ hồ không hiểu gì hết, Tống Chỉ Hi im lặng có chút quá phận. Chẳng qua, hôm nay hắn rốt cuộc cũng đã nghĩ ra được biện pháp giải quyết rồi, Khước Diệc Phiền nghĩ, cậu mà nghe được sẽ thực vui vẻ, sẽ làm cho cậu quên sạch mấy việc không thoải mái kia đi, cho nên hắn rất nhanh liền đem biện pháp buổi chiều đột nhiên nghĩ ra nói.” Hôm nay dù em không hẹn gặp tôi ra tôi cũng phải hẹn em, Chỉ Hi, tôi đã nghĩ ra biện pháp rồi. Hắc hắc, có việc một cái là đầu óc mụ mẫm, kỳ thật tôi nên nghĩ ra từ sớm mới đúng, em học chính là quản lý kinh doanh, cũng không cần tìm việc ở đâu nữa, trực tiếp đến công ty giúp tôi là được rồi, như vậy chúng ta chẳng những có thể quang minh chính đại cùng một chỗ, mà còn có thể……”
” Tôi, ngày mai đi Nhật Bản.” Ngắt lời người kia, cậu không muốn nghe anh vẽ ra tương lai của hai người nữa, bởi vì bọn họ vốn không hề có tương lai. Loại chuyện này nói ra chỉ càng khiến người trong cuộc cảm thấy tội nghiệp mà thôi.
” Chuyện này không buồn cười gì cả.” Không khí vui vẻ đột nhiên thay đổi, thanh âm Khước Diệc Phiền cũng trở nên thấp xuông.
” Anh cũng biết là tôi không hay nói đùa.” Rời khỏi bờ vai anh, Tống Chỉ Hi đối mặt với người kia, khiến hai người có thể rõ ràng nhìn vào mắt nhau, bởi vì trong mắt cậu tràn đầy chân thực.
Trầm tư một lát, Khước Diệc Phiền vẫn cố xuất ra vẻ tươi cười, ôm hy vọng, hắn hỏi: ” Em đi Nhật du lịch sao?”
” Khước Diệc Phiền, đừng dối mình gạt người nữa.” Nhướn lên đôi lông mi thanh tú, Tống Chỉ Hi lắc lắc đầu, cho dù có trốn xa đến đâu cũng có lúc phải đối mặt. “Hồ sơ trên mạng của tôi được một công ty rất được bên Nhật Bản chú ý, bọn họ cảm thấy tôi rất thích hợp với chức vụ còn khuyết của họ. Vài hôm trước, bọn họ cũng đã phỏng vấn tôi rồi. Cho nên Diệc Phiền, ngày mai tôi muốn đi Nhật Bản, sang bên đó làm việc. Anh cũng biết bây giờ tìm được một công việc đúng ngành khó thế nào, hơn nữa……”
” Làm việc? Như vậy, về sau em sẽ không trở lại nữa?” Bị lời nói của cậu chấn động, đại não trống rỗng, Khước Diệc Phiền đến tận giờ vẫn có cảm giác như đang ở trong mộng, Tống Chỉ Hi còn đang nói đùa với hắn.
” Không trở lại.” Cậu cũng là không có biện pháp mới quyết định như vậy, so với việc ngồi ôm một giấc mộng không thành hiện thực, sớm thanh tỉnh vẫn là tốt hơn, như vậy, đau thương sẽ có thể ít đi một chút.
” Không được đi!” Bá đạo bắt lấy bả vai gầy yếu của người kia, trong ngữ khí của Khước Diệc Phiền mang theo mệnh lệnh không thể kháng cự.” Ngày mai em liền đến chỗ làm, làm trợ lý đặc biệt cho tôi, nếu em không thích thì phó tổng tài cũng được, em muốn làm cái gì liền làm cái đó, tôi đều nghe lời em.”
” Phó…… Tổng tài?” Cười sự ngây thơ của nam nhân, bàn tay cậu vuốt lên hai má đã thành thục của người kia.” Cha anh sẽ đồng ý sao?”
” Bây giờ trong nhà chỉ cần tôi nói là được, tôi……”
” Khước Diệc Phiền! Anh tỉnh táo lại đi!” Vuốt lên khuôn mặt của anh, thanh âm Tống Chỉ Hi đột nhiên trở nên bén nhọn.” Tôi đến nhà anh giúp anh, có thể. Nhưng, anh dù sớm dù muộn rồi cũng phải kết hôn, cho dù anh không muốn, cha mẹ anh cũng sẽ sống chết bắt anh thú. Đến lúc đó, anh bảo tôi làm sao bây giờ? Cả đời nằm dưới thân anh sao? Được, cái này tôi cũng có thể nhẫn, chỉ cần có thể ở bên anh, cái gì tôi cũng có thể nhẫn. Thế nhưng nếu có một ngày, vợ anh phát hiện ra thì làm sao? Cô ấy sẽ chạy đến trước mặt tôi nói tôi không biết liêm sỉ, nói tôi cướp chồng của cô ấy,còn tôi, đến một đường để phản bác lại cô ta cũng không có. Khước Diệc Phiền, anh nói tôi nghe, đến lúc đó tôi nên làm sao bây giờ? Anh thử nghĩ xem, Tống Chỉ Hi tôi có thể trơ mắt nhìn anh kết hôn, sống chết giữ mình, rồi đeo trên lưng tội nặng nhất của kẻ làm con sao?”
” Tôi……” Khước Diệc Phiền chưa bao giờ nghĩ tới mấy cái này, hắn muốn chỉ ra cậu nói có chỗ không đúng, thế nhưng, những điều cậu nói lại hoàn toàn chính xác.
Tống Chỉ Hi từ trong túi lấy ra một thứ đưa đến trước mặt anh.” Còn nhớ không? Tôi cũng không ngờ, anh lại cho tôi nhiều tiền như vậy. Ký chứng của tôi, hộ chiếu, đều là dùng tiền của anh làm, nếu không có tiền của anh, chỉ bằng năng lực gia đình tôi, đến bây giờ chắc chắn còn làm chưa xong.”
Giống như bị người ta hung hăng đấm một quyền, Khước Diệc Phiền lảo đảo lui về sau, khuôn mặt tận đến giờ phút này vẫn luôn tươi cười bây giờ tái nhợt. Hắn ngay từ lúc bắt đầu đã sai lầm rồi, từng thề rằng bản thân sẽ không bao giờ động tâm, từng muốn dùng tiền để làm lá chắn cho quan hệ của bọn họ, hắn hoàn toàn sai rồi, Tống Chỉ Hi yêu hắn, một chút cũng không hề liên quan đến tiền của hắn. Hắn bị cái tiểu thông mình của bản thân hại thảm rồi, chính tay hắn đã đẩy người kia đi……
” Tôi không cho em đi.” Vươn tay, hắn muốn đem người kia ôm vào trong lòng, thế nhưng Tống Chỉ Hi lại né tránh. Từng bước lùi lại, lại giống như xa cách thiên sơn vạn thủy, hắn rốt cuộc đã không thể chạm vào cậu.
” Chúng ta chỉ có ba năm của đời người, tuy thật ngắn ngủi, nhưng tôi lại cảm thấy thật hạnh phúc. Tôi cả đời sẽ không quên anh đối với tôi tốt thế nào, cũng không quên anh vì tôi mà chuẩn bị bộ áo cưới đó, nơi đây của Tống Chỉ Hi này……” Tống Chỉ Hi vươn lên tay phải, nắm thành quyền chạm chạm vào phần ngực bên trái, huyến lạn cười.” Vĩnh viễn chỉ có một người, ai cũng không thể thay thế được.”
” Tống Chỉ Hi! Tôi ra lệnh cho em không được đi!” Gầm lên một tiếng, nam nhân bị tổn thương ngữ khí lại mang theo khẩn cầu.”Em đừng đi, tôi van em, tôi sẽ không lấy vợ, tôi sẽ không cùng một chỗ với người khác đâu. Chỉ Hi, đừng đi Nhật Bản, ngày mai đến công ty tôi làm đi, chúng ta hãy quên quá khứ đi, chúng ta……”
“Anh có thể làm trái ý cha của mình sao?”
Giống như bị một người đột nhiên bóp lấy khí quản, hô hấp của Khước Diệc Phiền lập tức trở nên gian nan, Tống Chỉ Hi và cha hắn, hắn chỉ có thể lựa chọn một người……
—————————————-
Ngày mai phiên ngoại về Diệc Phiền sẽ kết thúc…… Sau đó còn vài chương phiên ngoại của chính văn nữa……
Dận Tử rất kỳ quái muốn hỏi, không có ai cảm thấy kỳ quái Dĩ Mạt làm là như thế nào nói chuyện với vợ của hắn sao? Còn có, tiểu quỷ mà Dĩ Nhu mang đến là thế nào?