Edit: Tiêu Dao Tử
Liều mạng chạy về phòng ngủ, Khước Diệc Phiền nhìn thấy người đã lâu không gặp.
” Anh đã trở lại.” Tống Chỉ Hi đối với nam nhân chạy gấp đến mức thở dốc xông vào phòng cười một cái, có điều khuôn mặt sưng đỏ kia có cười thế nào cũng không làm người ta cao hứng nổi.
Hung hăng đóng cửa lại, coi như không nhìn thấy nụ cười của Tống Chỉ Hi, Khước Diệc Phiền đi tới đem cậu ấn xuống giường, phát cuồng xé đi quần áo của cậu.
Tống Chỉ Hi bị hành động điên cuồng của anh dọa đến phát ngốc, thẳng đến khi cảm giác được cái lạnh của mùa đông trong phòng, Tống Chỉ Hi mới phát hiện bản thân đến một sợi vải cũng không còn, theo bản năng, vội vàng chui vào trong chăn.
” Che cái gì mà che!” Khước Diệc Phiền nắm lấy cổ tay cậu, đem thân thể cậu quăng sang một bên, nửa ngồi trên người cậu, nhìn thấy trên thân thể gầy yếu kia mấy chỗ ứ thanh, rồi sau đó lại càng không để ý giãy dụa của cậu nắm lấy hai bàn tay kéo lên trước mặt minh.
Bàn tay xinh đẹp, trên ngón tay mảnh mai vẫn còn có thể nhìn thấy rõ ràng từng vết dao cứa vào để lại.
” Cậu con mẹ nó vì cái gì không nói cho tôi biết!” Không biết trong lòng là thương tiếc hay là tức giận, Khước Diệc Phiền hung hăng nắm lấy tay cậu, đôi mắt đỏ ngầu trừng trừng nhìn Tống Chỉ Hi đang nóng lòng muốn che đi mấy vết thương trên người.
” Cũng không có việc gì lớn.” Bị cơn tức của nam nhân dọa sợ, cậu chưa bao giờ nhìn thấy Khước Diệc Phiền như thế, cậu có thể nghĩ rằng anh là vì thấy cậu bị khi dễ nên nổi giận không? Mấp máy môi vài lần, Tống Chỉ Hi nhỏ giọng nói một câu.” Anh nặng lắm, mau đứng lên, tôi lạnh.”
” Tống Chỉ Hi!” Khước Diệc Phiền đem Tống Chỉ Hi vài lần muốn dùng sức ngồi dậy ấn trở về, cắn răng nanh, hắn cúi xuống, môi dán trên cánh mũi người kia, hung hăng nói: ” Cậu con mẹ nó đừng có quên, cậu là người của tôi.”
Phảng phất như bị chạm đến chỗ mềm yếu nhất trong tim, Tống Chỉ Hi cắn môi áp chế đôi mắt đỏ lên sắp khóc của mình. Anh nói cậu là người của anh! Như thế nào, như thế tương đương cho cậu một cơ hội để hy vọng sao?
Ánh sáng trong đôi mắt tinh lượng lóe lên, lí trí đã biến mất hồi lâu rốt cuộc cũng trở lại trong đầu óc Khước Diệc Phiền.
Chỉ là một tên “sủng vật” bị khi dễ mà thôi, hắn vì cái gì mà tức giận đến như vậy? Hắn đã không thể nhớ rõ lần cuối cùng bản thân tức giận là khi nào. Tống Chỉ Hi giống như một hòn đá ném vào trong hồ nước tĩnh lặng nơi đáy lòng hắn, bọt nước văng khắp nơi đến cuối cùng vẫn còn từng đợt từng đợt sóng lan ra, vô luận như thế nào cũng không thể trở về như cũ.
Chẳng lẽ, hắn đúng như lời Lạc Dĩ Mạt nói, đã động chân tình?
Kỳ thật, từ lần đầu tiên ôm cậu hắn đã biết, hắn đã động tình với người con trai này. Thế nhưng hắn lại coi nhẹ đoạn cảm tình này, bọn họ, chỉ là quan hệ giao dịch mà thôi. Một ngày kia khi hắn đã không còn cảm thấy thú vị, cậu cũng sẽ giống như những bạn giường trước đây bị hắn vứt bỏ, vứt bỏ không hề hối tiếc.
Kỳ thật, hắn cũng biết. Tại khắc kia khi biết đoạn tình cảm đang hình thành của hắn với cậu kia, hắn nên ngăn cản mối quan hệ giữa bọn họ mới đúng, có điều hắn lại lựa chọn coi như không thấy không biết, hắn lựa chọn tiếp tục.
Khước Diệc Phiền này, cái gì cũng có thể cho cậu, Chỉ Hi, nhưng chỉ có tình cảm là không được.
Thừa dịp tâm hắn còn chưa có thức tỉnh, hắn cũng nên chấm dứt cái sai lầm không nên có này……
Tống Chỉ Hi nhìn nam nhân đột nhiên trầm mặc, cậu từ trong đôi mắt anh đọc được khiếp sợ, đọc được khó hiểu, cũng đọc được cự tuyệt.
Xem ra, giấc mộng này, cuối cũng cũng phải tỉnh rồi……
Nam nhân chậm rãi dời đi cái khối đang đè nặng lên cậu, đến lúc cậu cơ hồ không còn cảm nhận được độ ấm của người kia nữa, Khước Diệc Phiền đột nhiên lại áp lên, trên môi cậu, bốn cánh môi thiếp hợp……
Anh, lại hôn cậu……
Tống Chỉ Hi đầu óc đột nhiên tạm dừng, anh lần đầu tiên hôn cậu, cái này gọi là cái gì? Nụ hôn đầu tiên mà cũng là cuối cùng sao?
Không để cậu có cơ hội bi thương, đầu lưỡi linh xảo của nam nhân đã mạnh mẽ tiến vào khoang miệng, điên cuồng hấp thụ ngọt ngào bên trong. Hoàn toàn không để ý đến cảm thụ của Chỉ Hi, đầu lưỡi bên trong khoang miệng tha hồ thăm dò, liệm lộng theo đường viền răng, sau đó mát xa phần da thịt mềm mại bên trong, lúc hắn đưa đầu lưỡi vào liếm lộng đến lần không biết thứ bao nhiêu, rốt cuộc tóm lấy đầu lưỡi cậu, liều mạng hấp duyện.
Lúc Khước Diệc Phiền chấm dứt nụ hôn mang theo lệ khí này, trên khuôn mặt Tống Chỉ Hi đã phiếm một tầng triều hồng liêu nhân.
” Bọn họ nói trong cơm của cậu có thủy tinh.” Nắm tay siết lại trên đầu cậu, Khước Diệc Phiền hân hoan thưởng thức khuôn mặt xinh đẹp đỏ ửng của người kia.
” Không sao cả, chỉ đứt lưỡi một lần thôi, sau lần đó tôi liền rất cẩn thận.” Tống Chỉ Hi quay đầu đi, không dám đối diện với khuôn mặt tràn ngập dục vọng của anh, cơ thể trần trụi rõ ràng cảm nhận được cái kia cứng rắn nóng rực như thiết bàn đặt trên đùi mình.
Khước Diệc Phiền nắm lấy cằm cậu, bắt buộc cậu phải nhìn mình.” Tống Chỉ Hi, cậu hãy nghe cho kỹ đây, không được có lần thứ hai, về sau mặc kệ có việc gì xảy ra, tôi phải là người đầu tiên được biết? Rõ chưa?”
” Tôi, tôi biết……” Tống Chỉ Hi bất an xoay xoay người, nhỏ giọng nói:” Anh mau đứng lên đi……”
” Không được nhúc nhích, Tống Chỉ Hi!” Dưới thân, người cậu không hề có lấy một tấc vải, hắn thật lâu đã không phát tiết, ngọn lửa dục vọng bỗng nhiên bùng lên. Cậu lại không hề để ý vặn vẹo thân mình khiến lửa càng bốc cao, Khước Diệc Phiền ngữ điệu mang theo phiền toái.
Nhắm mắt lại, Khước Diệc Phiền tận lực không tưởng tượng đến cái thân thể mất hồn bên dưới.
Chỉ hôn một cái, hắn đã trở thành thế này sao?
Vừa rồi còn muốn buông tha cậu, đến khi nhìn thấy ánh mắt bi thương của Tống Chỉ Hi, bao nhiêu quyết tâm nơi đáy lòng đều như nước bốc hơi hết, loại cảm giác này hắn biết, là không nỡ……
Chuyện sau này để sau này nghĩ đi, hắn nhất định sẽ không để dục vọng khiến bản thân làm ra cái gì ngu ngốc, hắn nhất định sẽ khống chế được cảm xúc của chính mình, trước khi tốt nghiệp cứ thế này cũng tốt, bởi vì nếu bây giờ thực sự chia tay với Tống Chỉ Hi, dục vọng của hắn tìm ai phát tiết đây, cho nên, cứ duy trì hiện trạng bây giờ là được rồi, hắn tin tưởng định lực của bản thân, nhất định sẽ không có vấn đề gì hết.
Nếu cái này không gọi là trốn tránh thì chính là dối mình gạt người, thế nhưng Khước Diệc Phiền lại không hề để tâm.
” Uy, đã như vậy, không bằng làm đi……” Dục hỏa vô luận thế nào cũng không thể áp chế được nữa, thanh âm mang theo từ tính của Khước Diệc Phiềnlại thản nhiên vang lên.” Tống Chỉ Hi, lại đây, cứ tiếp một hồi rồi tính……”
Nói chưa xong, hắn lại hàm trụ đôi môi cậu, đến bây giờ hắn cũng không biết, nguyên lai hương vị của cậu lại tốt như vậy……