Một nụ cười thích thú nở trên môi Min Won, người nãy giờ quan sát và
cũng có ý định giúp đỡ nhưng nhận ra là không cần thiết nên thôi.
Cái dáng người cô đơn, liêu xiêu đi vào màn sương dày đặc. Bóng đêm vô tận đang dần nuốt chửng cô gái bé nhỏ.
Hơi men đưa Raindy bước đi một cách vô thức đến bên một ngôi nhà. Bên
trong tối om, ngôi nhà này đã bị bỏ không từ rất lâu rồi.
Ngồi dựa
lưng vào cánh cổng cao màu đen. Mồi một điếu thuốc và cứ thế, khói thuốc bay lên rồi tản vào không khí và dòng suy nghĩ của Raindy cũng mông
lung, vô định như làn khói ấy.
Đột nhiên, trời mưa như chút nước.
Mưa càng lúc càng lớn. Xối làn nước lạnh buốt xuống người cô gái đáng
thương mà không một chút do dự.
- Cậu điên à? – Min Won từ đâu chạy tới chỗ Raindy ngồi, hét lên đầy giận dữ.
Raindy ngước mắt lên nhìn người vừa hét lên. Đôi mắt tuyệt vọng của
Raindy nhìn Min Won như đang van xin cậu hãy giúp cô (theo cảm nhận của
Min Won thì là như vậy)
- Đứng lên nào! Nhanh lên! – Min Won gào lên mà kéo Raindy đứng dậy.
- Cậu quen… tôi sao? – Raindy nói một cách yếu ớt và ngất đi.
*********
- Cậu chủ, cậu ướt hết rồi!
- Tôi không sao!
- Ai đây ạ?
- Đừng hỏi nhiều. Mau giúp tôi thay đồ cho cô ấy đi!
- Dạ vâng.
Min Won đưa Raindy vào phòng rồi nhờ cô giúp việc thay đồ cho cô. Phần
mình, Min Won cũng đi tắm và thay đồ vì bản thân cũng bị ướt.
Min Won đang đứng bên phòng thay đồ sấy cho khô tóc thì…
- Cậu chủ, tôi thay đồ cho cô ấy song rồi, nhưng cô ấy đang sốt cao lắm.
- Cái gì? Sốt sao? – Min Won lo lắng.
***************
- Cậu có chắc là không cần tôi giúp không? – Người giúp việc đi vào, trên tay cầm túi đá chườm.
- Được rồi, tôi tự lo được, dì cứ đi ngủ đi!
- Có điều này tôi không biết có nên nói không.
- Là chuyện gì?
- Cậu đừng **** tôi nhiều chuyện nhưng thực ra cô gái này là như thế nào vậy ạ?
- Như thế nào là sao? – Min Won tỏ ra khó chịu.
- Ban nãy khi thay đồ cho cô ấy, tôi thấy trên lưng và phần bụng cô ấy chằng chịt những vết sẹo dài.
- Sẹo? – Min Won ngạc nhiên.
- Dạ phải! Rốt cuộc cô ấy là người như thế nào? Những vết sẹo đó rõ
ràng không phải là những vết tích của tai nan giao thông mà là những vết đòn roi.
- Thôi được rồi! Dì đi ngủ đi!
- Tôi…
Min Won nhìn người giúp việc bằng ánh mắt lạnh đến ghê người.
- Vâng, cậu chủ có cần gì thì gọi tôi nhé!
Raindy vẫn sốt rất cao. Gương mặt quàn quại đau đớn.
Bất chợt Raindy ngồi bật dậy, đôi mắt bàng hoàng kinh hãi nhưng tuyệt
nhiên không hề có một tiếng hét hay một giọt nước mắt nào.
- Gặp ác mộng à? – Min Won hỏi bằng giọng quan tâm, đưa tay về phía Raindy định
sờ chán cô xem còn sốt không nhưng giật mình vì phản ứng của cô.