- Cậu làm gì vậy? Dừng lại đi!
Phớt lờ câu nói của Raindy, Min Won vẫn tiếp tục hôn lên cổ cô.
- Làm ơn… dừng lại đi!
Chiếc cúc áo đầu tiên của bộ pijama rộng thùng thình mà Raindy đang mặc bị Min Won cởi ra.
- Xin cậu đấy… dừng lại đi!
Chiếc cúc thứ hai…
- Tôi… tôi không muốn phải nhắc lại những chuyện đó… nên xin cậu dừng lại đi – Raindy thều thào.
Chiếc cúc thứ ba… và bàn tay Min Won đã chạm nhẹ vào ngực Raindy.
- Được rồi! Tôi nói! Tôi sẽ nói nên cậu hãy dừng lại đi! – Raindy hét lên.
Min Won dừng lại ngay lập tức. Một nụ cười nửa miệng đểu không thể ta xuất hiện trên môi.
- Cậu nên quyết định như thế ngay từ đầu có phải hơn không – Min Won
dùng ngón giữa của bàn tay trái miết nhẹ lên môi mình. Lại một nụ cười
nửa miệng nữa.
- Thằng khốn!
- Cậu mặc đồ lại đàng hoàng đi! Hay để tôi mặc giùm?
- Cậu sẽ chết trong tay tôi – Raindy nghiến răng.
- Được thôi! Nhưng trước khi chết tôi phải nghe câu chuyện của cậu đã. Những vết sẹo đó là sao?
- Là… là do mẹ tôi gây ra – Giọng Raindy nhỏ lí nhí. Cô không dám nói to vì sợ giọng mình sẽ vỡ òa.
Min Won nhìn cô bằng ánh mắt ngờ vực nhưng khi bắt gặp đôi mắt tối sầm
một màu u uất, tuyệt vọng của Raindy, Min Won biết đó không phải là nói
dối.
- Mẹ tôi là người Mỹ. Trong một lần đi công tác ở Mỹ, ba đã
gặp mẹ tôi, sau đó hai người yêu nhau và kết hôn. Nhưng… thật ra ông ta
đã có vợ ở Hàn Quốc.
Hai tay Raindy siết chặt.
- Khi mẹ tôi biết chuyện. Do quá sock nên… bà ấy… hóa điên. Căm thù ba tôi đến tận xương tủy.
- Tôi lại rất giống ba mà không hề giống mẹ nên nhìn thấy tôi là cơn
giận trong lòng bà ta lại chỗi dậy. Những vết sẹo này là viết tích suốt
ba năm bà ta dày vò tôi bằng chiếc roi da khốn kiếp – Raindy cười nhạt.
Nụ cười chua chát đến đau lòng.
- Giờ mẹ cô đang ở đâu? – Min Won hỏi.
- Chết rồi! Vào năm tôi tám tuổi. Khi tôi đi học về thì thấy bà ta nằm
trong bồn tắm. Cả một bồn tắm toàn là máu. Bà ta dùng dao rạch đầy lên
người những câu nói hận thù, nguyền rủa và cuối cùng bà ta cắt mạch máu
tự tử.
- Là vậy đấy. Giờ thì cậu hài lòng chưa?
Min Won quay đi không dám nhìn vào mắt Raindy
- Mày làm gì thế này? Sao mày lại ép cậu ấy nhắc lại chuyện đau lòng như vậy chứ? – Min Won tự trách thầm.
- Tôi xin lỗi – Min Won lí nhí.
Im lặng.
- Tôi xin lỗi – Min Won tưởng Raindy không nghe thấy lời mình vừa nói nên nói to hơn.
Im lặng.
- Tôi đã xin lỗi rồi mà.
Min Won quay lại nhìn Raindy và… sửng sốt! Nhìn Raindy bây giờ không
khác gì quỷ hút máu. Đôi mắt đầy thù hận và… những dòng máu đỏ tươi đang chảy từ môi cô ấy xuống. Raindy đang cắn chặt răng vào môi dưới của cô. Dòng máu đỏ tươi chảy trên nền da trắng muốt nhìn rất khủng bố. Hai bàn tay của cô cũng ứa máu do móng tay cô bấu vô.
- Trời ơi… Raindy! – Min Won hốt hoảng lao đến bên cô.
- Raindy! Cậu có nghe thấy tôi nói không? – Min Won lay người cô thật mạnh.
Raindy vẫn như thế. Dường như không còn ở thế giới này nữa.