Đừng Cố Gắng Chạy Trốn Vì Đó Là Định Mệnh

Chương 23: Chương 23




Raindy mệt mỏi đi ra từ phòng Anna. Đêm qua cô đã thức trắng để canh cho Anna ngủ. Đêm qua Anna gặp ác mộng liên tục. Những tiếng hét vài tiếng lại bay ra từ cổ họng Anna. Bây giờ đã là 8h sáng. Raindy có thể yên tâm được rồi. Cô nhẹ nhàng đóng của phòng Anna lại và về phòng mình. May sao hôm nay là chủ nhật. Cô có thời gian chợp mắt một chút trước khi cô đi gặp “mẹ Un Song”

Thả mình xuống chiếc giường êm ái. Đôi mắt cô khép lại lim dim.

Tiếng gõ cửa phòng Raindy làm cô giật mình tỉnh dậy.

Anna bước vô. Mặc trên người chiếc váy ngủ màu trắng (tối qua Raindy thay đồ cho Anna), tay ôm con ếch bông. Nhìn cô bây giờ ngố toàn tập nhưng lại rất tinh khôi. Trông như một bông bồ công anh đang phiêu diêu trong gió.

Raindy vẫn nằm trên giường. Cô nhìn Anna thật hiền. Anna lững thững bước đến ngồi xuống giường. Raindy vẫn nhìn Anna, đôi mắt ấm áp như nói “Ừ nói đi! Tớ sẽ lắng nghe”

- Rain à. Hôm qua, hình như tớ đã làm điều không phải với Ji Hoo phải không? Ji Hoo đã dùng thân mình bảo vệ tớ vậy mà tớ lại đối xử với cậu ấy như vậy.

- Vì cậu hoảng sợ quá thôi mà – Anna an ủi.

- Tớ thật không hiểu sao mình lại có phản ứng như vậy.

- Vì cậu quá sợ hãi thôi mà.

- Ji Hoo sẽ không buồn tớ chứ.

- Ngốc quá! Sao Ji Hoo lại buồn cậu được. Hôm qua cậu ấy đã bế cậu lên phòng đó.

- Thật à? Vậy mà tớ cứ lo – Khuôn mặt dài thượt của Anna sáng bừng lên. Cô đã lấy lại cái vẻ vui tươi như mọi ngày.

- Mà sao giờ này cậu còn ngủ? Ngủ cả đêm chưa đã à? – Anna ngây ngô hỏi. Cô hoàn toàn không nhớ gì việc cô gặp ác mộng. Cô không biết rằng người bạn tốt của mình thường xuyên phải thức trắng đêm để canh cho cô được một giấc ngủ bình yên.

- Tại hôm nay là chủ nhật nên tớ muốn ngủ thêm.

- Dậy đi! 11h rồi, không phải cậu có hẹn với mẹ Un Song sao?

- Ừ, cậu cũng đi chuẩn bị đi, gọi cả Mita nữa nhé! Tớ sẽ đưa hai cậu về nhà.

- Không cần đâu. Bọn tớ đi taxi được rồi. Nhà tớ và Mita ngược đường nhau mà. Bất tiện lắm!

**************

Chiếc Laborghini Reventon đen bóng dừng lại trước nhà hàng Seoul Garden.

Bao nhiêu ánh mắt của những người ở đó đều đổ dồn vào chiếc siêu xe (lần nào cũng chơi nổi)

Cũng dễ hiểu thôi vì đây là siêu xe mà các tỉ phú có tiền chưa chắc đã mua được. Nó nằm trong top 10 siêu xe đắt và khan hiếm nhất hành tinh. Mỗi năm Laborghini chỉ cho ra lò 20 chiếc Reventon với cái giá cực “sốc”

Những người ở đây đang trầm trồ trước chiếc siêu xe mà họ nghĩ chỉ có thể nhìn thấy trên tạp trí thì lại được dịp xuýt xoa thêm lần nữa khi nhìn thấy cô gái bước ra từ trong chiếc siêu xe.

Cô gái này ăn mặc giản dị mà vẫn hút hồn.

Chắc các bạn cũng đoán ra người lần nào cũng làm người đi đường lác mắt vì những siêu xe là ai rồi đúng không?

Raindy tháo kính râm rồi quăng vô xe. Cô đang mặc chiếc somi màu trắng sọc đen, tay ngắn sắn lai kết hợp với áo ghile màu nâu đất bên ngoài. Quần jean đen và giày cao cổ đen.

Cô đi vào bên trong nhà hàng, tiến về phía chiếc bàn có một người phụ nữ khoảng ngoài 40 tuổi đang ngồi. Bà có gương mặt phúc hậu và đôi mắt thanh tân như nước trên núi.

- Ôi trời! Raindy, con đã lớn thế này rồi sao? – Người phụ nữa ngạc nhiên nhưng là ngạc nhiên theo hướng tích cực.

- Mẹ Un Song thì chẳng già đi chút nào. Vẫn đẹp như xưa – Raindy nói, giọng nói có phần ấm áp nhưng vẫn ngang phè.

- Con đừng nịnh đầm vậy chứ. Bao nhiêu năm rồi mà không già đi cái gì? – Người phụ nữ nói vậy chứ trong lòng đang lâng lâng vì được khen.

- Con cứ nghĩ anh Soo Bin sẽ cùng đi.

- Nó đi chơi từ sáng sớm rồi. Cái thằng. Mở mắt ra là đi. Chẳng mấy khi có ở nhà.

- Anh ấy là thanh niên mà, phải đi dao du với bạn bè chứ. Cứ ở trong nhà thì đến bao giờ mẹ Un Song mới có con dâu.

(Người mà Raindy gọi là “mẹ Un Song” là mẹ ruột của Soo Bin. Chắc các bạn cũng đoán ra bà chính là người vợ lớn của ba Raindy rồi đúng không. Còn vì sao Raindy lại gần gũi với người mà theo lẽ thường thì phải ghét thì từ từ các bạn sẽ biết)

Raindy và người phụ nữ ấy ăn uống và nói chuyện rất vui vẻ.

Nhà Anna

- Ôi cục cưng! Cục cưng bé nhỏ của mẹ! Con đã về đấy à? Con lớn quá! Lại còn xinh đẹp nữa. Xém chút mẹ không nhận ra con rồi – Người phụ nữ Pháp có gương mặt điển hình đang líu lo bên con gái mình (giờ mới hiểu Anna thừa hưởng tính cách nhí nhảnh từ ai)

- Anh ơi, ra đón công chúa của chúng ta này! – Người phụ nữ ấy lớn tiếng gọi với vô trong phòng làm việc của chồng mình.

- Anna, con về thăm nhà à? Con về một mình sao? Mita và Raindy không về với con à? – Người đàn ông cao ráo, tuấn tú đi ra từ căn phòng nhỏ niềm nở đón Anna. Ông không rối rít lên như vợ mình nhưng ông thực sự đang rất vui.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.