- Dù sao cũng không có gì ngon để ăn mà – Nói rồi Raindy cắn một miếng
nhỏ trên trái táo. Đôi môi hoàn mỹ màu đỏ máu chuyển động rất khẽ.
- Cậu có định đến chào mẹ Un Song không? – Anna vừa gặm bánh hamburger vừa hỏi một cách quan tâm.
- Có chứ nhưng có lẽ sẽ không đến nhà. Hẹn gặp ở đâu đó sẽ tốt hơn – Raindy nói bằng giọng mệt mỏi.
Mita dường như cũng cảm nhận được sự chán nản qua giọng nói của Raindy nên nhanh chóng chuyển chủ đề.
- Này! Uống cái này đi! Ăn mỗi quả táo không no được đâu – Mita đưa cho Raindy một hộp sữa tươi.
- Này còn của tớ đâu? – Anna phân bì.
- Cậu cũng muốn uống sữa à? – Mita giả bộ ngạc nhiên hỏi Anna.
- Lạ lắm sao?
- À không. Không có gì lạ. Sữa sản xuất ra là để uống mà. Vậy nên… nếu
cậu muốn uống thì dưới canteen nhiều lắm đấy. Xuống mua đi! Mua cho tớ
luôn nhé!
Mita nói rồi đứng lên thật nhanh và chạy vụt đi. Vì cô
biết chắc Anna sẽ “đánh yêu” cô (đánh yêu mà cũng nảy đom đóm đấy) Đúng
như dự đoán của cô, Anna lập tức đuổi theo.
Raindy ngồi dựa lưng
vào lan can. Đôi mắt đen nhánh đầy mệt mỏi nhìn theo hai người bạn đang
chạy vòng quanh sân thượng đuổi bắt nhau. Bất giác cô nở một nụ cười
thật hiền (chuyện hiếm thấy). Dù nụ cười vẫn mang vẻ man mác buồn nhưng
đôi mắt cô nhìn những người bạn của mình thật trìu mến. Công bằng mà
nói, dù hai đứa bạn nhí nhố này không ít lần làm cô đau đầu vì những
trẫn cãi vã rất trẻ con nhưng chính nhờ họ mà cô có thể tiếp tục sống
đến ngày hôm nay. Chỉ có ở bên họ cô mới thấy ấm áp.
Cuối cùng thì
một ngày học mệt mỏi cũng qua. Cổng trường Chun Ja giờ tan học giống hệt như một đàn ong vỡ tổ vậy. Và góp mặt trong đàn ong đó là nhóm của
Raindy. Cả ba đang đi bộ và cười đùa rất vui vẻ (thật ra thì chỉ có Mita và Anna đang chí chóe với nhau thôi)
Vì nhà chỉ cách trường chưa đến 100m nên cả ba cùng đi bồ. Góc đường họ đi sáng rực lên bởi vẻ đẹp của họ.
- Về đến nhà rồi – Anna reo lên mừng rỡ cứ như vừa phải đi bộ mấy cây số vậy.
- Tớ định làm nước trái cây. Ai uống thì đăng ký nhé – Mita nói. Nói
cho vui thôi chứ Mita chắc chắn sẽ làm cho hai người bạn của mình.
- Uống nước xong chúng ta cùng đắp mặt nạ nhé – Anna cười toét miếng.
- Các cậu ở nhà nhé. Tớ ra ngoài một chút – Raindy nói rồi đi thẳng xuống gara.
Chiếc xe thể thao mui trần màu đỏ máu lao vút ra ngoài. Cánh cổng cảm
ứng chỉ cần mở chậm tí nữa thì chắc sẽ bị chiếc xe ấy đâm vào rồi.
Chiếc xe lao đi vun vút trên đường như muốn nghiền nát tất cả những chướng ngại vật xuất hiện trên đường đi.
Đưa ánh mắt chán nản mết mỏi nhìn về phía trước. Trái ngược với ánh mắt tràn trề sức sống của những cô cậu thanh niên tuổi này, đôi mắt Raindy
tối sầm một màu tuyệt vọng.
Nơi cô đến là sông Hàn.
Đi dạo men theo bờ sông Hàn. Tận hưởng làn gió mang hơi nước ẩm ướt và se se lạnh
mơn man mái tóc đen mượt. Ít nhiều gì cũng làm lòng Raindy nhẹ đi được
phần nào. Vừa đi Raindy vừa đá bâng quơ những viên đá, vỏ lon dọc bờ
sông nhưng hình như có phần mạnh chân quá làm một cái vỏ lon bay lên hơi cao và đáp xuống đầu một tên con trai đang ngồi viết nguệch ngoạc cái
gì đó trên đất.