“Ừm, tôi cũng rất nhớ cậu.”
Tống Yếm gác đầu lên bả vai của Hạ Chi Dã, giọng điệu bình đạm nói ra những lời này.
Nếu không phải có chất lỏng hơi lạnh nào đó thẩm ướt lớp vải trên đầu vai của Hạ Chi Dã, có lẽ hắn thật sự sẽ tin Tống Yếm chính là chàng trai ngầu lòi không hay thể hiện vui giận.
Chỉ tiếc là người nào đó trước khi đi cũng khóc, gặp lại nhau cũng khóc, hình tượng ngầu lòi đã sớm sụp đổ.
Hạ Chi Dã xoa xoa mái đầu mềm mại của Tống Yếm, trong lòng cũng mềm đến nỗi rối tinh rối mù, quả nhiên, cảm giác chân chính gặp mặt rồi ôm nhau thật sự khác biệt.
Mặc dù hắn không thể ở bên cạnh Tống Yếm quá lâu, nhưng mà để cậu ôm hắn một cái, để cậu thích khóc thì khóc, nói với cậu là hắn ở đây, cũng đã tốt hơn rất nhiều.
Hạ Chi Dã cho rằng lần này cửu biệt trùng phùng sẽ được chú định là dịu dàng, nhưng mà ngay lúc hắn chuẩn bị ôm Tống Yếm chặt hơn một chút, đột nhiên lại cảm thấy người nào đó trong lòng ngực bỗng hơi khựng lại, giây tiếp theo mu bàn chân của hắn đã bị người nọ mạnh mẽ dẫm một cái, ngay sau đó cả người cũng bị người kia dùng sức đẩy ra: “Hạ Chi Dã! Lá gan cậu to ra rồi có đúng không!”
Hạ Chi Dã: “?”
Tống Yếm lạnh lùng a một tiếng: “Mấy tháng không gặp, thế mà cậu dám hút thuốc rồi à? Bản lĩnh ghê ta?”
Hạ Chi Dã: “???”
Hắn nhìn Tống Yếm đột nhiên đang làm túi khóc nhỏ thích làm nũng bỗng biến thành vẻ mặt sát thủ lạnh nhạt vô tình 'hôm nay cưng chết chắc rồi' chỉ trong một giây, cực kỳ tủi thân: “Tôi không có hút thuốc, sao tôi có thể hút thuốc được chứ?”
“Cậu không hút vậy thì mùi thuốc lá nồng nặc từ trên người cậu là ở đâu ra? Hôi muốn chết.” Tống Yếm cau mày, ghét bỏ đầy mặt.
Hạ Chi Dã cúi đầu ngửi thử: “Có mùi thuốc à? Tại sao tôi không ngửi được?”
Ai mà đổ oan cho cậu được chứ.
Tống Yếm vì muốn chứng minh cho hắn là bản thân cậu không có đổ oan cho hắn, năm chặt cổ áo của Hạ Chi Dã ngửi thử, rồi giải thích: “Rõ ràng là có mùi thuốc lá rất nồng, còn là loại thuốc rất rẻ tiền ấy, ngoại trừ mùi thuốc lá ra thì còn có mùi bia, mùi mì bò kho, mùi cánh gà ngâm ớt, từ từ...”
Tống Yếm ý thức được việc gì đó, ngước mắt nhìn về phía Hạ Chi Dã: “Có phải cậu đến công trường dọn gạch với công nhân để kiếm lộ phí đúng không?”
“...”
Không thể không nói, logic của Tống Yếm vẫn kín kẽ không hề có lỗ hổng nhưng lại cách chân tướng xa xa vạn dặm.
Hạ Chi Dã không kìm lòng được nhẹ giọng cười nói: “Công trường nhà ai dám tùy tiện nhận trẻ vị thành niên? Chắc là bị dính mùi lúc còn ở trên xe đấy.”
Tống Yếm từ nhỏ đến lớn việc khổ nhất về vật chất mà cậu từng đụng phải là khi muốn giặt quần áo nhưng không có tiền nhất thời không kịp phản ứng, cho rằng Hạ Chi Dã nói xe taxi, đúng lý hợp tình hỏi lại: “Lừa quỷ đấy à? Xe gì mà có mùi hương nồng nặc như thế chứ?”
Hạ Chi Dã cười nói: “Chỉ kịp giành được mấy tấm vé cuối cùng đứng của xe lửa màu xanh thôi.”
“...”
Xe lửa màu xanh.
Vé đứng.
Vẻ mặt chất vấn và ngón tay đang nắm chặt cổ áo Hạ Chi Dã của Tống Yếm bỗng dưng khựng lại ngay khoảnh khắc nghe thấy đáp an.
Cậu chưa ăn thịt heo, nhưng cũng thấy heo chạy.
Xe lửa màu xanh là hoàn cảnh như thế nào, đâu phải cậu chưa từng nhìn thấy trên TV, mà xe lửa màu xanh chạy từ Nam Vụ và Bắc Kinh phải tốn gần một ngày một đêm. Nói cách khác, Hạ Chi Dã một mình một cõi chen chúc đứng trong buồng xe dơ bẩn lộn xộn suốt một ngày một đêm, chỉ vì muốn xuyên qua mưa sa gió giật đến Bắc Kinh gặp cậu.
Thật là đồ ngốc nghếch.
Tống Yếm cảm thấy bản thân đã đưa ra một lời đánh giá lý trí vô cùng khách quan.
Nhưng mà không biết tại sao hốc mắt lại bỗng nhiên chua xót, ngón tay nắm chặt cổ áo cũng chợt mềm hơn, sau đó lại nhịn không được ôm lấy Hạ Chi Dã, vầng trán tì lên đầu vai của hắn.
Hạ Chi Dã cảm thấy lớp vai thun trên bà vai của mình sợ là sẽ không khô được mất.
Ngầu lòi gì chứ, chỉ là túi khóc nhỏ mà thôi.
Kìm lòng không được cười nhẹ một tiếng: “Bây giờ không chê thúi nữa à?”
“Cũng tạm, không có thối như thế.”
Tống Yếm vùi vào bả vai Hạ Chi Dã, giả bộ thản nhiên nói ra một câu, lại nhịn không được hít hít mũi.
Trước kia cậu cho rằng cậu cảm thấy an ổn khi ôm Hạ Chi Dã là do mùi hương cam quýt ấm áp trên người Hạ Chi Dã mà cậu rất quen thuộc.
Cơ mà bây giờ cậu ôm một Hạ Chi Dã thúi hoắc vì chen chúc trên khoang xe lửa màu xanh một ngày mùa đêm trong tiết trời mùa hè, thần kinh luôn căng chặt mấy tháng nay vẫn được thả lỏng giống như tìm được nơi dựa vào như trước, cậu mới hiểu ra, khiến cậu cảm thấy an ổn, không phải mùi hương kia, mà là bản thân Hạ Chi Dã.
Mặc dù chỉ là một cái ôm đơn giản sau chuỗi ngày xa cách dài đằng đẵng, nhưng nó dường như có thể chữa lành nỗi dày vò lâu dài này ngay tức khắc.
Hạ Chi Dã vẫn ở đó.
Vẫn sẽ phấn đấu quên mình mà lao về phía cậu.
Chỉ cần biết rõ điều này, những yếu tố não bộ lo âu và tiêu cực khiến các bác sĩ tìm đủ mọi cách để ép xuống bỗng được xoa dịu một cách ngoan ngoãn.
“Cơ mà bọn họ sẽ không để cậu vào thăm tôi đâu, tôi cũng không ra được.”
Cách quản lý của phòng VIP trong bệnh viện tư nhân, người nhà thăm bệnh phải xuất trình chứng minh thư và giấy chứng minh quan hệ. Tống Minh Hải đã dặn dò riêng, tất nhiên Hạ Chi Dã sẽ không thể vào đó thăm cậu.
Mà với tình trạng thân thể hiện giờ của cậu, tuy rằng cậu cảm thấy bệnh của cậu đã được chữa khỏi sau khi cậu nhìn thấy Hạ Chi Dã, nhưng tất nhiên bác sĩ sẽ không cho là vậy, và tất nhiên cũng không cho cậu xuất viện, thậm chí khi rời khỏi tòa nhà này cũng phải cần vó hộ sĩ đi cùng.
Cho nên nếu không có chuyện gì bất ngờ xảy ra, bọn họ chỉ có thể gặp mặt thoáng qua trước cửa của tòa nhà này, ôm nhau một cái, rồi sẽ bị nhân viên quản lý vừa lễ phép vừa vô tình chia cắt.
Đi đường suốt hai mười mấy tiếng đồng hồ, chỉ để gặp nhau trong hai mươi phút, Hạ Chi Dã dường như cũng cảm thấy rất đáng giá, xoa đầu Tống Yếm, thấp giọng cười nói: “Vậy nên tranh thủ thời gian rồi ôm tôi chặt một chút, hoặc là nếu cậu không thấy ngượng ngùng, muốn hôn tôi một lát, tôi cũng không để ý đâu.”
“Tôi để ý.”
Tống Yếm rầu rĩ nói ra một câu.
Hạ Chi Dã cũng không có ngoài ý muốn chút nào cả, vừa định cười nói một câu Yếm cưa nhà bọn họ thật là không hiểu phong tình, Tống Yếm đã ngẩng đầu: “Thế nên là chúng ta bỏ trốn đi.”
Hạ Chi Dã: “?”
Tống Yếm: “Cậu gọi xe trước nhé.”
Không chờ Hạ Chi Dã kịp phản ứng được những lời này của Tống Yếm có ý gì, đã thấy Tống Yếm trưng ra vẻ mặt bình tĩnh đạm nhiên ngoắc ngoắc ngón tay với Tống Nhạc Nhạc đang trốn một góc tham đầu tham não.
Tống Nhạc Nhạc tung ta tung tăng chạy đến.
Tống Yếm cúi đầu gỡ chiếc đồng hồ điện thoại thiên tài nhỏ trên người của cậu nhóc ra: “Cái này cho anh mượn dùng một chút, nếu mẹ em muốn tìm bọn họ thì bảo dì ấy xem định vị nhé.”
Tống Nhạc Nhạc không hiểu cho lắm, nhưng vẫn ngoan ngoãn gật đầu.
Tống Yếm lại nhìn về phía cậu nhóc: “Tháng này có tiền tiêu vặt không?”
Tống Nhạc Nhạc lại gật đầu lần nữa: “Có, hôm trước mới vừa đi thăm bà ngoại, bà cho em 500 tệ luôn cơ.”
“Ừ, cho anh mượn dùng nhá.”
“Ồ.”
Tống Nhạc Nhạc thành thành thật thật móc năm tờ tiền màu hồng phấn đã bị cậu nhóc vo đến nỗi nhăm dúm nhăn dó từ trong túi ra rồi đưa cho Tống Yếm.
Tống Yếm chẳng chút hổ thẹn nhận lấy, cất vào túi áo của Hạ Chi Dã, sau đó ngẩng đầu nhìn hắn: “Đã gọi xe chưa?”
Hạ Chi Dã hình như đoán được cậu muốn làm cái gì, đáy mắt nhiễm đầy ý cười: “Ừm, đã đến trước cửa bệnh viện.”
“Ok.” Tống Yếm lại quay đầu nhìn về phía Tống Nhạc Nhạc, “Em đi tìm anh bảo vệ kia chơi một lát đi, chờ đến khi anh ta phát hiện ra anh đã chạy trốn, em cứ ôm anh ta rồi kêu mẹ thật to, mẹ ở trên lầu hai ý, sẽ xuống dưới đây rất nhanh, đến lúc đó em nhớ nói với mẹ là anh và anh Hạ về nhà chữa bệnh, mẹ em sẽ rõ. Hiểu chưa?”
“Vâng, hiểu ạ.”
Tuy rằng Tống Nhạc Nhạc không hiểu tại sao anh của nhóc lại muốn làm vậy cho lắm, nhưng vẫn cố gắng nhớ kỳ sự sắp xếp của anh trai, nặng nề gật gật đầu.
Tống Yếm vừa lòng nhẹ nhàng xoa đầu của cậu nhóc: “Đi thôi, chuyện này làm tốt, bài tập môn Toán của kỳ nghỉ đông sẽ giảm một nửa.”
Tống Nhạc Nhạc nghe vậy chẳng nói hai lời, điều chỉnh đôi chân nhỏ nhắn rồi lập tức chạy về phía bảo an.
Tống Yếm nắm tay của Hạ Chi Dã: “Chuẩn bị xong chưa.”
Hạ Chi Dã đan chặt mười ngón tay với cậu: “Ừm, chuẩn bị xong rồi.”
“Một.”
“Hai.”
“Ba.”
“Chạy!”
Trước kia Tống Yếm không rõ tại sao khi những tình tiết mâu thuẫn tình cảm bùng nỗ trong phim truyền hình lại luôn là ngày hè mưa to như trút nước.
Mãi cho đến khi nắm tay Hạ Chi Dã, bất chấp mưa sa gió giật, dẫm lên những vũng nước lầy lội và những cánh hoa quế tàn tạ rơi rụng trên đất, chạy như điên về chiếc xe cách đó không xa sắp đưa bọn họ đến vùng đất tự do, cậu mới hiểu được, hóa ra luôn có một vài kiểu tiết trời, một vài mùa, một vài bầu không khí, một vài người, sẽ khiến bạn rất muốn phá vỡ cuộc sống bình tĩnh và buồn tẻ ấy, để đi làm một số điều kịch tính mà bấy lâu nay vẫn mơ tưởng.
Dường như chỉ có như vậy mới chứng minh được rằng bọn họ vẫn đang nỗ lực để đối diện với một cuộc sống mang màu sắc tươi sáng chứ không phải tồn tại trong vô vọng vì bị trói buộc trong gông cùm của những quy củ cứng nhắc chết lặng.
Đây cũng là nguyên nhân con người thường hay làm một số điều bốc đồng ấu trĩ và xúc động khi còn niên thiếu, bởi vì chỉ có khi còn trong thuở thiếu thời, mới có thể cả gan làm loạn vì trong tay không có gì.
Ngay khi chiếc xe khởi động, Tống Yếm nhìn nhân viên bảo an tức muốn hộc máu bị Tống Nhạc Nhạc ôm chặt đùi và Đàm Thanh vội vàng chạy xuống tham chiến ở phía sau, đột nhiên nhịn không được gục lên người Hạ Chi Dã bật cười: “Đệt, Hạ Chi Dã, hồi nãy chúng ta chạy trốn trông ngốc ghê.”
Hạ Chi Dã nghiêm túc nói: “Nói thật, lúc nãy tôi có một chút cảm giác rằng tôi là nam chính phim thần tượng.”
“Mẹ nó cậu đừng có diễn trò như vậy được không.”
Tống Yếm cười đấm Hạ Chi Dã một cú.
Hạ Chi Dã cũng nhịn không được cười nói: “Tôi diễn trò đến mấy cũng đâu bằng em trai của cậu à? Lúc thằng nhóc ôm chân bảo an la 'anh hai, chạy mau đi', thảm thiết đến mức tôi cho rằng nó muốn hy sinh luôn ấy.”
“Ừm, cậu nói đúng, cho nên sau này cậu mà không mua cho cậu em vợ của cậu mấy con Transformers thì quả thật không thể nói nổi.” Tống Yếm nhìn đám lông gà đầy đấy càng ngày càng xa ở phía sau đuôi xe, nhiễm đầy ý cười, cứ như không nhận ra bản thân đang nói cái gì.
Chỉ có Hạ Chi Dã nghe thấy ba chữ 'cậu em vợ', tâm tình rất tốt, ôm chầm lấy Tống Yếm, thấp giọng cười nói: “Ừm, được, việc sau này cứ để sau này nói, bây giờ chúng ta đi đâu đây.”
“Về nhà ngủ.”
“?”
Hôm nay Tống Yếm chủ động như vậy à?
Vừa nhìn thấy vẻ mặt vui mừng và có chút chờ mong của Hạ Chi Dã là Tống Yếm biết bây giờ hắn đang nghĩ đến mấy chuyện đen tối, đỏ tai đạp hắn một cước: “Lập tức dừng mấy ý tưởng không biết xấu hổ trong đầu của cậu ngay đi. Chúng ta chỉ đi ngủ, đơn giản là ngủ thôi, đã mấy tháng rồi tôi chưa được ngủ ngon, hôm nay phải ngủ bù cho đủ. Cậu đừng hòng trì hoãn thời gian ngủ của tôi.”
Tống Yếm thật sự nghĩ như vậy đó.
Thế nhưng đến tuổi này thì đa phần thời gian đều khó lòng khống chế được sự phát triển của tình hình.
Ngay khi cửa phòng đóng lại, khoảnh khắc Tống Yếm ôm Hạ Chi Dã nhẹ nhàng hôn lên môi của hắn, hai người khó mà tách ra được.
Mới đầu là không có bất kỳ tạp niệm gì, chỉ có dùng sức phát tiết sự tuyệt vọng khổ sở không thể miêu tả và nỗi thống hận chôn chặt trong tim trong những ngày xa cách, biểu đạt niềm nhớ thương và tình yêu mãnh liệt đến nổi không thể nói ra thành lời.
Tống Yếm cho rằng Hạ Chi Dã có thể khắc chế, nếu không thì tại sao khi nhìn thấy cậu lại cười dịu dàng như vậy được chứ, nhưng mà lúc cậy cảm nhận được Hạ Chi Dã gần như mất khống chế muốn nhập vào trong xương tủy, cậu mới hiểu ra, sự thống khố và thương nhớ đọng lại đã lâu trong lòng Hạ Chi Dã vốn không hề thua kém cậu chút nào cả.
Chỉ là Hạ Chi Dã là bên được dựa dẫm trong mối quan hệ này, cho nên ở trước mặt cậu, hắn không thể không bày ra bộ dáng kiên cường và dịu dàng.
Sự nhớ nhung và tình yêu mãnh liệt bị đè nén mấy ngày nay đã phá tan lý trí của Tống Yếm, cậu gắt gao ôm eo Hạ Chi Dã, nhắm hai mắt lại, mặc kệ các giác quan của bản thân làm theo bản năng.
Cậu cho rằng bọn họ có thể bỏ mặc mọi thứ để nó phát triển, cho đến khi cả hai thật sự được phát tiết và thỏa mãn.
Nhưng mà Hạ Chi Dã lại đột nhiên ấn tay cậu, hơi nghiêng đầu đi, khàn giọng nói: “Tôi đi tắm nước lạnh.”
“Hạ Chi Dã, thật ra tôi không...”
“Cậu còn nhỏ, hơn nữa thân thể hiện tại của cậu không được khỏe, nên là chúng ta ăn cơm trước, sau đó ngủ một giấc thật say có được không.” Hạ Chi Dã cúi đầu hôn lên vầng trán của Tống Yếm, xoay người chuẩn bị đi vào nhà tắm.
Lại bị Tống Yếm tóm chặt cổ tay.
Hạ Chi Dã quay đầu lại.
Tống Yếm rũ mắt, giọng điệu cố gắng giữ vững sự lãnh đạm: “Tắm nước lạnh rất dễ bị cảm.”
“Cho nên?”
“Cho nên tôi sẽ giúp cậu.”
Giọng điệu lãnh đạm cứ như đang cứu người bị thương, những vành tai lại đỏ bừng muốn nhỏ máu. Hạ Chi Dã thở ra một hơi thật dài, hắn cảm thấy Tống Yếm quả nhiên là do ông trời phái đến kiểm tra nhân phẩm và ý thức đạo đức pháp luật của hắn.
Mà cuối cùng ngoại trừ việc đốt lừa khắp nơi thì Tống Yếm cũng chẳng giúp được việc gì.
Bị bệnh lâu như vậy rồi, thể chất thật sự không khỏe được bao nhiêu, cơ thể cũng cực kỳ đơn bạc, khi ôm vào trong lòng, cứ ngỡ như lỡ chạm một cái là sẽ vỡ nát.
Thế mà lại càng thêm yếu ớt, lúc ngại mệt ngại đau sẽ đá hắn một cái, dùng giọng điệu tự cho là thật hung dữ để làm nũng, khiến người ta bừng bừng lửa giận, nhưng vì đau lòng mà chẳng dám dùng sức.
Cuối cùng cậu được hầu hạ thoải mái, Hạ Chi Dã thì chỉ có thể nắm tay cậu qua loa kết thúc, còn bị cậu đá một cước, ghét bỏ thời gian quá lâu.
Hạ Chi Dã hận đến mức nghiến răng nghiến lợi, muốn lôi cậu vào trong lồng ngực dạy dỗ một trận, cơ mà vừa chạm vào dáng người đơn bạc giống như trang giấy ấy, chỉ đành thấp giọng thở dài: “Tại sao lại gầy như thế này. Sau này bị bà nội biết, bà ấy có thể tức giận đến nổi đánh cậu luôn ấy.”
Tống Yếm nhắm hai mắt, không nói lời nào.
Hạ Chi Dã bất đắc dĩ bật cười: “Không thể không chịu ăn cơm.”
Tống Yếm vẫn nhắm hai mắt, không nói lời nào.
Hạ Chi Dã chỉ có thể hung dữ nói: “Nếu sau này thân thể của cậu không khỏe, không thể sống cùng tôi đến năm 99 tuổi, tôi sẽ đi tìm ông lão khác, tức chết cậu.”
“Cậu dám!”
Tống Yếm nói xong, giơ chân đá về phía hắn.
Hạ Chi Dã nắm lấy mắt cá chân của cậu, không chút thoái nhượng: “Vậy nên sau này có muốn ăn cơm đàng hoàng không đây?”
Tống Yếm tránh ra, không tránh được, chỉ đành tức giận nói: “Muốn chờ tôi chết rồi đi tìm ông già khác à, cậu nằm mơ đi, cậu sống đến năm 99 tuổi, ít nhất tôi cũng sống thọ được 101 tuổi, cả đời này cậu đừng hòng đi tìm ông lão khác, nếu cậu cứ tìm thì tôi sẽ đánh chết cậu.”
“Được được được, không tìm không tìm.” Hạ Chi Dã mỉm cười ôm Tống Yếm vào lòng một lần nữa, “Nhưng cậu cũng phải bản lĩnh sống đến năm 101 tuổi mới được, với thân thể nhỏ bé hiện tại cuả cậu, sợ là sẽ không đánh chết ai được đâu. Thế nên ngày nào cũng phải ăn cơm đàng hoàng, ngủ đủ giấc mới là quan trọng nhất.”
“Tránh ra, đừng có dỗ dành tôi như con nít.”
Tống Yếm ngoài miệng thì nói như vậy, nhưng thân thể lại rất thành thật, “Cũng đâu phải tôi không muốn ăn, không muốn ngủ, tôi là...”
Tống Yếm nói được một nửa, chợt nhận da bản thân lỡ miệng, đột nhiên im bặt, mím môi.
Hạ Chi Dã hạ giọng hỏi: “Là gì cơ?”
Môi Tống Yếm khẽ nhếch, ngập ngừng một hồi lâu, cuối cùng mới rũ mắt thấp giọng nói ra một câu: “Là tôi quá nhớ cậu.”
Cánh tay ôm cậu của Hạ Chi Dã hơi cương lại.
Tống Yếm rũ mi, bình tĩnh đạm nhiên chậm rãi giảng giải: “Lúc ăn cơm sẽ nghĩ Hạ Chi Dã đang làm gì, có ăn cơm chưa, ăn cơm với ai, có cô gái xinh đẹp nào đó lại ngồi chung bàn với cậu, tặng trà sữa và gọi cơm hộp cho cậu hay không.”
“Lúc ngủ sẽ nghĩ, Hạ Chi Dã đang làm gì, ngủ rồi à, có mơ thấy tôi không, có khi nào không được gặp tôi trong một thời gian dài mà quên mất việc tôi trông như thế nào, sẽ không bao giờ gặp lại tôi nữa hay chăng.”
“Lúc nhìn thấy mấy đôi tình nhân nhà người ta lén lút nắm tay, đi đầy đường cái, rồi truyền giấy cho nhau, sẽ nghĩ rằng nếu tôi vẫn còn học ở Tam trung, có phải chúng ta sẽ giống như những cặp đôi khác hay không, cùng nhau đi dạo trong rừng cây, bí mật hôn môi, đánh du kích với Lưu Đức Thanh.”
“Vậy nên chỉ cần đầu óc của tôi được rảnh rỗi là sẽ nghĩ đến cậu, nghĩ xem cậu có còn ở đây hay không, có còn thích tôi không, còn tận một năm trời, rốt cuộc chúng ta có thể chịu nổi không nữa.”
“Nếu chịu không nổi, cậu từ bỏ, tôi phải nên làm sao đây.”
“Mỗi lần nghĩ như thế, tôi bỗng cảm thấy cứ như đã quay về những ngày bị nhốt dưới hầm tối, không có ánh sáng, không có hy vọng. Sau đó đột nhiên hiểu ra ý nghĩa muốn tự sát lúc đó của mẹ tôi. Nhưng mà tôi không muốn như vậy, thế nên tôi không thể khiến bản thân được rảnh rỗi, cũng không dám ngủ, không dám ăn cơm, chỉ có thể không ngừng giải đề học bài, giải đề học bài, giống như chỉ có chuyện này là chuyện duy nhất tôi có thể khống chế.”
“Cho nên hôm nay lúc cậu đến đây, tôi cực kỳ vui vẻ.”
Bởi vì cuối cùng cậu đã có thể xác định Hạ Chi Dã vẫn ở đó.
Niềm hy vọng và sự cứu rỗi của cậu vẫn ở đó.
Rõ ràng giọng điệu của Tống Yếm vô cùng bình tĩnh lãnh đạm, nhưng khi Hạ Chi Dã nghe thấy, trái tim vẫn đau nhói không thôi.
Hắn ôm Tống Yếm, hạ giọng nói: “Tống Yếm, cậu biết lúc tôi đứng trên xe lửa màu xanh một ngày một đêm, đã nghĩ đến việc gì không?”
Tống Yếm ngước mắt lên.
Hạ Chi Dã nhìn vào đôi mắt cậu rồi chậm rãi nói: “Tôi nghĩ, phong cảnh ngoài cửa sổ thật là đẹp mắt, chờ đến khi chúng ta thi đại học xong, tôi nhất định phải lái xe chở cậu đi ngắm nó. Vậy nên tôi không thấy vất vả một chút nào cả, cũng không cảm thấy mệt, chỉ là nghĩ rằng nếu có cậu ở đây thì tốt biết bao.”
“Cậu ở đó thì tôi có thể nói với cậu, Tống Yếm cậu xem đi, con cún con trên bờ ruộng bên kia đáng yêu biết mấy, sau này chúng ta có muốn nuôi một con cún tính tình thật tốt, lại nuôi thêm một con mèo tính tình không tốt nữa, tôi phụ trách hốt phân, cậu chịu trách nhiệm vuốt ve ve vuốt, trong nhà nhất định sẽ rất náo nhiệt.”
“Lúc tôi đang suy nghĩ, người bên cạnh có hỏi tôi là cười ngây ngô mãi là sao đấy, tôi mới nói rằng tôi đang nghĩ về người yêu, cậu ấy nhất định sẽ đánh nhau với con mèo tính tình không tốt kia một trận, đến lúc đó chắc chắn sẽ rất đáng yêu. Mà tôi cười, cậu nhất định sẽ đỏ tai nổi giận, như vậy càng thêm đáng yêu.”
“Tôi cứ suy nghĩ như thế cả quãng đường, chờ đến lúc nhìn thấy người thật, tôi mới càng xác định, tôi muốn nuôi chó lông vàng, nuôi thêm một bé mèo ragdoll nho nhỏ xinh đẹp. Như vậy là anh cả giống tôi, bé hai sẽ giống cậu, thật tốt.”
“Vậy nên Tống Yếm à, không cần suy nghĩ về một tương lai không có tôi, bởi vì tương lai trong tưởng tượng của tôi luôn có cậu.”
Tống Yếm nghĩ, khí đó Hạ Chi Dã rõ ràng là dùng giọng điệu dịu dàng nhất để nói về chuyện tốt đẹp nhất, nhưng mà tại sao lúc cậu nghe thấy thế, lại không chịu được mà chảy nước mắt.
Có lẽ là cảm thấy bản thân quá là may mắn.
Bởi vì dù đã từng trải qua một vài việc không mấy vui vẻ, cơ mà ông trời vẫn tặng cho cậu một Hạ Chi Dã, dạy cho cậu biết cái gì gọi là cách yêu đúng đắn.
Thế cho nên trong khoảnh khắc ất, cậu đột nhiên cảm thấy giống như đã không còn thống khổ tuyệt vọng bất lực gian nan, lười biếng uể oải đạp Hạ Chi Dã: “Tôi đói bụng, gọi cơm hộp, ăn xong ngủ.”
Hạ Chi Dã khẽ cười một tiếng: “Được.”
Cơn mưa to ngoài cửa sổ không biết đã ngừng khi nào.
Tống Yếm nằm trong lòng Hạ Chi Dã mơ thấy một giấc mộng.
Trong mơ, cậu và Hạ Chi Dã nuôi một con chó, một con màu, tóc trắng xóa, nhưng vẫn nhịn không được cười ngây ngô như trước.
Hết chương 78.