Về cuộc gặp ngắn ngủi với bạn học Lưu Việt, Hạ Chi Dã cũng không có báo cho lãnh đạo Tống mà chỉ để phần cơm trưa vừa mua lên bàn: “Coi thử có hợp khẩu vị hay không.”
Lãnh đạo Tống liếc mắt một cái đã nhận ra đây là cửa hàng hôm qua cậu đặt cơm, giá cả không xem là rẻ.
Mở hộp đóng gói ra, giống như lơ đãng nói một câu: “Lần sau mua ở canteen là được, tôi không kén ăn.”
Hạ Chi Dã nhìn cậu vừa nói câu này vừa ghét bỏ nhặt rau cần trên đầu cá để sang một bên, nhịn không được cong môi dưới.
Cỡ này mà còn bảo không kén ăn hửm.
Lười biếng dựa vào lưng ghế, thuận tay mở bản ghi nhớ trên điện thoại, ghi mấy chữ 'Ghét rau cần' vào phía dưới dòng 'Thích gan heo'.
Tống Yếm đầu bên kia mới vừa động đũa liền không chú ý kẹp phải một miếng gan heo, cánh tay tức khắc cứng đờ.
Cậu cực kỳ ghét ăn gan heo.
Nói đúng ra là cậu không thể chấp nhận tất cả nội tạng của động vật.
Ngày hôm qua sở dĩ gọi một hộp gan heo xào đơn thuần chỉ vì lo lắng Hạ Chi Dã sau khi bán máu sứ không đủ dinh dưỡng, mà nghe nói cái thứ gan heo này vừa lúc rất bổ máu.
Nhưng nhìn dáng vẻ Hạ Chi Dã tựa hồ là vì chuyện đó nên hiểu lầm khẩu vị của cậu.
Mà chuyện này lại không dễ giải thích.
Dù sao Tống Yếm cũng không tính nói cho Hạ Chi Dã rằng mình đã biết bí mật của hắn.
Thứ nhất, cậu cảm thấy quan hệ của hai người không thân cận đến trình độ có chung bí mật. Thứ hai, cậu cảm thấy đàn ông dù ít dù nhiều cũng cần giữ chút tự tôn.
Vì thế sau một chốc ngừng lại, Tống Yếm lựa chọn bất động thanh sắc bỏ miếng gan heo cậu cực kỳ ghét kia vào hộp cơm trước mặt Hạ Chi Dã.
Đốt ngón tay đang bẻ đũa của Hạ Chi Dã dừng một chút.
Nghiêng đầu nhìn về phía Tống Yếm, Tống Yếm cứ như không có việc gì chăm chú ăn cơm.
Sau đó lại nghiêng đầu nhìn về phía gan heo, đột nhiên cảm thấy miếng gan heo này lớn lên cũng rất là mi thanh mục tú.
Không tồi, cậu đẹp trai nào đó mỗi ngày đều trưng vẻ mặt khó ở lạnh lùng thế mà lại biết gắp đồ ăn cho mình.
Xem ra quan hệ giữa mình và cậu bàn cùng bàn mới đến đã phát triển với tiến bộ vượt bậc.
Nhưng phương thức biểu đạt tình hữu nghị giữa nam sinh bình thường là gắp đồ ăn cho nhau hả? Tại sao cứ cảm giác có chút kỳ kỳ quái quái?
Hạ Chi Dã thuận thế click mở nhóm chat 'Hạ Thương Chu'.
Wild: Nếu một ngày nào đó có một nam sinh đi ăn cơm riêng với tụi mày, đột nhiên tự tay gắp đồ ăn cho tụi mày, tụi mày cảm thấy đã xảy ra chuyện gì.
Hai người còn lại trả lời ngay lập tức.
Autumn: Cậu ta muốn 'gay' tao.
Tiểu Thương Thương đáng yêu tuyệt thế: Cậu ta muốn 'gay' tao.
Autumn: Cho nên ai muốn 'gay' mày? @Wild.
Tiểu Thương Thương đáng yêu tuyệt thế: Cho nên ai muốn 'gay' mày? @Wild.
Autumn: Tống Yếm à?
Tiểu Thương Thương đáng yêu tuyệt thế: Tống Yếm à?
Hạ Chi Dã: “...”
Wild: Cút.
Sẽ biết hai cái thứ xui xẻo không bao giờ nói được mấy lời đàng hoàng mà.
Nhưng vẫn không nhịn được lại quay đầu nhìn về phía Tống Yếm lần nữa.
Vừa lúc ánh nắng tươi đẹp sau buổi trưa nhẹ nhàng dịu dàng chiếu vào, vẽ nên đường cong sườn mặt thanh tú lạnh lùng của thiếu niên, lông mi nhỏ dài rậm rạp rũ xuống chứa đầy chút vầng sáng màu vàng kim, đẹp đến mức có hơi xa cách mờ ảo.
Hạ -luôn mắc chứng mù mặt đối với các nữ sinh- Chi Dã đột nhiên cảm thấy, nếu thật sự có nữ sinh nào lớn lên giống như Tống Yếm, cũng không phải không thể thử theo đuổi một lần.
Buổi chiều lúc Lưu Việt tới lớp sắc mặt rất khó coi.
Vóc dáng hắn ta khá cao, chỗ ngồi ở hàng sau, cách vị trí của Tống Yếm và bọn họ không xa. Lúc ngồi xuống gây ra tiếng động rất rõ ràng.
Nhưng không một ai phản ứng hắn ta.
Tống Yếm đang vùi đầu một bài toán cơ học tổng hợp.
Cậu ở trường cũ cũng xem như là một học thần khá nổi tiếng, chẳng qua có hơn phân nửa học kỳ không đi học, nghỉ hè vẫn tiếp tục trị liệu, tất cả kiến thức phía sau đều là học bù trước khi khai giảng, có một vài chỗ khó chưa kịp hiểu rõ.
Đốt ngón tay thon gầy tái nhợt kéo cán bút màu đen lướt nhanh trên mặt giấy, khóe môi hơi nhấp, nhìn qua có chút đáng yêu.
Hạ Chi Dã chống đầu xoay bút, sau khi thưởng thức nửa ngày mới cà lơ phất phơ cười cười: “Thế nào? Không biết làm? Nếu không Hạ gia nói cho cậu chút nhé?”
Tống Yếm trở tay chính là một bài làm sai lạnh nhạt vô tình: “Lo cho mình trước đi.”
“Đừng có ngại mà, người xưa có câu không ngại học hỏi kẻ dưới, tôi nói cho cậu chút xíu biết đâu thật sự giảng hiểu thì sao?”
Hạ Chi Dã nói ra lời ngụy biện cứ như được soạn sẵn.
Nhưng Tống Yếm không cho rằng mình đã sa sút đến nông nỗi phải xin giúp đỡ của một thiếu niên bất lương lăn lộn ngoài xã hội: Yên tâm, không cần.”
“Xuy ---”
Phía trước bên phải truyền đến tiếng cười lạnh đầy khinh thường.
Ý kiến hiện rõ.
Tiểu Béo là người đầu tiên không vui: “Lưu Việt mày cười âm dương quái khí cái gì đó.”
“Không có gì.” Lưu Việt ngồi bắt chéo chân quay bút, “Chỉ là cảm thấy có vài người nếu không biết thì đừng có giả vờ, khiêm tốn hiếu học một chút, đỡ phải kéo thấp điểm trung bình của lớp chúng ta.”
Tam trung tuy rằng là trường trọng điểm đội sổ của thành phố, nhưng tốt xấu gì cũng là trường trọng điểm trong thành phố, lớp một cũng miễn cưỡng xem như lớp trọng điểm.
Mà dựa theo logic thông thường, loại con nhà giàu có chuyển đến từ Bắc Kinh như Tống Yếm, phàm là thành tích ổn áp một chút, hoặc là xuất ngoại, hoặc là cộng thêm điểm, dù thế nào cũng không đến mức chuyển tới một trường học rách nát như Tam trung Nam Vụ, càng không đến mức bị Nguyễn Điềm an bài việc học như thế.
Cho nên Lưu Việt và những người khác đều tự hiểu mà cho rằng thành tích Tống Yếm chẳng ra gì.
Hơn nữa hôm qua bị Tống Yếm vứt hết mặt mũi, giữa trưa lại bị Hạ Chi Dã uy hiếp một trận, trong lòng nghẹn ứ nên muốn mồm mép lanh lẹ cứu vớt chút mặt mũi.
Kết quả lại tự biên tự diễn, Tống Yếm vốn không thèm quan tâm.
Lưu Việt nhếch môi cười lạnh một tiếng: “Giả vờ cái gì, thật sự cho rằng mình đỉnh lắm đấy à.”
Thời điểm Tống Yếm nghe thấy lời này vừa vặn tính ra đáp án chính xác, một bên viết đáp án một bên lãnh đạm nói: “Không có đỉnh gì cả, chỉ là không đến nỗi kéo thấp điểm trung bình như loại người nào đó.”
Lưu Việt đập bút: “Loại người nào đó? Nói rõ ràng.”
Tống Yếm nhấc mắt, tặng cho hắn ta một ánh mắt quan sát thiểu năng trí tuệ, sau đó lại hờ hững rũ xuống, tiếp tục làm bài.
Không nói một lời, nhưng lại 'nhìn nhau một lần, nhớ nhau vạn năm'.
Lưu Việt: “...”
Đệt.
Vừa định tức giận, Hạ Chi Dã đã chậm rì rì ném ra một câu: “Cậu nói xem cậu trông cũng ngon lành cành đào vây mà sao hay cáu bẳn thế, làm ảnh hưởng việc học tập của tôi rồi này.”
Lưu Việt: “?”
Con mẹ nó trên bàn của mày có một quyển truyện tranh bự như vậy là đang học đấy à?
Đờ mờ hơn nữa tao cáu bẳn như vậy trong lòng mày không biết thật hả?
Không biết thì hỏi bạn cùng bàn của mày chút đi!
Lưu Việt sắp tức chết rồi.
Nhưng lời này của Hạ Chi Dã rõ ràng là nói giúp cho Tống Yếm.
Hắn ta không sợ Tống Yếm nhưng lại có hơi kiêng kị Hạ Chi Dã, chỉ có thể nén giận, người cười nhưng trong không cười: “Được, rất lợi hại, vậy đến lúc đó rồi xem, mẹ nó ai kéo thấp điểm thì người đó chính là cháu trai.”
Từ năm lớp hai thì Tống Yếm đã không còn chơi mấy trò đánh cược như thế này.
Hơn nữa đánh đố với loại người như Lưu Việt nếu để truyền đến Bắc Kinh thì mình giống như bắt nạt một thằng nhóc thiểu năng, có thắng cũng chẳng quang vinh.
Nhưng mà nếu thật sự truyền đến Bắc Kinh để Tống Minh Hải biết mình tìm cho ông ta một thằng cháu trai như vậy hẳn là có thể làm ông ta tức chết.
Ngẫm nghĩ như thế cũng đã rất vui.
Tống Yếm thản nhiên gạch bỏ bài khó đã giải ra: “Cũng được, không ngại.”
Vốn dĩ chuyển này cũng chẳng phải chuyện gì lớn lao nhưng mọi người đều rất thích xem náo nhiệt.
Đặc biệt là học sinh chuyển trường lạnh lùng kiêm phú nhị đại cực kỳ xinh đẹp đấu với một tên ngỗ ngược kiêu ngạo nhan sắc không tệ, bất luận nhìn từ góc độ nào cũng vô cùng kịch tính hấp dẫn người xem.
Vì thế việc đánh cược của hai người chưa tới một ngày đã truyền khắp toàn bộ các trường cấp ba.
Ngày thi, bởi vì chỗ thi được sắp xếp ngẫu nhiên nên Hạ Chi Dã không chung phòng với Tống Yếm. Sau khi đưa cậu tới nơi thì hắn trở về chỗ thi của mình.
Vừa bước vào cửa, Chu Tử Thu đã nói đùa với hắn: “Hạ gia, bạn cùng bàn mới đến của mày với Lưu Việt lập nên nợ máu luôn đấy à.”
“Việc bao lớn mà gọi là nợ máu.”
Chu Tử Thu đưa điện thoại qua cho hắn: “Tự xem đi.”
Hạ Chi Dã tựa lưng vào ghế ngồi, chống đỡ bằng hai chân, nhếch ghế lên, nhận lấy điện thoại nhìn thử, là giao diện Teiba của Tam trung.
Tiêu đề của bài post nằm phía trên cùng --- <[Bỏ phiếu] - Tống Yếm V.S Lưu Việt, ai có thể cười đến cuối cùng?>
“Bao lớn rồi mà còn chơi Teiba, ấu trĩ.”
Nếu không phải tiêu đề là tên Tống Yếm thì Hạ Chi Dã ngay cả nhìn một cái cũng không có hứng thú.
Chu Tử Thu không tỏ ý kiến: “Nếu không thì mày cho rằng vì sao tỷ lệ nhập học của Tam trung không thể tăng hả? Chính là vì để nhóm người này nhàn rỗi đó.”
Cũng đúng.
Tưởng tượng như vậy lại cảm thấy rất hợp lý và logic.
Hạ Chi Dã thuận tay nhấn vào.
Chủ thớt: Để ảnh đẹp của cụ Lỗ Tấn lại đây chống trôi comment!Bổn tra đi đầu ăn dưa! Mọi người đều biết, phú nhị đại đi Maybach mới chuyển tới có xung đột với cháu trai ruột của chủ nhiệm Lưu. Sau khi sự kiện này xảy ra, hai người cá cược xem ai mới là cháu trai, chơi ngay kẽo lỡ, ăn 'tiền' tại chỗ, xem ai thắng ai thua.
*Tra: Một loài vật thích ăn dưa trong tác phẩm 'Cố hương' của Lỗ Tấn.
1L: Thật ra mà nói trận này Lưu Việt vẫn đáng tin hơn, thành tích của cậu ta còn miễn cưỡng xem như ổn, nhưng thành tích của học sinh chuyển trường kia khẳng định không tốt.
2L: Tán thành, tự cổ chí kim, phàm là chuyển tới Tam trung đều là mấy tên theo không kịp các trường khác, hơn nữa mấy người nhớ lại bản kiểm điểm kia đi, không phải người làm việc xấu tám năm mười năm thì sao viết ra được.
3L: Cái đó không nhất định, nghe nói trường trước kia của Tống Yếm cực kỳ trâu bò, lạc đà gầy còn hơn ngựa béo, hơn nữa thành tích của Lưu Việt ở lớp một không phải vẫn luôn ở tầm trung à.
4L: Kiến thức nóng hổi, độ khó kỳ thi tuyển sinh đại học ở thủ đô với khu vực dân số đông đúc của chúng ta không phải là một khái niệm.
5L: Mị vẫn sẽ bầu cho Tống Yếm, không vì gì cả, chỉ là mê trai.
6L: 1.
7L: 2.
8L: 3.
9L: 10086.
...
158L: Đệt! Đừng bình luận nữa! Tin nóng! Tống Yếm với Lưu Việt chung phòng thi với tôi nè! Tống Yếm ở trước tôi, Lưu Việt thì bên cạnh tôi, mẹ nó tôi bị kẹp bên trong mà run bần bật!
159L: Đù má, kích thích!
160L: Có khi nào sẽ biến thành đấu tay đôi thật luôn không?
161L: Đòe mòe nếu thật thì thú vị vãi, tôi nhất định sẽ ở ngay tại chỗ livestream cho xem.
162L: Nhưng mà người anh em, tọa độ ăn dưa của cậu đã bị bại lộ, cẩn thận bị đánh.
163L: Đệt, bất cẩn.
...
Toàn là mấy thứ lung tung gì vậy.
Hạ Chi Dã xem mà đau đầu.
“Nhưng mà Tống Yếm với Lưu Việt thật sự chung một phòng thi hả?” Chu Tử Thu cất điện thoại, hỏi một câu.
Hạ Chi Dã không chút để ý 'ừ' một tiếng: “Hôm qua lúc công bố phòng thi đã biết rồi.”
“Vậy sao mày còn tỏ vẻ không có chuyện gì thế hở.”
“Tao cần phải tỏ ra có chuyện gì à?”
“Bằng không?” Chu Tử Thu hỏi lại, “Với tính cách của thằng Lưu Việt, nó không gây chút chuyện cho nhóc cùng bàn của mày tức giận thì nó không phải họ Lưu.”
Cái này cũng đúng.
Lưu Việt chính là một thằng ngốc thuần chủng.
Nhưng mà...
Hạ Chi Dã nhớ lại khuôn mặt vừa lạnh lùng vừa khó ở của Tống Yếm một chút, không tự giác cong cong khóe môi.
Nhóc cùng bàn của hắn cũng không phải kiểu tính tình sẽ chịu thua thiệt.
Nhìn vào thanh thanh lãnh lạnh, thật ra rất biết cách chọc giận người khác hơn bất cứ ai.
Người nào đó rất biết cách chọc giận người khác đang nằm trên bàn học ngủ bù.
Nói là thi chung nhưng thật ra chỉ là vội vội vàng vàng thống nhất soạn ra một đề thi thử mà thôi, ngay cả hồ sơ cũng chẳng có, trình độ tiêu chuẩn cũng gần giống như mấy ngày thi tuần bình thường, còn kém hơn cả kỳ thi tháng.
Bọn học sinh thấy nhiều không trách, từng đám từng đám trò chuyện với người quen bên cạnh.
Tống Yếm không có người quen nào nên xung quanh rất là quạnh quẽ.
Bên người Lưu Việt ngồi chếch phía sau lại vô cùng náo nhiệt, thậm chí còn thỉnh thoảng rỉ ra một hai câu trào phúng châm biếm Tống Yếm.
Phần lớn các nam sinh tuổi này đều rất nghĩa khí, cái gọi là nghĩa khí bình thường đều chia ra quan hệ xa gần, mà không hề nghi ngờ, Tống Yếm chính là người 'xa'.
Dù sao lời truyền miệng nào chẳng thay năm đổi mười, Lưu Việt lại là người anh em cùng bọn họ đánh nhau, cùng nhau chơi bóng, cùng nhau ăn cơm, cùng nhau tán gái rồi cùng nhau bị mắng. Còn Tống Yếm dù sao cũng chỉ là một tên thích giả ngầu bất thình lình chuyển đến.
Cho nên hết thảy xa lánh xảy ra như một điều hiển nhiên.
Tống Yếm cũng không có hứng thú kéo thấp cấp bậc kết bạn của mình xuống cùng một vị trí với lũ ngốc, chỉ là bị bọn họ làm ồn có chút phiền.
Cậu không kiên nhẫn mà gãi tóc, nghiêng đầu thay đổi phương hướng tiếp tục ngủ, thẳng đến khi bài thi phát xuống mới miễn cưỡng chống thân thể dậy, biểu tình cực lười nhác uể oải, nhìn qua giống như mấy ngày không được ngủ đủ giấc.
Theo lệ thường, môn đầu tiên là Ngữ Văn.
Đối với Tống Yếm mà nói, đây là cửa ải ít áp lực nhất. Dù sao những thứ nên thuộc chỉ cần học hai lần là nhớ kỹ, còn những thứ còn lại không khác mấy lúc học trên lớp, cứ xem duyên phận.
Tốc độ tay của cậu rất nhanh nên chẳng mấy chốc đã lật qua trang khác, dẫn đầu toàn bộ phòng phi gần một phần ba bài thi.
Người phía sau không nhịn được 'đệt' một tiếng: “Mẹ nó sao cậu ta viết nhanh vậy hả, chắc không phải là học bá ẩn mình đâu nhỉ.”
Lời này vừa vặn chui vào lỗ tai Lưu Việt đang ở bên cạnh.
Trình độ Toán học và Vật lý của Lưu Việt còn coi như tàm tạm nhưng Ngữ Văn với Tiếng Anh thì thật sự là muốn mạng già của hắn ta.
Vốn dĩ đang cáu kỉnh không thôi bởi vì bị bí ý tưởng khi đánh giá một bài văn cổ, nghe thấy lời này, ngẩng đầu nhìn bóng dáng múa bút thành văn không hề dừng lại của Tống Yếm, suýt tức nổ phổi.
Cắn răng, cân nhắc một lát, tàn nhẫn giơ tay lên: “Thưa thầy, báo cáo.”
Giám thị lần này là một giáo viên Ngữ Văn đã lớn tuổi, từ trước đến nay không để ý đến chuyện bên ngoài, vốn dĩ đang ở trên bục giảng viết nhật ký tuần, nghe thấy có người lên tiếng, đẩy kính viễn thị nhìn qua: “Nói đi.”
Lưu Việt nói: “Em báo cáo có người gian lận.”
Đôi mắt sau kính viễn thị nháy mắt trừng lớn một vòng.
Lưu Việt chỉ Tống Yếm: “Em thấy cậu ta đem tài liệu, giấu trong hộc bàn đó thầy.”
Mẹ nó như này thì ai còn có tâm trí ngồi thi nữa.
Dù sao thi tuần thì tuần nào chẳng có, nhưng bỏ lỡ chuyện này thì thật sự xong luôn, mọi người đồng loạt nghiêng đầu nhìn lại đây.
Thầy giám thị cũng không khỏi đứng lên nhìn về phía Tống Yếm: “Lời bạn ấy nói là thật?”
Tống Yếm cảm thấy câu hỏi này thật sự rất thú vị: “Em nói giả thì thầy tin ạ?”
Thầy giám thị: “...”
Đương nhiên là không.
Nhưng ông vẫn cảm thấy cần chịu trách nhiệm với học sinh, cụ mặt đi đến chỗ Tống Yếm, gõ hai lần lên mặt bàn: “Cho thầy kiểm tra hộc bàn của em một chút.”
Tống Yếm hờ hững buông bút, lui mình về phía sau. Thầy giáo cúi người vói tay vào hộc bàn bắt đầu sờ soạng.
Sờ soạng một hồi, biểu tình chợt suy sụp.
Nghiêm mặt lấy tay ra vỗ lên bàn: “Đây là cái gì!”
Một tờ giấy tài liệu nho nhỏ.
Hàng đầu tiên trên cùng viết mấy chữ 'một gã lơ ngơ, lấy tiền mua tơ, mà chẳng mua tơ, mua cô vợ hờ', vừa khớp với bài viết chính tả đầu tiên, nói một câu bắt cả người lẫn tang vật cũng không quá.
*Manh chi si si, bảo bố mậu ty, phỉ lai mậu ty, lai tức ngã mi: Câu trên là fo một bạn dịch thơ giúp á.
Tống Yếm tựa hồ không có ngoài ý muốn, cũng chẳng hoảng loạn chút nào, rất bình tĩnh trần thuật: “Cái này không phải của em.”
Thầy giáo già bình sinh ghét nhất là học sinh không giữ được lòng trung thực, cố nén sự phẫn nộ của mình, khắc chế nói: “Em dựa vào cái gì mà nói cái này không phải của em.”
Tống Yếm rất khách quan: “Bởi vì chữ của em viết không có xấu như vậy.”
Thầy giáo: “...”
Mọi người: “...”
Lưu Việt: “...”
Từng gặp kẻ kiêu ngạo, lại chưa gặp kẻ nào kiêu ngạo như thế.
Bị bắt gian lận còn có thái độ thế này, mẹ nó đây rốt cuộc là dạng tố chất tâm lý gì vậy.
Đã có nam sinh đầu óc tương đối không bình thường bắt đầu tôn thờ Tống Yếm.
Nhưng mà lý do này hiển nhiên không thể thuyết phục giáo viên.
Thầy Ngữ Văn được tu dưỡng rất tốt, ông dựng ngón trỏ chỉ vào mặt bàn: “Em em em.” Em nửa ngày, cuối cùng nuốt mấy lời trách cứ vào bụng, miễn cưỡng đưa ra quyết định: “Em cứ tiếp tục làm bài trước đã, thi xong thì theo thầy đến phòng giáo vụ, nếu điều tra ra thật sự là em gian lận sẽ hủy bỏ kết quả thi.”
Xem như một giáo viên rất có trách nhiệm với học sinh.
Phương thức xử lý cũng tận tình tận nghĩa.
Nhưng Tống Yếm chỉ bình tĩnh hỏi: “Trường học có camera không thầy.”
Đều là phòng học mới vừa bố trí làm thành phòng thi thì lấy đâu ra camera.
Thầy giám thị cho rằng cậu muốn nhân cơ hội thoát tội, lập tức nghĩa chính từ nghiêm cường điệu nói: “Đừng tưởng rằng không có camera giám sát thì chính là ngoài vòng pháp luật! Đôi mắt của các giáo viên đều sáng như tuyết cả đấy!”
Sau khi Tống Yếm nghe câu trả lời này mới lạnh lùng ném ra một câu: “Vậy thì không cần.”
Nói xong thu dọn túi bút, đứng lên đỡ bàn ghế, chầm chậm đi lên bục giảng lấy cặp sách của mình chuẩn bị chạy lấy người.
Thầy Ngữ Văn làm giám thị nhiều năm như vậy, bắt biết bao nhiêu học sinh gian lận, nhưng trước nay chưa từng thấy ai có phản ứng nay bao giờ.
Ông ngẩn người rồi hỏi: “Em làm gì vậy?”
Tống Yếm quay đầu lại, ngữ khí hờ hững: “Phát hiện học sinh gian lận không phải đều đuổi ra khỏi phòng thi ngay lập tức ạ?”
“...”
Đúng theo quy định thì là vậy.
“Nhưng không phải em nói tài liệu kia không phải của em à?”
“Nhưng mà không có camera.”
“...”
“Không có camera nên chẳng thể nói rõ mọi việc, em cũng không cần tiếp tục ở chỗ này lãng phí thời gian.”
Chân bị thương của Tống Yếm vẫn chưa thể hoàn toàn chấm đất mà chỉ có thể đứng dựa vào bục giảng.
Lúc một vai đeo cặp rũ mắt nhìn xuống dưới, trên mặt không có bất cứ biểu tình dư thừa nào cả, phảng phất cậu chẳng phải người bị bắt gian lận mà là người đi thẩm vấn người khác.
Sự thẳng thắn ngạo mạn từ trên cao nhìn xuống này làm cho thầy giám thị ở trong khoảng nào đó muốn theo cảm tính lựa chọn tin tưởng cậu học sinh trước mắt không có khả năng gian lận.
Huống chi cậu học sinh này viết chữ còn đẹp như vậy.
Ông có chút tiếc nuối không cam lòng: “Vậy thành tích lần này của em phải làm sao đây?”
Nghe thấy thế, quần chúng hít drama đến ngây người xung quanh mới sực tỉnh, đúng vậy, mẹ nó cái này là đang đánh cược, thua thì phải làm cháu trai đó.
Cho nên sao có thể không thi? Nếu thi thiếu một môn thì thắng bại không phải rõ ràng rồi à? Tống đại thiếu gia có thể chịu được cái thiệt này? Nuôi trôi cơn tức này à?
Bọn họ không tin.
Tống Yếm cũng không tin.
Vì thế Tống Yếm tỏ vẻ không sao cả móc quai đeo cặp lên vai: “Không có gì, chỉ thi ít bớt một môn Ngữ Văn mà thôi, không ảnh hưởng đêm việc em bị người khác kéo thấp điểm xuống.”
Nói xong cũng chẳng thèm quay đầu rời khỏi phòng thi.
Những người khác còn lại trong phòng học: “...?”
Đệt, rốt cuộc người này dựa vào cái gì mà ngông cuồng thế hả?
Hết chương 8.
Tác giả có lời muốn nói:
Dựa vào việc thằng bé là nhóc con tôi tự tay nuôi lớn.
Thụ làm như vậy là do chịu ảnh hưởng của việc lúc trước, hơn nữa cuộc thi lần này không quan trọng, cho nên mới giả bộ cool ngầu, ngoài thực tế thì loại hành vi này không khuyến khích (nghiêm khắc).