Đừng Có Giả Nghèo Với Tôi

Chương 23: Chương 23: Ôm nhau




Hiện trường chết chóc man tính xã hội rầm rộ như chuyện nói xấu người ta bị chính chủ bắt nay tại tại trận, cách giải quyết thường là người nói xấu chủ động xin lỗi rồi giải thích dỗ dành người khác để tìm ra phương án giải quyết.

Nhưng mà tình hình Tống Yếm đã tệ nhiều năm như vậy rồi, năng lực nhìn nhận lại bản thân chẳng ra gì. Dưới loại tình huống kiểu này, điều đầu tiên mà cậu nghĩ đến chính là định vị trên vòng bạn mà hôm qua Hạ Chi Dã đăng lên hình như ở khách sạn này.

Cho nên tại sao Hạ Chi Dã lại ở khách sạn? Chẳng lẽ là đến gặp chị gái yêu của hắn?

Nghĩ như vậy, Tống Yếm nhấc mắt, vẻ mặt và giọng điệu đều tràn ngập sự chất vấn lạnh nhạt: “Sao cậu lại ở chỗ này?”

Hạ Chi Dã vốn muốn một lời giải thích khẽ nâng mi.

Vật nhỏ này gạt mình trộm trở về Nam Vụ rồi đến khách sạn với người khác thì thôi, còn bị mình bắt được vụ bịa đặt phỉ báng ngay tại trận, kết quả chẳng những không ngoan ngoãn nhận sai, còn đúng lý hợp tình hỏi ngược lại mình?

Xem ra thật sự rất kiêu ngạo.

Hạ Chi Dã híp mắt nhìn về phía Tống Yếm, tựa hồ là đang đe dọa.

Tống Yếm lại vẫn nhướng mi như cũ, vẻ mặt đúng lý hợp tình.

Hạ Chi Dã đe dọa ba giây, không có hiệu quả, sau đó khẽ cười một tiếng: “Quên đi.”

Tống Yếm vẫn lãnh đạm như cũ: “Quên đi cái gì?”

Hạ Chi Dã lười biếng nói: “Không có gì, chỉ là hôm qua để đồ ở quầy lễ tân, hôm nay tới lấy lại thôi.”

“Chị gái của cậu đâu?”

“Được bạn trai đón đi rồi.”

“...”

Hóa ra là lén phén với cả phụ nữ có chồng.

Bây giờ Tống Yếm hoàn toàn không muốn xin lỗi.

Hải vương, trai đểu, cực kỳ ghét, bảy chữ, rõ ràng, rành mạch, tất cả đều là sự thật.

Nhưng Thẩm Gia Ngôn bên cạnh trong lòng có hơi băn khoăn, đứng phía sau hai người, chọt ngón tay: “Ừm, cái này, cái kia, chính là...”

Muốn xin lỗi nhưng không biết bắt đầu từ đâu, hơn nữa nhìn vào tư thế của Tống Yếm hình như cũng không định xin lỗi đối phương, trong lúc nhất thời cậu chàng không biết làm sao cho phải.

Cũng may Hạ Chi Dã như là cuối cùng cũng thấy cậu chàng: “Vị này là?”

“Ồ, chào cậu, tôi là Thẩm Gia Ngôn, là thanh mai trúc mã của tiểu Yếm.” Thẩm Gia Ngôn tung ta tung tăng chạy về phía trước hai bước, bám lấy cánh tay Tống Yếm.

Vóc dáng nam sinh không cao, lớn lên trắng mềm, ngũ quan tinh xảo, mái tóc hơi xoăn, hai mắt chớp chớp như cún con.

Một chút cũng không có đáng yêu như khuôn mặt chù ụ của Tống Yếm.

Hạ Chi Dã rũ mắt nhìn cánh tay đang bám vào Tiểu Yếm ba giây, đưa ra kết luận lệch mông đến Thái Bình Dương vậy đó.

“Thanh mai trúc mã?” Hắn hỏi lại một câu.

Thẩm Gia Ngôn trầm mặc một chút: “Hoặc là... Trúc mã trúc mã? Dù sao chính là cái loại từ nhỏ lớn lên mặc chung một cái quần ngủ chung một cái giường á.”

Thì ra bạn học Tống Đại Hỉ vẫn luôn cách người vạn dặm đã từng ngủ chung giường với một người đàn ông khác.

Hơn nữa nhìn dáng vẻ này hình như tối nay cũng định ngủ chung một giường.

Còn nói không có ai thích mình, có người uống say thật cách biết làm nũng.

Hạ Chi Dã nhìn vali trong tay Tống Yếm, hỏi: “Tối nay không về?”

Tống Yếm hờ hững đáp: “Ừ.”

Nhìn thấy Tống Yếm tích chữ như vàng có chút thiếu đánh, Thẩm Gia Ngôn vội vàng giải thích: “Tôi không thân thuộc với Nam Vụ cho lắm nên muốn để tiểu Yếm dẫn tôi đi đây đi đó dạo chơi.”

Hạ Chi Dã gật gật đầu, tỏ vẻ hiểu rõ, sau đó phản bác: “Nhưng thật ra cậu ấy cũng không thân thuộc lắm đâu.”

Thẩm Gia Ngôn: “?”

“Cậu ấy mỗi ngày đều ở trường học, không có thời gian ra ngoài đi dạo. Nếu hai cậu có cần thì tôi cũng có thể làm người dẫn đường cho cả hai.”

Thanh âm của Hạ Chi Dã rất êm tai, khi cười cũng rất câu dẫn, sau khi bắt quả tang bọn họ nói xấu chẳng những không tức giận mà còn chủ động đề nghị giúp đỡ, quả thật chính là xinh đẹp tốt bụng.

Độ hảo cảm của Thẩm Gia Ngôn dần dần tăng lên, vừa định nói 'được thôi được thôi', đã bị ánh mắt lạnh lùng của Tống Yếm làm thụt luôn, vì thế lời nói vừa đến bên miệng lập tức biến thành một câu thật cẩn thận: “Tiểu Yếm, mày thấy sao?”

Tiểu Yếm không muốn thấy gì hết.

Xách theo vali đi đến trước quầy lễ tân mà chẳng thèm ngoái lại.

Thẩm Gia Ngôn cảm thấy nếu Tống Yếm không thích Hạ Chi Dã, cũng không nên miễn cưỡng, chỉ đành từ bỏ.

Đang chuẩn bị tung ta tung tăng đuổi theo, lúc đi ngang Hạ Chi Dã, lại nghe trên đỉnh đầu truyền đến ba chữ nhẹ như bay: “Bé dâu tươi?”

Thẩm Gia Ngôn như bị sét đánh, ngốc nghếch đứng im.

Ba giây sau, mới cứng đờ mà ngẩng đầu lên, vẻ mặt hoảng sợ: “Cậu, sao cậu lại biết? Chẳng lẽ cậu nghe lén tiểu Yếm?”

“...”

Tuy rằng mạch não của bản thân Hạ Chi Dã cũng đã đủ đặc biệt, cũng có hơi theo không kịp tốc độ tư duy của Thẩm Gia Ngôn.

Vốn đang muốn bịa chuyện nói đối, nhưng dựa trên chỉ số thông minh của bạn học nhỏ này thể hiện ra mà nói, có khi mình bịa cái gì cũng tin, nên có chút không đành lòng, chỉ bình tĩnh nhắc nhở: “Đêm qua chơi game ngoại trừ bạn của tôi thì cũng chỉ có bé dâu tươi.”

Thẩm Gia Ngôn: “...”

Lúc này cậu chàng mới nhớ đến vừa rồi mình đã nói một đống lời nhảm nhí.

“Nhưng cứ yên tâm, tôi sẽ bảo mật thay cho cậu.” Hạ Chi Dã cười đến cực kỳ thiện lương.

Thẩm Gia Ngôn nửa tin nửa ngờ: “Thật à?”

“Đương nhiên là sự thật. Tôi tin tưởng nhân phẩm bạn bè của Tống Yếm, cũng tin tưởng và tôn trọng sở thích đặc biệt hay nỗi khổ bất đắc dĩ của mỗi người, cho nên nếu cậu không muốn nói, ta sẽ giữ bí mật thay cho cậu, đừng lo lắng.” Giọng điệu của Hạ Chi Dã dịu dàng trầm thấp, biểu tình chân thành đứng đắn.

Thẩm Gia Ngôn nghe vào trong tai mà cảm thấy thấm vào phế phỉ, vô cùng cảm động,

Hạ Chi Dã gật gật đầu: “Đúng không, tôi cũng thấy thế, chúng ta thật tốt. Chỉ tiếc... Ai.”

Hạ Chi Dã cúi đầu thở dài, hàng mi cong dài rũ xuống, con ngươi nhạt màu cất giấu nỗi buồn đau của tuổi trẻ trên QZone.

*QZone là một app bên Trung Quốc cho phép người dùng đăng hình, nghe nhạc, viết nhật ký, đăng status...

Thẩm Gia Ngôn nhìn mà trong lòng căng thẳng: “Đáng tiếc cái gì?”

“Đáng tiếc Tống Yếm có hiểu lầm về tôi, không thích tôi, cậu ấy luôn cảm thấy tôi có rất nhiều bạn gái, là một tên trai đểu, nhưng chưa từng yêu đương một lần nào cả, không biết cậu ấy nghe được lời đồn này ở đâu. Vốn đang muốn tìm một cơ hội giải thích cặn kẽ với cậu ấy, nhưng cậu ấy lại không muốn quan tâm tới tôi.”

Giọng điệu Hạ Chi Dã tràn ngập đầy bất đắc dĩ và bi thương.

Thẩm Gia Ngôn trong lúc nhất thời vừa áy náy vừa đồng tình vừa chua xót.

Dù sao cậu chàng hình như biết được hiểu lầm của Tống Yếm đối với Hạ Chi Dã là xuất phát từ đâu.

Nếu Hạ Chi Dã thật sự không phải hải vương trai đểu, vậy chẳng lẽ là mình tra tư liệu sai à?

Nghĩ, Thương Hoài ngẩng đầu nhìn về phía Hạ Chi Dã.

Vóc dáng quả thật rất cao, nhưng dáng người thiếu niên thon dài mảnh khảnh, lớp lên đẹp trai sạch sẽ, tính tình cũng tốt, vừa dịu dàng vừa săn sóc, còn tự nguyện giữ bí mật giúp mình, loại người này sao có thể là trai đểu?

Nhất định là trước kia mình đã hiểu lầm hắn.

Cởi chuồng cần người cột chuông, cái nồi này mình nhất định phải đội.

Thẩm Gia Ngôn lập tức vỗ vỗ ngực: “Cậu yên tâm, chuyện này cứ giao cho tôi! Chưa khiến tiểu Yếm thích cậu, tôi sẽ không rời đi!”

Hạ Chi Dã cười tươi giống như con cáo già sắp trộm được gà: “Thế thì vất vả cho bạn học tiểu Thẩm rồi.”

Thẩm Gia Ngôn vốn dĩ đã chuẩn bị lì lợm la liếm, kết quả vừa mới nêu ra một câu để tối nay Hạ Chi Dã cùng đi chơi với bọn họ, Tống Yếm đã lạnh nhạt trả lời: “Tùy mày.”

Thẩm Gia Ngôn ẩn ẩn cảm thấy hình như có chỗ không đúng, nhưng trí lực không duy trì đến lúc phát hiện không đúng ở chỗ nào, vì thế trực tiếp từ bỏ việc tự hỏi, vui vui vẻ vẻ thu dọn đồ đạc ra ngoài.

Hiếm khi trời tối mà không mưa, chợ đêm được xây bên xông, gió sông nhè nhẹ, ánh đèn rực rỡ, trong không khí tràn ngập mùi nước cốt lẩu.

Thẩm Gia Ngôn nhìn chỗ nào cũng thấy hiếm lạ.

Đi tới đi lui, vừa quay đầu lại, đã thấy Hạ Chi Dã đang nghiêng đầu cười cười nói gì đó với Tống Yếm, mà Tống Yếm chỉ lạnh mặt mạnh mẽ vỗ cái 'bốp' lên cái móng vuột đặt trên bả vai của mình xuống.

Đánh rất tàn nhẫn.

Rất là quen thuộc.

Thoạt nhìn tiểu Yếm quả thật không hề thích bạn cùng phòng của cậu chút nào.

Nhưng Thẩm Gia Ngôn cảm thấy như vậy không tốt, dù sao ở nơi đất khách quê người có thể gặp một người có thể chịu đựng tính tình của Tống Yếm, thật sự rất khó.

Hơn nữa anh đẹp trai tên Hạ Chi Dã này không chỉ không giống tên hung thần ác sát trong truyền thuyết, ngược lại rất dễ nói chuyện, cũng rất trượng nghĩa, còn rất nhường nhịn Tống Yếm, có cảm giác là một người rất đáng tin cậy.

Cho nên vì tránh khỏi việc Tống Yếm cô đơn sống một mình ở Nam Vụ hai năm, cũng là vì đèn bù sai lầm mình từng phạm phải, Thẩm Gia Ngôn cảm thấy chuyện trợ giúp Tống Yếm hòa hoãn quan hệ với Hạ Chi Dã rất cấp bách.

Nghĩ, Thẩm Gia Ngôn hô: “Tiểu Yếm, nơi này có bán vòng tay ước nguyện nè, mỗi người chúng ta mua một cái đi, cho có cái điềm tốt.”

Cái gọi là vòng tay ước nguyện chính là vòng tay hạt châu bình thường, sau đó chọn một hạt châu, để thợ thủ công khắc lên bên sườn một dòng chữ nhỏ khó coi mà không cần dùng kính lúp, xem như thực hiện ước nguyện.

Gian hàng nằm cạnh một cái hang Bồ Tát bên sông, nghe nói hạt châu đều đã được khai quang, có mấy streamer nổi tiếng tới đây chơi thuận tiện đề cử một chút, gian hàng này thành gian hàng nổi tiếng trên internet.

Giá cả nước lên thì thuyền lên, cơ bản chính là lừa tiền của học sinh tiểu học, khách du lịch, và mấy người có thuế IQ thấp.

*Thuế IQ: Còn được gọi là thuế IQ thấp, một từ thông dụng trên Internet, đề cập đến việc thiếu phán đoán khi mua sắm, tức là hiệu suất của chỉ số IQ thấp và lãng phí tiền.

Tống Yếm không có hứng thú.

Thẩm Gia Ngôn lại túm cậu làm nũng: “Ai da, tiểu Yếm, đến cũng đến rồi, mỗi người mua một cái không được hở.”

Con người Thẩm Gia Ngôn là kiểu ngốc nghếch nhiều tiền chân chính, còn rất biết quấn người, nếu muốn vật gì thì có thể lải nha lải nhải đến mức lỗ tai đóng kén.

Trước kia gặp loại chuyện này, Tống Yếm hình như đều lười phản ứng, trực tiếp bỏ tiền chạy lấy người, coi như là vì tên ngốc quyên tiền làm từ thiện.

Nhưng lần này có Hạ Chi Dã ở đây.

Mấy trăm đồng một chuỗi, đối với Tống Yếm và Thẩm Gia Ngôn mà nói thì chính là chuyện tiện tay, nhưng đối với Hạ Chi Dã thì là một gánh nặng không hề nhỏ.

Nếu mình hoặc Thẩm Gia Ngôn bỏ tiền mời khách, theo tính cách của Hạ Chi Dã thì nhất định sẽ không nhận, còn nếu một mình Hạ Chi Dã không mua, tên ngốc Thẩm Gia Ngôn kia lắm miệng đi hỏi, khó tránh khỏi xấu hổ.

Vì thế Tống Yếm lạnh nhạt nói một câu: “Không có hứng thú.”

Nói xong chuẩn bị rời đi.

Hạ Chi Dã lại để tay lên bả vai Tống Yếm, lười biếng nói với Thẩm Gia Ngôn: “Cái vòng tay màu xanh nhạt bên kia rất thích hợp với cậu.”

“Thật không?” Thẩm Gia Ngôn vô cùng cao hứng đi thử cái vòng tay màu xanh lá cây kia, “Thật này.”

Ông chủ bán vòng tay vừa nhìn thấy bộ dạng của ba người, rất nhanh đã phán đoán ra tình hình, cười tươi rói với Thẩm Gia Ngôn: “Bạn học nhỏ lớn lên đáng yêu đeo vòng màu xanh nhạt rất đẹp, hai bạn học nam thì đeo kiểu vòng đá hắc diệu thạch sẽ đẹp lắm, hơn nữa kiểu này chỉ còn thừa lại hai cái, mua một tặng một.”

Có thể nơi này thu được nhiều thuế IQ như vậy đều là người có chút tầm nhìn.

Vòng màu xanh nhạt mát mẻ nghịch ngợm, hợp với Thẩm Gia Ngôn.

Cặp vòng hắc diệu thành này không có bất kỳ trang trí dư thừa nào cả, chỉ là một dây trong đó có đính một viên đá mặt trăng màu xanh biển ở chính giữa, dây còn lại thì màu hồng nhạt, trong cảm giác lạnh lẽo có thêm chút mềm mại, ngắn gọn lưu loát, tỉ lệ không tồi.

Chủ yếu chính là mua một tặng một.

Nếu vậy mình mua một chuỗi, đưa một chuỗi kia cho Hạ Chi Dã, thì có thể làm thảo mãn ước nguyện của Thẩm Gia Ngôn để cậu chàng khỏi càu nhàu, cũng có thể tự nhiên không cần Hạ Chi Dã trả tiền, còn có thể hóa giải rất nhiều sự xấu hổ.

Vì thế Tống Yếm trực tiếp hỏi: “Bao nhiêu tiền.”

Chủ quán đáp: “688.”

Tống Yếm mở Alipay, quét mã, nhận lấy vòng tay từ chủ quán, lạnh mặt nhét cái vòng đính đá mặt trăng màu hồng nhạt vào trong tay Hạ Chi Dã.

Đuôi mày của Hạ Chi Dã hơi nhướng, làm như dò hỏi.

Tống Yếm rũ mi, tròng cái vòng lên xương cổ tay: “Nếu không cùng mua mỗi người một cái thì tên ngốc kia có thể lải nhải đến mai.”

Hạ Chi Dã cảm thấy mua vòng tay không phải vấn đề, dù sao cũng chẳng bao nhiêu tiền, ra ngoài chơi một lần mua một cái điềm tốt cũng rất bình thường.

Nhưng bởi vì trong tiệm có nhiều kiểu dáng như vậy, chọn cũng không chọn mà trực tiếp mua cặp vòng này?

Với trình độ bắt bẻ của Tống đại thiếu gia mà nói, sẽ không đến mức có lệ như thế, càng không đến mức tham chút tiện nghi nhỏ mua một tặng một.

Chẳng lẽ là...

Tống Yếm muốn đeo vòng tay cùng kiểu với mình à?

Lúc toát ra cái ý nghĩ này, Hạ Chi Dã không tiếng động cười cười, đeo vòng tay của mình vào, bâng quơ nắm lấy cổ tay của Tống Yếm, hai cánh tay đan xen dưới ánh trăng: “Không tồi, khá là đẹp.”

Cánh tay thiếu niên thon dài, xương cổ tay lạnh thấu, cục đá màu đen tản ra ánh sáng lành lạnh, làm tôn lên màu da trắng trẻo, ngay cả hai viên đá ánh trăng một xanh một hồng trông nhu hòa đến gãi đúng chỗ ngứa.

Không thể không nói, quả thật đẹp đến bắt mắt.

Chẳng qua Thẩm Gia Ngôn nhìn hai ông lớn kia, lại quay đầu nhìn về phía nhãn hiệu 'Vòng tay tình nhân, trăm năm hòa thuận' được viết trên vị trí nguyên bản của đôi vòng kia, nhất thời có một cậy không biết có nên nói không nữa --- thật ra thứ cậu chàng muốn đề cử là vòng tay anh em mới vừa nhìn thấy.

Sau một hồi dơ dự ngắn ngủi, cuối cùng quyết định vẫn là không nên nói.

Dù sao mục đích của cậu chàng chính là làm hòa hoãn quan hệ giữa hai người, bây giờ bọn họ hòa thuận vui vẻ như vậy, trăm năm hòa hợp kiểu nào mà không được?

Vòng tay tình nhân và vòng tay anh em thì có cái gì khác nhau chứ?

Không có.

Cho nên mọi người đều vui.

Nghĩ đến việc mình vì muốn hòa hoãn quan hệ của Tống Yếm và Hạ Chi Dã mà bỏ ra một phần sức lực non nớt, Thẩm Gia Ngôn cảm thấy vô cùng tự hào.

Mua vòng tay xong, Hạ Chi Dã và Tống Yếm cũng không có nguyện vọng gì muốn ước, vì thế ba người định đi ăn cơm trước đã.

Hạ Chi Dã dẫn bọn họ đến một quán lẩu ngoài trời.

Quán lẩu nằm cạnh bờ sông, bàn đặt trong sân, trang trí cổ kính, bốn phía treo đầy đèn lồng giả bằng điện, ngẩng đầu nhìn lên là cả một bầu trời đêm vạn dặm, gió sông cũng không nhanh không chậm, có chút tình thú nho nhỏ.

Thẩm Gia Ngôn cực kỳ vừa lòng.

Ba người chọn một vị trí dựa vào sông ngồi xuống.

Hạ Chi Dã tiện tay chọn mấy món Tống Yếm thích ăn có trên thực đơn, sau đó đưa cho bọn họ: “Muốn ăn cái gì, tôi mời khách.”

Tống Yếm nhận lấy thực đơn, đầu cũng không nâng: “AA.”

*AA: Chia đều.

“Sao vậy? Anh Yếm của chúng ta đây là muốn tính toán rõ ràng với anh em của mình à?” Tay phải của Hạ Chi Dã nhẹ nhàng gõ gõ mặt bàn, chuỗi ngọc trên xương cổ tay phát ra tiếng vang nhỏ, tựa hộ ám chỉ gì đó.

Tống Yếm: “...”

Thôi.

Hạ Chi Dã vốn dĩ không phải kiểu người sẽ chiếm tiện nghi của người khác, nhận vòng tay, nhất định là muốn mời khách bù lại.

Hơn nữa làm trò trước mặt Thẩm Gia Ngôn, cậu cũng không thể nói thẳng là do lo lắng Hạ Chi Dã không có tiền, chỉ có thể để lần này hắn mời khách trước đã, sau này lại nghĩ cách bù về là được.

Tống Yếm nghĩ, không nói nữa, cúi đầu gọi món.

Thẩm Gia Ngôn ở bên cạnh thò đầu qua, thấy một mâm tôm biển 298 nên muốn chọn, lại bị Tống Yếm cầm bút bi trực tiếp đánh lên mu bàn tay.

Thẩm Gia Ngôn sờ mu bàn tay hít hà một hơi, tội nghiệp muốn chết: “Tiểu Yếm, mày đánh tao làm gì á!”

Tống Yếm mặt không đổi sắc: “Tao dị ứng hải sản.”

Thẩm Gia Ngôn: “?”

Cậu chàng quen biết Tiểu Yếm mười mấy năm, tại sao chưa bao giờ biết Tiểu Yếm dị ứng hải sản? Hơn nữa không phải hôm qua Tống Yếm mới ăn hết ba con cua lớn ở nhà bọn họ à, cũng đâu có gặp chuyện gì? Sao lại đột nhiên bị dị ứng?

Thừa lúc cậu chàng ngây người, Tống Yếm đã nhanh tay chọn mấy món chay với mấy món mặn khá là rẻ tiền, sau đó trả thực đơn cho phục vụ. Phục vụ nhìn thực đơn một lần: “Xin hỏi quý khách có cần đồ uống hay rượu gì không ạ?”

Thẩm Gia Ngôn cuối cùng cũng lấy lại tinh thần: “Ồ, lấy...”

Còn chưa nói xong, đã bị Tống Yếm cắt lời: “Không cần, nước lọc là được.”

Thẩm Gia Ngôn lại lần nữa: “?”

Tống Yếm vẫn như cũ bình tĩnh mặt không đổi sắc: “Tôi và Thẩm Gia Ngôn đều không uống nước có gas, cũng không thích uống ngọt.”

Nghe cậu nói như vậy, Hạ Chi Dã cũng không nghĩ nhiều: “Được, trước hết cứ như vậy đi, không đủ thì kêu thêm.”

Phục vụ xoay người rời đi.

Thẩm Gia Ngôn cả đời yêu tha thiết nước Phì Trạch Khoái Lạc: “?”

*Nước Phì Trạch Khoại Lạc: Một từ ngữ phổ biến trên mạng, thường chỉ Coca, hơn nữa nó còn là tên gọi một lối sống của giới trẻ thời này.

What happened?

Tống Yếm đi quán ăn thế mà không có gọi món đắt nhất từ trên xuống dưới theo menu? Còn không kêu chút rượu bia hay nước ngọt mà chỉ uống nước lọc? Đây vẫn là Tống Yếm à? Thế giới này chẳng lẽ sắp sụp đổ?

Cậu chàng nghiêm túc nhìn về phía Tống Yếm: “Yếm nhi, nhà mày sắp phá sản à.”

Tống Yếm bình tĩnh nhìn về phía cậu chàng: “Muốn lấy đầu óc ra làm não heo nhúng lẩu đấy à?”

“...”

Ok, Tống Yếm vẫn là Tống Yếm lúc trước.

Cho nên rốt cuộc là chỗ nào xảy ra vấn đề?

Thẩm Gia Ngôn trời sinh não bộ tương đối bóng loáng nghĩ tới nghĩ lui cũng không nghĩ ra.

Tống Yếm nhìn biểu tình buồn rầu của cậu chàng đã biết cậu chàng lại đụng phải nan đề vượt khỏi phụ tải của não bộ, nhưng cũng chẳng có hứng thú truyền đạo thụ nghiệp giải thích nghi vấn, chỉ là đứng lên: “Tao đi vào nhà vệ sinh.”

Thẩm Gia Ngôn rất hay quên nhanh, nghe cậu nói như vậy, cũng đứng lên: “Tao đi lấy gia vị.”

Vị trí để đồ ăn kèm nằm gần phòng bếp, ở tận cánh trái của sân, nhà vệ sinh thì ở tít cánh phải của sân, sau khi vòng qua một hòn non bộ nhân tạo và ban công của một mái đình thì hai người đường ai nấy đi.

Sau đó Thẩm Gia Ngôn hỏi đường hai lần mới đến được nơi cần tìm.

“Cách thiết kế sân trong của quán mấy anh phức tạp ghê á, y như mê cung, nhưng mà quả thật rất đẹp.” Thẩm Gia Ngôn một bên chọn gia vị, một bên trò chuyện với anh phục vụ đứng bên cạnh.

Phục vụ cười đáp: “Chỗ này của chúng tôi ban ngày nhìn vào thật ra cũng chẳng có gì thú vị cả, chủ yếu là khi trời tối sầm lại, bật hết đèn lên, nhìn thấy ảnh ngược trong nước nên có vẻ vô cùng đẹp.”

“Cái này đúng thật.” Thẩm Gia Ngôn gật gật đầu, nhìn đống gia vị rực rỡ muôn màu cả nửa ngày cũng không biết bắt đầu từ đâu, lại hỏi: “Vậy quán của mấy anh có đề cử gia vị nào không?”

“Ồ, có.” Phục vụ đưa cho cậu chành một cái đĩa nhỏ, “Món dưa chua tẩm tương ớt này là quán chúng tôi tự chế...”

“A!!!”

Nói chưa dứt lời, 'tạch' một tiếng, toàn bộ bờ sông thoáng chốc rơi vào bóng đêm, toàn bộ thế giới tức khắc tràn ngập đầy tiếng thét chót tai kinh hoảng thất thố.

Thẩm Gia Ngôn nhát gan, trực tiếp ôm chặt cánh tay anh phục vụ, giọng điệu biến âm cao như cá heo.

Anh phục vụ vốn dĩ không sợ khi cúp điện cũng bị cậu chàng báu chặt làm cho sợ hãi không thôi: “Áu --- đau đau đau, bạn học nhỏ cậu nhẹ chút.”

Thẩm Gia Ngôn chẳng những không nhẹ hơn mà còn báu càng chặt, run rẩy đặt câu hỏi: “Có? Có quỷ?”

“Không sao, hẳn là cúp điện, gần đây ở bên này đang tu sửa lại mạch điện cũ, phụ tải quá nặng, gần như một tuần này ngày nào cũng bị một lần, quá vài phút nữa là tốt thôi.” Anh phục vụ nhìn sóng to gió lớn quen rồi, cực kỳ thản nhiên.

Thẩm Gia Ngôn lúc này mới nhẹ nhàng thảo ra: “Vậy là tốt rồi, làm tôi sợ muốn chết.”

Anh phục vụ trấn an: “Vận khí của cậu xem như may mắn, nếu ở WC đột nhiên bị cúp điện mới là xui xẻo.”

Thẩm Gia Ngôn não bổ một chút: “Đúng thật, chuyện ma quỷ hình như đều xảy ra ở...”

Từ từ.

WC?!

Đệt! Tống Yếm hình như còn ở WC!

Nhớ đến việc này, Thẩm Gia Ngôn tức khắc hết sợ, thanh âm cũng không còn run, bắt lấy phục vụ gặn hỏi: “WC ở bên nào?”

Anh phục vụ chỉ vào một hướng: “Đi theo hướng bên phải, vòng qua hòn non bộ kia là được. Nhưng thật ra có hơi xa, nếu không cậu chờ có điện...”

“Chờ không kịp!”

Sau khi Thẩm Gia Ngôn vội vàng vứt lại một câu thì bật đèn pin điện thoại, bưng cái đĩa dưa chua trong tay nhanh chóng chạy như điên về phía phòng vệ sinh.

Tống Yếm khi còn nhỏ có bóng ma tâm lý, không thể ở một mình trong không gian kín tăm tối, nếu nghiêm trọng còn sẽ bị tê liệt và sốc.

Thẩm Gia Ngôn càng nghĩ càng sốt ruột, sợ Tống Yếm xảy ra chuyện gì.

Nhưng mà chờ đến khi chạy một vòng lớn, tìm được phòng vệ sinh, một chân đá văng cửa ra, vẫn cứ đứng ngây ngẩn cả người tại đó.

Cảnh tượng Tống Yếm một mình một cỗi cuộn tròn trong góc run bần bật cần gấp một cái ôm vừa ấm áp vừa rắn chắc của bạn thời thơ ấu là mình đây ở trong tưởng tượng lại không có xuất hiện.

Bởi vì Tống Yếm đã bị một người khác ôm lấy.

Tống Yếm từ trước đến nay kháng cự tiếp xúc thân mật khi bị phát tác chứng sợ hãi giam cầm cực kỳ bài xích người khác, giờ khắc này đang ghé vào trong lồng ngực của Hạ Chi Dã.

Cái trán chống lên bả vai Hạ Chi Dã, đôi tay nắm chặt quần áo bên hông cua Hạ Chi Dã, cong mình, xương bả vai thon gầy bởi vì hô hấp từng hơi từng hơi mà phập phồng cực kỳ kịch liệt.

Hạ Chi Dã một tay ôm eo, một tay nhẹ nhàng vỗ lưng cho cậu.

Hai cái vòng cùng kiểu dáng trên tay hai người dưới ánh đèn điện thoại của Thẩm Gia Ngôn phản xạ ra ánh sáng lưu động, nhưng ai cũng không thèm quay đầu lại nhìn cậu chàng.

Như là có một tầng kết giới vô hình chỉ thuộc về hai người bao phủ lên bọn họ, người khác nhìn không thấy, sờ không được, càng không có cách nào tiến vào.

Cảnh tượng hài hòa có hơi vượt mức cho phép.

Thế cho nên Thẩm Gia Ngôn đứng ở cửa, một tay cầm điện thoại soi sáng cho bọn họ, một tay bưng đĩa đồ ăn không biết để chỗ nào, đột nhiên cảm thấy bản thân giống hệt như con cá hầm cải chua.

Hết chương 23.

Tác giả có lời muốn nói:

Tiểu Thẩm: Tôi, Thẩm Gia Ngôn, vừa chua vừa gà vừa dư thừa.

Tiểu Hạ: Tôi, Hạ Chi Dã, vợ yêu mua cho tôi vòng tay tình nhân, cậu ấy nhất định rất yêu tôi.

Tiểu Tống: Tôi, Tống Yếm, dẫn theo một tên ngốc và một tên sinh ra trong nghèo khó đi chơi thật là mệt.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.