Đừng Có Giả Nghèo Với Tôi

Chương 13: Chương 13: Trai đểu




Lúc Hạ Chi Dã thay thuốc xong trở về, Tống Yếm đã nằm trên giường.

Ngủ ở tận phía trong cùng, đối mặt với cửa sổ, bọc chăn kín mít, chỉ để lộ cái ót đen như mực.

Biết giấc ngủ của cậu không tốt lắm nên Hạ Chi Dã không kêu cậu.

Ngồi xuống, mở máy tính, sau khi thấy 'Bà đây vừa đẹp vừa ngầu' gửi một đống tin nhắn, nhẹ nhàng gõ phím trả lời.

Nam sinh cấp ba xinh đẹp thanh thuần online cùng chơi: Ngày mai còn đi học, không có thời gian.

Bà đây vừa đẹp vừa ngầu: Ơ ơ ơ, em trai yêu quý nhất của chị, chị của cưng không thể thăng cấp lên Master đây này, chỉ cần cưng kéo chị lên Master thì mọi thứ đều dễ nói.

Bà đây vừa đẹp vừa ngầu: Ồ, đúng rồi, chị nghe nói ông nội lại đóng băng thẻ của cưng rồi à, tiền trên người còn đủ dùng không?

Bà đây vừa đẹp vừa ngầu: Không đủ thì kéo chị lên đại sư đi, một giây sau sẽ gửi tiền tiêu vặt cho cưng.

Hạ Chi Dã không có nghiện LOL cho lắm, nhưng chơi khá lợi hại.

Chị họ Hạ Du của hắn vừa lúc ngược lại, chơi cùi bắp mà còn siêu nghiện game.

Cho nên thái độ của Hạ Chi Dã đối với việc này rất kiên quyết.

Nam sinh cấp ba xinh đẹp thanh thuần online cùng chơi: Thật xin lỗi, tri thức là con đường duy nhất thay đổi vận mệnh con người, xin đừng làm ảnh hưởng đến việc học của em.

Bà đây vừa đẹp vừa ngầu:???

Sau khi trả lời xong, Hạ Chi Dã cũng mặc kệ chị hắn điên cuồng oanh tạc, chuẩn bị offline, lại phát hiện có một tin nhắn mới được gửi đến.

Tiểu phú bà xinh đẹp nhiều tiền: Anh trai ơi, vương giả vinh diệu, một ván hai trăm, nhận không?

Tiểu phú bà xinh đẹp nhiều tiền: QAQ, moah moah ~

Kỳ nghỉ hè năm ngoái Thương Hoài muốn đổi đàn ghi-ta nhưng không đủ tiền, mẹ cậu ta lại không cho nên mới đăng ký tài khoản 'Nam sinh cấp ba xinh đẹp gợi cảm online cùng chơi', ý muốn tự lực cánh sinh.

Kết quả kỹ thuật quá cùi bắp bị người thuê khiếu nại nhiều lần, vì thế mà mỗi ngày dù sớm hay muộn cũng điện thoại cho Chu Tử Thu và Hạ Chi Dã mười mấy cuộc khóc lóc ỉ ôi, sét đánh không động, gió mặc gió, mưa mặc mưa, kêu rên mỗi ngày, thiếu điều cầm dây thừng treo cổ trước cổng biệt thự nhà họ Hạ.

Cuối cùng hai người bị làm phiền đến mức chịu hết nổi, đành mỗi người nhận 'Nam sinh cấp ba xinh đẹp thanh thuần online cùng chơi' với 'Nam sinh cấp ba xinh đẹp đáng yêu online cùng chơi' làm tài khoản của mình. Ba người một nhóm, dùng cái tên không đứng đắn nhất làm việc chơi chung kéo rank đứng đắn nhất, cuối cùng cũng gom đủ tiền mua ghi-ta.

Sau đó bắt đầu khai giảng, không có thời gian chơi game, ID cũng chưa kịp sửa.

Không nghĩ đến còn có khách hàng tìm tới cửa.

Nam sinh cấp ba xinh đẹp thanh thuần online chơi chung: Xin lỗi, không nhận.

Tiểu phú bà xinh đẹp nhiều tiền:?

Nam sinh cấp ba xinh đẹp thanh thuần online cùng chơi: Không lừa tiền của con gái.

Hạ Chi Dã trả lời mấy câu này xong thì vào phòng tắm rửa ráy, tựa hồ quả thật không có hứng thú.

Để lại Tống Yếm nằm trong chăn nhìn màn hình: “?”

Cái gì mà không lừa tiền của con gái? Đã nói là thích tiểu phú bà xinh đẹp nhiều tiền mà?

Người này có bệnh à.

Tống Yếm cảm thấy bản thân đã tận tình tận nghĩa, Hạ Chi Dã không cảm kích thì kệ.

Tắt điện thoại, nhắm mắt, thích làm gì thì làm.

Mớ hỗn độn này cậu mặc kệ.

Có lẽ là do uống thuốc, vừa nhắm mắt lại, cơn buồn ngủ lập tức chực chờ đánh úp.

Giữa lúc mông lung, hình như cậu nghe được tiếng người khác mặc quần áo.

Tống Yếm cố sức mở mắt ra, thấy Hạ Chi Dã đã mặc đồng phục xong xuôi, trang điểm gọn gàng ngay ngắn, sơ mi đồng phục cũng cài đến tận cúc áo trên cùng.

Cậu khàn giọng hỏi: “Đã trễ thế này mà còn đi đâu?”

Hạ Chi Dã không để ý đến cậu, lập tức ra ngoài.

Tống Yếm không yên tâm, lờ mà lờ mờ đuổi theo.

Đi mãi đi mãi hình như đã đến một cái khách sạn.

Tống Yếm không biết đây là chỗ nào, vừa định lên tiếng kêu Hạ Chi Dã thì chợt thấy một cô gái tóc uốn gợn sóng mang giày cao gót phong tình vạn chủng đi đến, sau đó móc ra một sấp tiền mặt ném vào mặt Hạ Chi Dã: “Đêm nay tới phòng chị.”

Ngay sau đó trời đất quay cuồng, Hạ Chi Dã đã bị ấn trên ga giường màu trắng của khách sạn, hai má đỏ bừng, một bên gắt gao nắm chặt cổ áo đồng phục, một bên lã chã chực khóc: “Chỉa chỉa ơi, đừng làm vậy mà chỉa chỉa, em còn chưa thành niên đâu chỉa ơi...”

Đệt.

Tống Yếm đột nhiên bừng tỉnh, bật dậy khỏi giường, trên lưng chảy đầy mồ hôi lạnh.

Khi nhìn thấy Hạ Chi Dã vẫn mặc bộ đồ ngủ vua hải tặc ngồi trước máy tính mới thở hắt ra.

Trong lòng nhịn không được mắng một tiếng 'đệt'.

Mẹ kiếp đây là giấc mơ ngu ngốc gì vậy.

Dùng sức gãi góc, nằm xuống chuẩn bị ngủ tiếp, nhưng mà một khi nhắm mắt thì lại thấy hình ảnh cay mắt vừa rồi cùng với âm thanh Hạ Chi Dã kêu chị ơi, lăn qua lộn lại cũng quên không được.

Nếu cứ nhớ hoài như thế nói không chừng sẽ mắc bệnh tâm lý luôn mất.

Tống Yếm thật sự chịu không nổi, ngồi dậy lần nữa, lấy điện thoại, mở app ra, click vào ảnh đại diện của Hạ Chi Dã, gửi tin nhắn: “Không voice, không trò chuyện riêng, không nhiều lời vô nghĩa, không có đầu PC, chỉ chơi vương giả vinh diệu, 300 tệ một ván, nhận thì nhận không nhận thì thôi.

Hạ Chi Dã vốn đang tra cứu mấy chính sách tương quan đến nhà trẻ của tiểu Mạt Chược, đột nhiên thấy trên nàm hình nhảy ra một tin nhắn như vậy, nhếch mày, nghĩ thầm, cô gái này cũng rất gì và này nọ.

Hơn nữa không biết có phải do quen với việc bị Tống Yếm hay không mà khi thấy đoạn tin nhắn này hắn lại tự động não bổ ra khuôn mặt khó ở cùng với giọng điệu lạnh như băng của Tống Yếm, ngay cả cảm giác phú nhị đại coi tiền như rác cũng giống nhau.

Thật là thú vị.

Nhưng tạm thời hắn không có nhu cầu nhận việc.

Thuận tay chuẩn bị block thì tin nhắn của Thương Hoài lại gửi tới đây.

Tiểu Thương Thương đáng yêu tuyệt thế: Anh Dã ơi, nói với mày một việc.

Wild:?

Tiểu Thương Thương đáng yêu tuyệt thế: Tổ đội 'nam sinh cấp ba xinh đẹp' của ba đứa chúng mình có khả năng sẽ làm lại nghề cũ.

Wild:??

Tiểu Thương Thương đáng yêu tuyệt thế: Việc là như thế này, hôm nay tao thấy có một công ty tuyển thực tập sinh, đang thu demo.

Wild: Cho nên?

Tiểu Thương Thương đáng yêu tuyệt thế: Cho nên tao còn thiếu một cái Yamaha UP22C.

Wild:...

Tiểu Thương Thương đáng yêu tuyệt thế: Không đắt, có 3000 thôi à, tụi bây chỉ cần giúp anh em lần này, chờ

Cút mẹ mày đi.

Hạ Chi Dã nhìn bộ dạng Thương Hoài nhếch miệng cười ngu ngơ trên ảnh đại diện, coi như trước nay chưa từng sinh ra thằng con thiểu năng trí tuệ này.

Nhưng mà tầm mắt quét qua màn hình máy tính một hồi, nhìn tín nhắn trên đó, lại nhớ tên ngốc Thương Hoài cả đời này hình như chỉ có chút ước mơ thế thôi, nhịn không được cầm điện thoại lên.

Wild: Được rồi, để mày hiểu rõ một chút cái gì gọi là tình thương của cha nặng như núi.

Nói xong, ngón tay lướt nhanh trên bàn phím.

Nam sinh cấp ba xinh đẹp thanh thuần online cùng chơi: Không chơi liền mạch, không trò chuyện riêng, không xin phương thức liên hệ, không call video, không phụ trách an ủi dỗ dành. Làm việc theo thời gian, 10 giờ tối đến 1 giờ sáng từ thứ hai đến thứ sáu, cuối tuần tùy ý, hẹn lịch trước một tiếng, 20 tệ một ván, chỉ chơi vương giả vinh diệu, bây giờ nền tảng đã đóng rồi.

Tống Yếm nhìn đoạn tin nhắn dài ngoằng, cảm thấy cái tên Hạ Chi Dã có chút vấn đề.

Tuy cậu chưa bao giờ tìm người chơi chung nhưng nếu người kia tỏ thái độ kiểu này, Tống Yếm có thể đánh đối phương đến mức mẹ ruột cũng nhận không ra.

Hơn nữa nói chuyện bình thường không chịu nghe, kiểu gì cũng phải lèm bèm mới chịu phản ứng, từ 300 tệ một ván chém xuống còn 20 tệ một ván, không phải bị tắc động mạch não hơn mười năm thì không thể làm ra chuyện này được.

Nhưng tốt xấu gì cũng đỡ hơn việc lầm đường lạc lối.

Tống Yếm nghĩ đến hình ảnh cay mắt trong mơ lúc trước, ghét bỏ trả lời một chữ: Được.

Hạ Chi Dã nhận được câu trả lời xong lập tức tắt máy chuẩn bị lên giường đi ngủ, một chút ý muốn nói chuyện phiếm cũng không có.

Quay đầu lại vừa lúc thấy Tống Yếm đang bấm điện thoại, hỏi: “Sao còn chưa ngủ?”

Còn không phải do cậu hơn nửa đêm còn đi khách sạn ò í e với người khác à.

Tống Yếm lạnh nhạt nói: “Không phải cậu cũng chưa ngủ hả?”

Hạ Chi Dã: “Có chút việc thôi.”

Tống Yếm: “Việc gì?”

Hạ Chi Dã xốc chăn lên, ngồi trên giường: “Cũng không có gì, chỉ là bàn bạc việc làm ăn với một nhóc ngốc nhiều tiền thôi.”

Tống Yếm: “?”

Sau khi phản ứng được tên ngốc nhiều tiền có khả năng chính là bản thân, cậu cụ mặt, trực tiếp túm chăn bọc người mình lại, xoay người đối mặt với tường, không thèm để cho Hạ Chi Dã chút ấm áp nào.

Hạ Chi Dã trơ mắt nhìn chăn bông lướt qua người mình: “?”

Đại thiếu gia này đột nhiên phát rồ cái gì vậy hửm?

Thử nói: “Cậu chia cho tôi chút chăn bông có được không? Trời lạnh lắm.”

Lạnh chết thì thôi.

Tống Yếm trở mình, bọc càng chặt hơn.

Hạ Chi Dã túm góc chăn: “Chia cho tôi một xíu thôi?”

Tống Yếm hoàn toàn không để ý.

Ha, tính tình như thế này là muốn bị “chỉnh đốn” đây mà.

Hạ Chi Dã trực tiếp đứng dậy, bế ngang cả người lẫn chăn lên.

Tống Yếm chợt mất đi trọng lượng, trợn to mắt: “Hạ Chi Dã, mẹ nó cậu làm gì đó.”

“Còn có thể làm gì nữa, ngủ.”

Nói xong tìm thấy đầu chăn bông, thả Tống Yếm xuống giường, cầm góc chăn giũ giũ, Tống Yếm lập tức lăn lông lốc ra ngoài.

Cũng không đợi cậu phản kháng đã trực tiếp mở chăn ra chui vào, thuận thế kéo Tống Yếm vào trong chăn, một tay một chân gác lên người cậu, đè chặt vị đại thiếu gia xấu tính nào đó đến mức chống cự không được.

Sau đó mới thấy mỹ mãn mà nhắm mắt lại: “Được rồi, ngủ đi, ngủ ngon.”

Tống Yếm sau khi giãy giụa thất bại vô số lần nhưng đối phương vẫn như cũ không chút sứt sẹo hơn nữa còn ngủ ngon lành: “...”

Đệt.

181 và 187 thì ra kém nhau nhiều như vậy à.

Ngày mai cậu sẽ tăng câng tăng cơ, không đánh chết cái tên ngu ngốc này thì không gọi là Tống Đại Hỉ nữa.

Đái khái bởi vì bị người nào đó đè nặng, Tống Yếm mơ thấy bị một con chó lông vàng điên cuồng liếm láp cả một đêm.

Vừa ngủ dậy đã thấy Hạ Chi Dã trần trụi thân trên lau tóc đi ra từ phòng tắm, chết lặng mà nhắm mắt lại.

Thôi, chó thì làm gì biết thẹn thùng xấu hổ.

Nghiêng người định ngủ tiếp.

Hạ Chi Dã đi đến mép giường, túm chăn: “Dậy thôi, nếu không dậy sẽ muộn đấy.”

Tống Yếm nhắm hai mắt nắm chặt chăn kéo về che bên hông: “Đừng kéo, chỉ một lát thôi.”

“Tiết đầu là tiết của La Vĩ.”

“Đã nói là chỉ một lát thôi mà.”

“Còn có mười tám phút nữa là đóng cổng trường rồi, thật sự không kịp đâu, ngoan, nghe lời.” Hạ Chi Dã chỉ tưởng do cậu gắt ngủ, một bên tốt tính dỗ dành, một bên duỗi tay kéo phần chăn bị lộ bên ngoài ra.

Tống Yếm một bên gắt gao lôi chăn về, một bên bực bội hất bay tay hắn: “Đã nói chỉ một lát rồi mà, bà mẹ nó cậu đừng có kéo.”

“Mới sáng sớm mà nóng nảy ghê như vậy làm...”

Lời còn chưa dứt, cánh tay trên người Tống Yếm của Hạ Chi Dã lập tức dừng lại.

Thân hình bị bao trùm trong chăn của Tống Yếm cũng dừng lại.

Không khí rơi vào sự yên tĩnh đẩy xấu hổ.

Giây tiếp theo, Tống Yếm trực tiếp nhấc chân hung hăng đá về phía Hạ Chi Dã.

Hạ Chi Dã tay mắt lanh lẹ, bắt lấy mắt cá chân của cậu: “Đừng giận, đừng giận, mọi người đều là đàn ông, thứ nên hiểu thì đều hiểu, tôi sẽ bảo mật thay cậu.”

Bảo mật mẹ mi.

Tống Yếm da mặt mỏng, vành tai đã sớm hồng hồng, giãy giụa một hồi muốn lấy chân ra, kết quả sức lực không mạnh bằng Hạ Chi Dã, tránh thoát thất bại, tức khắc trở nên đỏ hơn.

Hạ Chi Dã nhìn vành tai cậu từ trắng đến hồng rồi đỏ rực, nhịn không được cười nói: “Bạn học nhỏ, không đến mức đó chứ? Chỉ không cẩn thận chạm một chút thôi mà lại e lệ như vậy hửm?”

Mẹ mi chứ e lệ.

Tống Yếm ngồi dậy, tung một quyền về phía đó.

Hạ Chi Dã vội vàng dùng một cái tay khác bắt lấy xương cổ tay của cậu: “Cậu yên tâm, tuy rằng cậu lên lớn khá xinh đẹp nhưng tôi tuyệt đối sẽ không có bất luận tư tưởng không an phận gì với cậu đâu, vừa rồi thật sự chỉ là ngoài ý muốn.”

Ngoài ý muốn bà mẹ mi.

Tống Yếm rốt cuộc nhịn không được, bắt chéo hai tay ra sau lưng, vật ngã Hạ Chi Dã, sau đó xách cổ áo kéo hắn lên giường đánh một trận.

Nhưng do bận tâm trên người Hạ Chi Dã có vết thương nên cũng không ra tay tàn nhẫn.

Chỉ là sau khi đánh xong, Tống Yếm và Tống Tiểu Yếm đều đã bình tĩnh.

Hạ Chi Dã nén cười, ném cho cậu một caisaos thun màu đen: “Quần áo của cậu sáng sớm đã bị bà nội cầm đi giặt rồi, mặc đỡ cái này đi.”

Thời gian không kịp, Tống Yếm cũng không nhìn kỹ, nhận lấy áo thun tròng lên người, đánh răng rửa mặt, gảy gảy mái tóc rồi đeo cặp ra ngoài.

Hạ Chi Dã đã đẩy chiếc xe đạp hồng nhạt kia ra.

Tống Yếm: “Chân tôi lành rồi.”

Hạ Chi Dã: “Nhưng thời gian không còn kịp.”

Hạ Chi Dã: “Tiết đầu là tiết của La Vĩ.”

Hạ Chi Dã: “Kiểm điểm 500 chữ bên hồ Đại Minh.”

“...”

Tống Yếm nhận mệnh ngồi lên chiếc xe đạp màu hồng nhạt mệnh trung chú định.

Khi đến trường cũng vừa lúc là khoảng thời gian nhiều người nhất.

Cái tên siêu ngốc Thương Hoài thấy hai người từ xa, gân cổ lên kêu: “Đù má, Tống Yếm sao cậu lại mặc áo của Hạ gia vậy? Quan hệ của hai cậu đã phát triển đến bước này rồi à?”

Vốn dĩ Tống Yếm và Hạ Chi Dã ở trong đám người đã rất chói mắt, vừa kêu một tiếng, tất cả mọi người đứng trước cổng trường đều cùng nhau quay đầu nhìn thử.

Sau đó nhìn thấy Hạ Chi Dã mặc một cái áo thun trắng in chữ, miệng ngậm bịch sữa đậu nành, một chân để trên bàn đạp, một chân khác lười nhác chống đất.

Đằng sau, Tống Yếm một tay ôm cặp của Hạ Chi Dã, một tay cầm một bịch sữa đậu nành y hệt, trên người còn mặc một cái áo thun đen in chữ cùng kiểu.

Cái áo thun kia có hơi rộng.

Tống Yếm cao trên dưới 1m8, cái áo thun trên người lại có kích thước gần 1m9. Thân hình cậu hơi gầy, vùng cổ lộ ra một mảng lớn xương quai xanh trắng tuyết, cả người hiện vẻ đơn bạc.

Lại đột nhiên có mùi vị đó đó.

Phần lớn ánh mắt nữ sinh đang ngồi đều trở nên vi diệu, còn ẩn ẩn lộ ra sự hưng phấn mà thẳng nam không thể hiểu được.

Cố tình hai tên thẳng nam nào đó vẫn hồn nhiên bất giác.

Hạ Chi Dã trực tiếp đáp: “Hôm qua cấu ấy tới nhà tao ngủ, không đem theo quần áo để thay nên mặc đồ của tao, làm sao vậy?”

Giọng nói vừa dứt, trong không khí tựa hồ truyền đến âm thanh sột soạt.

Mọi người nhìn về phía góc.

Nữ sinh cột hai bím tóc đuôi ngựa ngày nào cũng chạy đến phòng học lớp 11-1 lắc lư che ngực, chậm rãi ngã xuống.

“Không có gì, chỉ là trái tim của một thiếu nữ bị vỡ vụn thôi.”

Lúc Hạ Chi Dã và Tống Yếm dừng xe xong rồi chậm rì rì đến lớp, tóc đuôi ngựa vừa lúc lướt qua bọn họ.

Nhìn phương hướng thì là vừa từ chỗ ngồi của bọn họ đi ra.

Hạ Chi Dã buông cặp, hỏi tiểu Béo: “Chuyện gì vậy?”

“Ồ, không có gì, cô ấy đến đây lấy lại socola mới tặng cho cậu tối qua mà thôi.”

“?”

“Còn kêu tôi chuyển lời cho cậu, tình yêu dài lâu say đắm mà cô ấy dành cho cậu kết thúc tại đây, xin cậu hãy quên cô ấy đi.”

“??”

“Với cả cậu nhất định phải đối xử thật tốt với tình mới, tuy rằng tình yêu của hai người trái với lẽ thường nhưng cô ấy sẽ thật tình chúc phúc cho hai người.”

“???”

Vẻ mặt Hạ Chi Dã mê mang quay đầu nhìn về phía Tống Yếm.

Tống Yếm lạnh nhạt ban cho hắn hai chữ: “Trai đểu.”

“...” Hạ Chi Dã, “????”

Mẹ nó, tôi là ai, đây là đâu.

Dù từ đầu tới đuôi đều không rõ socola được đưa khi nào, rồi vì cái gì mà bị lấy lại, còn có nữ sinh này rốt cuộc là ai, cái người gọi là tình mới lại là ai nữa thì Hạ Chi Dã cũng đã chứng thực hình tượng trai đểu có bốn mươi mấy cô bạn gái trong lòng Tống Yếm, còn hắn lại hoàn toàn không biết gì về việc này.

Rất là huyễn hoặc.

Hạ Chi Dã còn đang mê mang, Nguyễn Điềm đã vào phòng học, sau khi nói vài câu về những việc cần chú ý, vẻ mặt không đành lòng mở miệng: “À ừm, các bạn học, sắp cuối tháng chín...”

Lớp phó thể mỹ bạn học Khổng Hiểu Hiểu bưng kín hai tai của mình.

Mỗi năm vào cuối tháng chín và cuối tháng ba đều là tuần lễ văn hóa nghệ thuật của trường Tam trung. Mỗi lớp phải đăng ký tham gia một tiết mục, đối với phần lớn lớp mà nói đây là một hoạt động để nung đúc tình cảm, đối với lớp 11-1 thì đây lại là một lần lịch kiếp quần ma loạn vũ.

Bọn họ chia lớp năm lớp 10, toàn lớp tổng cộng 39 người, nữ sinh tổng cộng 4 người, vì thế mà nhờ vào tỉ lệ chênh lệch quỷ dị giữa nam và nữ, bọn họ đã viết một cậu chuyện huyền thoại trên dòng sông nghệ thuật của Tam trung Nam Vụ chỉ vì việc hợp xướng quá mức khó nghe nên bị hiệu trượng đuổi xuống sân khấu.

Khổng Hiểu Hiểu đến nay vẫn không muốn nhớ lại đoạn lịch sử đen tối đó một lần nào nữa.

Nguyễn Điềm cổ vũ nhỏ: “Năm nay chúng ta sẽ khác.”

Khổng Hiểu Hiểu che tai không muốn nghe.

Nguyễn Điềm tiếp tục cổ vũ: “Lần này lớp đạt giải nhất sẽ có hai ngàn tiền thưởng.”

Khổng Hiểu Hiểu vẫn che lỗ tai không muốn nghe.

Nguyễn Điềm chỉ có thể sử dụng đại chiêu: “Đạt được giải nhất cô sẽ cho thêm một ngàn, cộng với quỹ lớp, mời mọi người đi ăn đồ nướng thì thế nào?”

Khổng Hiểu Hiểu buông tay: “Được á cô, xin hỏi cô cảm thấy tiểu Béo nhảy ba lê đẹp hơn hay là Trương Diện Diện xiếc đi dây được hơn ạ, có sao em cũng làm được.”

“...” Nguyễn Điềm, “Cũng không cần độc lạ như vậy đâu, bình thường đơn giản là được rồi.”

“Nếu không thì hợp xướng thêm lần nữa?”

“Đừng mà, hiệu trưởng lớn tuổi, chúng ta không đủ khả năng cứu thầy ấy.”

“Khiêu vũ thì sao? Lớp chúng ta vừa lúc có bốn nữ sinh, nhảy bài bốn con thiên nga nhỏ, hoàn mỹ.”

“Đừng, mấy người chúng tôi đều thuộc đoàn vũ đạo của trường, phải đi tập dượt để nhảy tiết mục mở màn, nhất định không thể tập thêm bài nhảy ở lớp được đâu.”

“Đệt, chúng ta phải làm sao bây giờ. Dù đóng Thủy Hử thì cũng cần có Nhị nương Kim Liên chứ hả.”

“Nhưng với sự thiếu hụt nghiêm trọng trình độ nghệ thuật của lớp chúng ta á, nhiều lắm là đóng kịch nói.”

“Lúc trước không phải từng đóng Lương Sơn Bá Chúc Anh Đài phiên bản hài kịch có hiệu quả rất tốt à?”

“Vấn đề là Chúc Anh Đài đều đi tập luyện hợp xướng hết rồi, còn lại Lương Sơn Bá với Mã Văn Tài thì phải làm sao?”

“Thế vai không phải là được rồi à?”

Tiếng nói vừa dứt, toàn lớp yên tĩnh.

Khổng Hiểu Hiểu: “Tiểu Béo, cậu quả là thiên tài.”

Tiểu Béo: “Cảm ơn, nhưng vấn đề là ai đóng thế vai đây?”

Toàn lớp lại yên tĩnh một lần nữa.

Sau đó, Tống Yếm vốn đang hết sức chuyên chú chiến đấu với ròng rọc xe đẩy lại đột nhiên cảm nhận được tầm mắt bất thiện của đám người, vừa nhấc đầu đã phát hiện mọi người đang liếc mắt đưa tình không có ý tốt nhìn mình.

Tống Yếm: “?”

Tiểu Béo bình luận khoa trương: “Nhìn xem làn da trắng tuyết, mái tóc đen nhánh, đôi môi đỏ tươi của anh Yếm tôi đi, chậc chậc, quả thật chính là Chúc Anh Đài tái thế! Tuyệt thế mỹ nữ còn ai khác ngoài cậu!”

Tống Yếm nhìn bạn: “Nghĩ xong chỗ chôn rồi à?”

Tiểu Béo ngoan ngoãn ngậm miệng: “Thật xin lỗi, quấy rầy rồi.”

Bạn lại ngẩng đầu nhìn về phía Nguyễn Điềm.

Nguyễn Điềm trưng vẻ mặt mẹ hiền tiễn con đi xa: “Tống Yếm, tương lai của lớp một phụ thuộc vào em.”

Cả lớp gật đầu: “Đúng! Tương lai của lớp một phụ thuộc vào cậu!”

Tống Yếm cũng không để ý đến tương lai của lớp một, vẻ mặt lạnh nhạt: “Các cậu đã xem Lâm Đại Ngọc bứng gốc cây liễu chưa?”

Mọi người lắc đầu.

“Vậy các cậu đã xem Voldemort khiêng cuốc đi chôn hoa chưa?”

Mọi người lại lắc đầu lần nữa.

“Cho nên các cậu muốn nhìn tôi diễn Chúc Anh Đài là do đầu óc các cậu có bệnh nặng gì à?”

Mọi người không chút do dự điên cuồng gật đầu.

Tống Yếm: “...”

Nhóm người papa anh trai ông nội bà nội ông ngoại bà ngoại này đều sống trên khuông nhạc đấy à?

Mẹ nó thật là thái quá.

Hết chương 13.

Tác giả có lời muốn nói:

Hạ Chi Dã: Tôi là thẳng nam.

*Raw là '血马直', tui tra không ra nhưng theo ngữ cảnh thì chắc chỉ trai thẳng.

Tống Yếm: Ai mà không phải.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.