Lúc mới đầu sau khi Tống Yếm nghe Giang Viên Viên kể lại kế hoạch của Hạ Chi Dã, phản ứng đầu tiên là tại sao Hạ Chi Dã lại biết chuyện này.
Phản ứng thứ hai là nếu Hạ Chi Dã biết chuyện này thì nhất định đã lấy điện thoại về rồi nhưng vì sao lại không liên lạc với cậu.
Phản ứng thứ ba chính là nếu có Hạ Chi Dã hỗ trợ thì cứ nghe theo lời Hạ Chi Dã vậy.
Kế hoạch ghi âm ban đầu mà cậu nghĩ ra vốn đã có cả rủi ro pháp lý và các vấn đề về thiết bị, nó kém xa so với tác động trực tiếp và phạm vi rộng khi phát sóng giọng thật.
Cho nên cứ nghe theo Hạ Chi Dã vậy.
Dù sao Hạ Chi Dã cũng không phải người khác.
Cảm giác bản thân không cần một mình chiến đấu hăng hái lấy một địch trăm quả thật rất nhẹ nhàng, hơn nữa trút giận xong còn có hai tờ giấy khen đang chờ cậu, giống như cậu đã làm được chuyện gì tốt ấy.
Lần đầu tiên Tống Yếm biết rằng hóa ra cảm giác có người để dựa vào lại tốt như vậy, chẳng sợ người này không thể ở bên cạnh bann, cũng có thể khiến bạn cảm thấy an tâm và đáng tin.
Nhưng cảnh ngộ khác nhau trong cùng một thế giới.
Tống Yếm ở bên đây nhìn hai hai tờ giấy khen siêu cấp ấu trĩ kia, cúi đầu cười thật khẽ. Mà Thượng Duy ở bên kia còn chưa kịp hoàn hồn từ trong nỗi khiếp sợ thì đã bị Lại Miểu phẫn nộ xách cổ áo đập vào tường.
“Thượng Duy! Những lời vừa rồi mà cậu nói là có ý gì? Cậu thật sự đã gạt tôi lâu như vậy rồi sao?” Vẻ mặt phẫn nộ của Lại Miểu đã công bố ra đáp án trong nội tâm của cậu ta, chỉ là tình cảm còn sót lại khiến cậu ta giãy giụa một cách vô vị thêm lần cuối.
Mà Thượng Duy vốn luôn xử sự khôn khéo cũng hoảng sợ, chân tay luống cuống biện giải: “Lại Miểu, không phải như thế, cậu nghe tôi giải thích...”
“Giải thích cái đéo!” Trần Duệ vốn xem náo nhiệt không chê chuyện lớn, kết quả sau khi nghe thấy những lời Thượng Duy nói vừa rồi trong phòng phát thanh thì quả thật sắp tức chết rồi, “Con người của mày sao có thể nói ra mấy lời ác độc thế hả? Mày hãm hại người khác thì thôi đi, còn lấy chuyện ba mẹ của người khác ra nói, có thể tích chút đức được không?”
Quần chúng vây xem ở bên cạnh cũng trở nên tức giận, sôi nổi mắng chửi: “Đúng vậy! Uổng công tôi còn tưởng rằng lời của cậu nói là sự thật, giúp cậu mắng Tống Yếm, thế mà tất cả đều là do cậu hãm hại người ta, còn hãm hại đến mức đúng lý hợp tình như vậy nữa! Rốt cuộc cậu có biết xấu hổ không vậy!”
“Hãm hại thì thôi đi, việc mẹ của người ta qua đời mà mày cũng lấy ra nói được?! Mày không có mẹ à?”
“Hơn nữa có đặt tên 'ghét' thì làm sao, từ 'ghét' ở cổ đại còn có ý nghĩa là thỏa mãn đó, sao mà người ta không khiến cho người khác thích được chứ, tôi còn muốn xin Wechat của cậu ấy đây!”
“Hơn nữa người ta ưu tú thì chính là ưu tú, bị mày đoạt lấy hạng nhất một lần, hôm nay lại dùng bản lĩnh lấy về, không giống người nào đó, không sao chép bản thảo của người khác thì top 20 cũng chẳng vào được.”
“Nên là giáo viên trường mấy người bị mù hết rồi à? Chuyện như thế này không nghiêm túc điều tra mà đã kết án? Ban tổ chức không biết chân tướng mọi việc cũng đã tùy tiện hủy bỏ giải thưởng của người khác? Dù sao nếu hôm nay không đưa ra một lời giải thích, cuộc thi này không tham gia cũng không thành vấn đề.”
“Đúng đó, loại người như mày mà xuất hiện trên sổ tay tuyên truyền của cúp Thanh Tài, tao cũng thấy mất mặt giùm ban tổ chức. Không bằng cứ trực tiếp thôi học rồi đưa vào trung tâm đào tạo đi, chăm chỉ học cách làm người.”
...
Yêu hận của những thiếu niên mười mấy tuổi đầu là mãnh liệt nhất, lúc trước có bao nhiêu người bất bình thay Thượng Duy thì hiện giờ lại có bấy nhiêu người bất bình thay Tống Yếm, thậm chí vì sự đồng tình khi này và giọng điệu âm độc khiêu khích vừa rồi của Thượng Duy mà bản thân chính tai nghe thấy mà trả về gấp mười lần gắp trăm lần.
Giáo viên hướng dẫn nghe tin chạy đến khi nghe thấy mấy lời nghị luận này của bọn học sinh thì sắc mặt cũng càng trở nên khó coi.
Học sinh chẳng làm điều gì sai lại bị hủy bỏ hạng nhất.
Học sinh hãm hại người khác lại giành được giải nhất.
Một khi chuyện này truyền ra bên ngoài, mặt mũi và quyền hạn của nhà trường và ban tổ chức có thể nói là không còn sót lại chút gì.
Đặc biệt là giáo viên họ Đới lúc trước đã bảo đảm cho Thượng Duy rồi cảm thấy Tống Yếm có vấn đề, sắc mặt tái mét.
Ánh mắt của các giáo viên khác khi nhìn ông ta cũng mang theo vẻ xém xét khác thường.
Thầy Đới nhất thời không thể xuống đài, chỉ có thể mắng Thượng Duy và Lại Miểu một tiếng: “Còn chưa buông ra à! Muốn bị ghi tội đúng không?! Thượng Duy nữa, vừa rồi đã xảy ra chuyện gì?”
Thượng Duy nhìn thấy thầy Đới như là nhìn thấy cứu tinh, vội vàng nói: “Vừa rồi là do Tống Yếm cố ý lập bẫy...”
“Đánh rắm!” Trần Duệ thô lỗ cắt lời, “Lúc nãy là do mày một hai phải đi ra ngoài theo Tống Yếm mà? Cũng là mày một hai phải đi theo Tống Yếm vào phòng phát thanh nhở? Những lời này cũng là do mày một hai phải nói ra cơ mà? Tống Yếm đã bảo mày đừng đi theo, bảo mày câm miệng, bản thân mày vẫn muốn bám sau đít bla bla không ngừng khiến người ta thấy phiền, bây giờ mày lại trách Tống Yếm cố ý giăng bẫy gài mày? Ai cho mày mặt mũi thế?”
Lời Trần Duệ nói toàn là sự thật, học sinh dự thi đứng ở đây đều tận mắt chứng kiến chính tai nghe được, hoàn toàn có thể làm chứng cho Tống Yếm.
Thượng Duy hết đường chối cãi.
Tống Yếm cũng đối diện với tầm mắt chất vấn của lão Đới, rũ mi, thấp giọng nói: “Đây là lần đầu tiên em tòa nhà giáo vụ của trường Thực Nghiệm, vốn cũng không biết bên cạnh là phòng phát thanh, không biết làm sao lại tùy tiện chạm vào một chút đã không cẩn thận đụng vào chốt mở.”
Giọng điệu tuy nhẹ nhưng lại lộ ra vẻ vô tội ấm ức.
Giang Viên Viên đứng bên cạnh cũng đúng lúc giơ tay lên, vẻ mặt hối lỗi: “Xin lỗi thầy ạ, là do buổi chiều em tới phòng họp thông báo cho tuyển thủ dự thi nên quên đóng cửa, thật xin lỗi, là sai sót của em.”
Biểu hiện lúc trước của Giang Viên Viên rõ ràng là rất ghét Tống Yếm, không có lý nào sẽ giả bộ làm chứng cho Tống Yếm, xem ra Tống Yếm thật sự không phải cố ý.
Học sinh thứ tư cùng phòng ký túc xá chứng kiến hết toàn bộ đoạn đối thoại giữa trưa nghe vậy cũng mở miệng: “Tống Yếm hắn là không có cố ý. Nhưng hồi trưa Thượng Duy có nói với Lại Miểu rằng nhất định không thể để Tống Yếm giành giải nhất, cho nên tôi nghi ngờ cậu ta nói mấy lời ác độc đó mới là cố ý! Vì muốn chọc giận Tống Yếm, khiến Tống Yếm suy sụp, để cậu ấy không đạt được hạng nhất.”
“Đù má, ghê tởm quá rồi đó!”
Tiếng nói vừa dứt, đám người chỉ mới an tĩnh được một chút lại bỗng dưng bùng nổ.
Tất cả những lời ô ngôn uế ngữ đã từng chỉa mũi giáo về phía Tống Yếm chợt trầm trọng hơn mà quay ngược lại trên người Thượng Duy, hơn nữa chỉ có hơn chứ không kém.
Thượng Duy vốn luôn xử sự khéo léo nhân duyên cực tốt đã bị đối xử như thế này bao giờ đâu, chỉ cảm thấy toàn bộ sự phẫn nộ và xấu hổ nảy lên trong lòng, cuối cùng khó mà thừa nhận, trực tiếp đấm một cú vào mặt bàn, chửi to một tiếng: “Đủ rồi! Mẹ nó các người đừng có nói nữa!”
Nhưng mà trả lời hắn ta chỉ có một tiếng cười lạnh của Lại Miểu: “Thượng Duy, bây giờ cậu chịu không nổi, vậy lúc cậu tỏ vẻ đáng thương trước mặt mấy anh em chúng tôi rồi nghe mọi người trong trường mắng nhiếc Tống Yếm đủ kiểu, tại sao cậu không bảo bọn họ đừng nói nữa thế?”
“Được rồi! Em cũng đừng nói nữa!” Thầy Đới hoàn toàn nhìn hết nổi vở hài kịch này rồi, gân cổ lên, không kiên nhẫn hô to, sau đó chỉ vào hai đương sự, “Thượng Duy, Tống Yếm, hai em qua đây một lát.”
Hai người bị dẫn vào văn phòng ở bên cạnh, thầy Đới đưa lưng về phía họ, sau khi hít sâu mấy hơi mới xoay người, mở miệng nói: “Thượng Duy, em còn có gì muốn nói không?”
Thượng Duy còn muốn mở miệng biện giải, lại không biết bản thân nên biện hộ như thế nào, dù sao có chứng minh là do Tống Yếm gài gẫy thì những lời đó cũng là hắn ta chính miệng nói ra.
Mặc kệ có hiệu quả và lợi ích pháp luật hay không, tóm lại là người nào đầu óc bình thường đều biết chuyện này là gì, học sinh giáo viên nhân viên công tác cả toàn trường đã nghe thấy hết, hắn có biện giải thì cũng chỉ có thể khiến cho bản thân càng thêm nực cười.
Vì thế nên hắn ta chỉ cúi đầu, đỏ mắt, bày ra bộ dáng đáng thương sám hối sau khi phạm lỗi sai: “Thầy ơi, em xin lỗi...”
“Em nói xin lỗi với thầy thì có ích gì?! Em nên nói xin lỗi với Tống Yếm kìa!” Thầy Đới sắp bị hắn ta phiền chết, trực tiếp chống nạnh mắng một câu, sau đó quay đầu nhìn về phía Tống Yếm, “Còn có Tống Yếm nữa, em cũng thật là, nếu cảm thấy uất ức thì tìm giáo viên lén xử lý không được à? Bây giờ quậy tanh bành khó coi như vậy, em để mặt mũi của thầy và trường học ở đâu đây?!”
Giọng điệu thậm chí còn sắc bén hơn lúc dạy dỗ Thượng Duy, cứ như đây mới là người chân chính phạm phải sai lầm gì to lớn lắm không bằng.
Loại người này, có tư cách gì để làm thầy của kẻ khác chứ.
Tống Yếm thậm chí còn chẳng muốn tức giận vì loại người này, mới vừa định lãnh đạm mở miệng, 'rầm' một tiếng, cửa phòng đã bị bạo lực đẩy ra.
Nguyễn Điềm nổi giận đùng đùng xuất hiện ở phía sau cửa, bước nhanh vào, một tay dắt Tống Yếm ra sau lưng mình, sau đó ngẩng đầu lên, nhìn thầy Đới cao hơn cô một cái đầu, giọng điệu vừa phẫn nộ vừa mạnh mẽ.
“Thầy còn không biết xấu hổ hỏi mặt mũi của thầy để ở đâu à? Tôi hỏi thầy nhé, nếu các người có thể xử lý tốt thì học sinh của tôi có thể chịu nỗi oan ức lớn như vậy hả?! Lúc trước xảy ra chuyện, trường học các người xử lý ra sao mà trong lòng các người không hiểu rõ hay gì?! Bây giờ học trò của tôi là người bị hại, các người là thủ phạm, dựa vào cái gì mà thầy dám chất vấn em ấy? Dựa vào việc thầy là một thầy giáo 'đáng kính' à?!”
Lão Đới cũng không ngờ rằng giáo viên nữ thoạt nhìn nhỏ nhắn yếu ớt lúc nào cũng cười tươi ngọt ngào này vào thời thời khắc mấu chốt lại dũng mãnh như vậy, bị cô rống đến mức nhất thời sững sờ tại chỗ, á khẩu không trả lời được.
Nguyễn Điềm thở phì phì rống xong, miễn cưỡng khôi phục bình tĩnh, chịu đựng cơn giận, khắc chế nói: “Học trò của tôi tôi sẽ dẫn đi, cụ thể đã xảy ra chuyện gì, xin các người điều tra cho rõ kẻ thủ phạm, nếu có điều cần hỏi người bị hại, xin vui lòng liên lạc với giáo viên là tôi đây.”
Nói xong thì dẫn Tống Yếm đi ra ngoài.
Đi được hai bước lại nghĩ đến gì đó, dừng chân quay đầu nhìn về phía thầy Đới: “Ồ, đúng rồi, còn có, hồi nãy tôi thấy có học sinh trường Thực Nghiệm ghi âm hết mọi chuyện, nếu đoạn ghi âm đó mà được đăng lên trên mạng thì sẽ càng gây bất lợi cho mặt mũi trường học của mấy người, cho nên tốt nhất là mấy người nên xử lý cho tốt.”
Sweet girl nổi quạo, sau khi lạnh mặt nói xong mấy lời tàn nhẫn này thì dẫn Tống Yếm rời đi mà chẳng thèm quay đầu.
Chờ đến khi đến nơi không có ai mới dừng chân lại, hít sâu một hơi, sau đó quay đầu hung dữ nói với Tống Yếm: “Cái đứa nhỏ này sao lại không chịu nói gì với cô hết vậy? Chịu nỗi oan ức lớn như thế thì phải tìm cô để cô chống lưng cho chứ! Lỡ đâu lại bị đối phương bắt nạt nữa thì phải làm sao đây? Em... Đứa nhỏ này tại sao lại đáng thương như vậy hả.”
Nguyễn Điềm nói một hồi, cuối cùng không nhịn được mà nghẹn ngào thành tiếng, hốc mắt đỏ hoe.
Từ trước tới nay Tống Yếm chưa từng thấy con gái khóc trước mặt cậu bao giờ, đột nhiên thấy Nguyễn Điềm làm như vậy, bỗng chợt cứng đờ tại chỗ, không biết làm sao, cảm thấy bản thân hẳn là nên dỗ dành nhưng lại không biết nên dỗ thế nào mới phải.
Hơn nữa đối phương không phải giáo viên à?
Chính mình đi dỗ cô là có chuyện gì xảy ra vậy.
Tống Yếm vừa rồi có thể thản nhiên đối mặt với lão Đới bỗng dưng có hơi ngơ ngác, trong lúc ngơ ngác còn có một sự cảm động ấm áp không rõ.
Mà Nguyễn Điềm cũng chỉ là 'tình thương của mẹ lan tràn' ngắn ngủi mà thôi, nhìn cậu học sinh từ trước đến nay đều lạnh lùng thông minh đột nhiên biến ngốc, nhịn không được nín khóc mỉm cười: “Thôi, với tính cách của em thì sau này nhất định không tìm được bạn gái đâu. Cơ mà em cũng đừng sợ, chỉ là do cô quá lo lắng cho em, nên em cứ kể hết đầu đuôi mọi chuyện cho cô nghe để cô giúp em xử lý có được không? Hơn nữa sau này gặp phải việc gì cũng phải nhớ tìm kiếm trợ giúp từ cô đấy, nghe chưa?”
Nếu đổi thành Tống Yếm trước đây thì tất nhiên sẽ lạnh nhạt từ chối ý tốt này, nhìn người cô trẻ tuổi chỉ cao tới cằm của mình nhưng luôn luôn cố gắng bảo vệ bọn họ ở mọi nơi bằng tất cả khả năng của bản thân, đột nhiên cậu cảm thấy có lẽ không phải tất cả các giáo viên trên thế giới đều tệ hại như họ Đới.
Ngẫu nhiên học được cách tín nhiệm người khác một lần, có lẽ cũng là lựa chọn không tồi.
Vì thế Tống Yếm gật gật đầu: “Vâng, em biết rồi.”
Nguyễn Điềm mới vừa lòng: “Đúng không, như vậy mới được chứ.”
Bởi vì biến cố lần này nên cuộc thảo luận tự do vào buổi tối sẽ bị hủy bỏ, ban tổ chức trả lại điện thoại cho học sinh, tỏ vẻ ngày mai sẽ ra đề thêm một lần nữa, chuẩn bị bản thảo, hôm nay mọi người cứ nghỉ ngơi trước đã.
Mà chuyện này được giải quyết như thế nào, Tống Yếm cũng không rõ lắm.
Cậu chỉ biết Nguyễn Điềm, ban tổ chức và cả họ Đới dẫn Thượng Duy vào văn phòng thảo luận khoảng chừng hai tiếng đồng hồ.
Sau đó Thượng Duy ngay cả mặt của người khác cũng chẳng được nhìn thấy lần nào nữa thì đã bị đóng gói suốt đêm ném lên xe buýt chở tới sân bay, mà tất cả ảnh chụp với giải thưởng của hắn ta trên official website cúp Thanh Tài và trung học Hội Anh đều đã bị nhanh tay xóa sạch.
Trong danh sách cuộc thi lần này cũng không có tên của Thượng Duy.
Theo lời của Nguyễn Điềm, cô còn viết một e-mail gửi cho các trường Ivy League có hợp tác trong lần này, một khi lịch sử đen tối về nhân cách được lưu trong hồ sơ thì xem như đã trực tiếp cắt đứt mọi cơ hội được học trong một ngôi trường danh giá sau này của Thượng Duy.
Mà mấy trường cao đẳng và đại học trong nước phỏng chừng cũng sẽ không cho hắn ta tự chủ tuyển sinh.
Không thể nghi ngờ, đây là một cú sốc rất lớn đối với gia đình trung lưu không phải chân chính có tiền nhưng lại nỗ lực bồi dưỡng con cái nhét vào trường học tư thục đắt tiền như Thượng Duy.
Đoạn ghi âm trong tay Giang Viên Viên cũng đã chia sẻ cho Thẩm Gia Ngôn, Thẩm Gia Ngôn cắt hết mấy câu liên quan đến ba mẹ Tống Yếm xong, đặc biệt chọn những lời mắng chửi khó nghe không đánh đã khai của Thượng Duy, ẩn danh gửi vào các group hóng hớt của trung học Hội Anh.
Toàn bộ Hội Anh như bùng nổ.
Bất kể là vòng bạn bè, không gian, Teiba hay là Weibo, tất cả đều đau lòng cho Tống Yếm và mắng chửi Thượng Duy.
Rất nhiều người lúc đó mắng Tống Yếm dữ dằn bao nhiêu thì bây giờ lại mắng Thượng Duy dữ dội bấy nhiêu, thậm chí còn trực tiếp lập tag # Thượng Duy cút khỏi Hội Anh #.
Ngược lại chính là, một số người vốn có quan hệ không tệ với Tống Yếm nhưng lại lựa chọn im lặng bởi vì sức ép của dư luận lúc bấy giờ, hiện tại cuối cùng cũng có lòng tin để đứng lên, bắt đầu điên cuồng phản kích.
Ngay từ đầu tôi đã bảo có điều kỳ lạ rồi mà, kết quả lại bị đám chó sắn của Thượng Duy mắng là acc phụ của Tống Yếm.
Mẹ nó, càng nghĩ càng giận, Tống Yếm rõ ràng không có làm sai gì cả, tại sao lúc đó lại bị bọn họ bạo lực học đường?
Dù sao thì tôi cũng lưu bản ghi âm lại rồi, sau này mỗi khi không vui sẽ đăng lên vòng bạn bè, để người nào đó cũng được trải nghiệm cảm giác bị nhục mạ bị quất xác hết lần này đến lần khác.
Nên là vì loại người như Thượng Duy mà đuổi Yếm thần của chúng ta đi, trường học không cảm thấy hối hận à?
Đúng đó, chỉ cần Yếm thần còn đây, hạng nhất kỳ thi chung toàn thành phố nhất định là của trường chúng ta, cũng đâu đến nỗi bị trường trung học trực thuộc giành mất, thế nên trường học thật sự không suy xét đi xin lỗi vì sai lầm của mình rồi sau đó mời Yếm thần về à.
Xuất phát từ áy náy, xuất phát từ phẫn nộ, xuất phát từ suy nghĩ muốn bỏ đá xuống giếng vì Thượng Duy, đủ loại nguyên do cộng vào, đề tài # Hy vọng Tống Yếm trở về Hội Anh # và # Thượng Duy cút khỏi Hội Anh # cùng nhau xông lên, mấy tiếng đồng hồ ngắn ngủi đã tàn sát các trang mạng xã hội của trường Hội Anh.
Đối với trường tư thục mà nói, thanh danh và danh tiếng gần như là rộng lớn hết thảy.
Vì thế mà rất nhanh đã khiến cho cao tầng của trường học cực kỳ coi trọng, suốt đêm tăng ca thảo luận nên xử lý như thế nào. Cuối cùng quyết định hủy bỏ tất cả giải thưởng của Thượng Duy, nhập sự kiện lần này vào hồ sơ rồi cho thôi học, xem như đưa ra một lời giải thích cho toàn bộ học sinh, cũng tạm thực cứu vớt chút danh dự của trường học.
Còn việc xử lý Tống Yếm như thế nào...
Lúc thầy Đới nhận được thông báo của hiệu trưởng, chỉ cảm thấy da đầu tê dại.
Ông ta bị lãnh đạo phê bình giáo dục rồi trừ ba tháng hiệu suất thì thôi đi, thế mà còn có chuyện phải phụ trách khuyên Tống Yếm quay về?
Vừa nhớ đến gương mặt chù ụ của Tống Yếm và giáo viên hướng dẫn miệng lưỡi sắc bén có lý không tay bảo vền học trò như gà mái già, thầy Đới bỗng cảm thấy đau não.
Nhưng mệnh lệnh của trường học đã hạ xuống rồi, ngoại trừ việc chấp hành thì có thể làm gì nữa đây, đành căng da đầu tìm Nguyễn Điềm thương lượng: “Tôi muốn thay mặt cho nhà trường nói chuyện với Tống Yếm, có được không?”
Nguyễn Điềm cho rằng bọn họ muốn xin lỗi Tống Yếm nên đồng ý ngay tại chỗ, sau khi kêu Tống Yếm đến thì bản thân ngồi ở cửa, chuẩn bị sẵn sàng xông vào đánh nhau một trận với tên họ Đới kia bất cứ lúc nào nếu có chuyện gì không đúng.
Nhưng mà không ngờ rằng câu đầu tiên mà thầy Đới mở miệng nói ra chính là: “Tống Yếm, em có bằng lòng quay về Hội Anh không?”
Nguyễn Điềm lập tức dựng lỗ tai.
Thầy Đới tiếp tục khuyên bảo: “Bọn thầy đều biết hộ khẩu của em vẫn còn ở Bắc Kinh, học tịch cũng ở Bắc Kinh, sống ở Nam Vụ chỉ là tạm thời học dự thính, thi đại học chắc chắn vẫn phải về Bắc Kinh, vậy không bằng quay lại sớm một chút. Bọn thầy có thể bảo đảm tất cả danh sách đề xuất và danh sách tự chỉ tuyển sinh đều sẽ ưu tiên cho em trước.””
Đối với học sinh thi đại học mà nói, việc này vô tình là một điều kiện vô cùng mê người.
Nhưng mà Tống Yếm ngồi trên ghế, hơi nâng mi, thần sắc lãnh đạm: “Chỉ thế thôi à?”
Có lẽ là lần đầu tiên bị học sinh nói như vậy, thầy Đới ngây ngẩn cả người: “Cái gì mà nói chỉ thế thôi à?”
“Không có xin lỗi ạ?” Tống Yếm nhìn bộ dáng còn đang sững sờ của thầy Đới, bình tĩnh bổ sung một câu, “Lời xin lỗi của thầy và lời xin lỗi chính thức của nhà trường, em muốn hết.”
“...”
Vốn dĩ cho rằng quay về Hội Anh là việc Tống Yếm cầu mà không được, không ngờ rằng lại kênh kiệu như vậy.
Thầy Đới nhẫn nhịn, nói, “Văn bản thanh minh xin lỗi của nhà trường chắc là sẽ được đăng lên vào ngày mai.”
“Ừm, em biết.” Tống Yếm, “Vậy còn thầy?”
Thầy Đới: “?”
Có ý gì?
Muốn một người đàn ông 40 tuổi như ông ta xin lỗi một nhóc con mười mấy tuổi đầu?
A, nằm mơ.
Thầy Đới cười lạnh một tiếng, vừa định dạy dỗ cho Tống Yếm biết cái gì gọi là trưởng ấu tôn ti, Tống Yếm đã nằm ngửa ra phía sau, mi mắt khép hờ, tản mạn nói: “Dù sao thì nếu không xin lỗi, em sẽ không suy xét việc quay về.”
Thầy Đới: “???”
Bây giờ con nít còn nhỏ tuổi mà dám học cách uy hiếp người khác à?!
Còn có thể lấy điểm chết ra uy hiếp nữa?!
Dù sao cũng là do ông ta không làm tròn trách nhiệm, vi phạm đạo đức nhà giáo, nếu thật sự không thể hoàn thành nhiệm vụ nhà trường giao cho mình, làm không xong thì ngay cả bát cơm cũng giữ không nổi.
Không có việc gì lớn trước tiền lương cả.
Vì thế mà thầy Đới dù không tình nguyện cũng chỉ có thể nén giận, cắn răng, giận mà không dám nói gì cố rặng ra một câu: “Được, là thầy có lỗi với em, lúc trước thầy không nên đổ oan cho em khi chưa hỏi xanh đỏ đen trắng, như vậy là được rồi chứ?”
Thái độ chẳng chút thành khẩn, nhưng có thể cảm nhận được sự vũ nhục rất mạnh đối với đối phương.
Thế nên Tống Yếm vừa lòng gật gật đầu: “Cũng tạm.”
Sau đó chậm rãi đứng lên đi về phía cửa ra.
Mọi chuyện phát triển không giống như trong tưởng tượng, thầy Đới vội gọi cậu: “Em đi đâu đó?”
Hai tay Tống Yếm cắm vào túi, quay đầu lại, vô tội nhướng mày: “Về ký túc xá.”
“???” Thầy Đới cảm thấy bản thân bị lừa, “Không phải đã nói sẽ chuyển trường à? Sao em nói rồi mà lại thất hứa vậy hả?”
Tống Yếm nhếch đuôi lông mày: “Em không có nói gì để mà gọi là thất hứa cả. Em có nói là 'không xin lỗi, sẽ không suy xét việc quay về', chứ đâu phải 'chỉ cần xin lỗi, em sẽ quay về'. Thầy Đới tốt xấu gì cũng là giáo viên 'hạng vàng', ngay cả điều kiện cần nhưng không đủ và điều kiện đủ nhưng không cần cũng không phân biệt được ạ? Hay là để cô giáo Nguyễn Điềm của em dạy thầy?”
Nguyễn Điềm vốn luôn ngồi ngoài cửa nghe lén cuối cùng cũng nhịn không được nữa mà bật cười thành tiếng, mở cửa, vênh váo tự đắc: “Đúng vậy, Tam trung Nam Vụ của chúng tôi có không tốt, ít nhất vẫn phân biệt được điều kiện cần nhưng không đủ và điều kiện đủ nhưng không cần. Trường học như các ngườ thì không quay về cũng chẳng sao. Tống Yếm, chúng ta đi thôi.”
Nói xong, hai người nghênh ngang rời đi dưới ánh mắt vừa khiếp sợ vừa bi phẫn của thầy Đới.
“Nhưng mà Tống Yếm à, em thật sự không suy xét việc quay lại à? Điều kiện dạy học bên kia tốt hơn rất nhiều so với trường chúng ta.” Nguyễn Điềm sóng vai đi cùng Tống Yếm trong khuôn viên trường sau trận tuyết đêm, cuối cùng vẫn nhịn không được hỏi một câu.
Tống Yếm đáp lời không chút do dự: “Vâng, không suy xét.”
“Vì sao?”
“Bởi vì nơi này rất tốt.”
Lúc Tống Yếm nói ra những lời này, Nguyễn Điềm dừng bước, ngẩng đầu nhìn về phía cậu.
Chờ đến khi nhìn thấy chiếc áo khoác thật dày và khí trắng chui ra từ giữa môi răng của thiếu niên, mới bừng tỉnh phát hiện thời gian trôi qua thật nhanh, mới đó mà đã từ mùa hè chuyển sang mùa đông.
Mà cậu thiếu niên cool boy nói chuyện với cô dù chỉ có một chữ cũng lạnh lùng nửa ngày, thế mà bây giờ có thể thốt ra câu nói 'nơi này rất tốt' ngọt ngào đáng yêu như thế này.
Xem ra các bạn nhỏ quả thật càng lâu thì sẽ càng tốt.
Nguyễn Điềm vừa lòng thở ra một hơi dài, lộ ra một nụ cười vui vẻ từ tận đáy lòng: “Ừm, em nói đúng, cô cũng cảm thấy ở đây khá tốt, nên là nếu không cô mời em ăn cơm nhé?”
Tống Yếm còn chưa kịp trả lời, điện thoại nằm trong túi đã rung lên một tiếng, lấy ra nhìn mới phát hiện có người gửi cho cậu mấy tin nhắn Wechat.
Tên siêu ngốc: Tôi nghe Giang Viên Viên nói tối nay các cậu được chuyển sang hoạt động tự do, thế nên có muốn tới đây nhìn bé đáng yêu tôi đây không (ánh mắt quyến rũ.emoji).
Tên siêu ngốc: Khu rừng trúc mà lần trước cậu nhìn lén tình nhân nhỏ nhà người ta ân ân ái ái ấy, chỗ đó không có camera, tôi có thể vào được.
Tên siêu ngốc: Có mang theo lẩu đóng hộp cho cậu này, trời đổ tuyết và lẩu là xứng đôi nhất, Yếm cưa của chúng ta không động tâm à.
Tên siêu ngốc:??? Bảo bối siêu to của tôi đâu???
Tên siêu ngốc: Cục cưng, nhớ cậu, ra đây gặp tôi không, tuyết mới vừa rơi, lạnh thật đó.
Tên siêu ngốc: (mèo con khóc thút thít/không còn vợ yêu nữa.GIF).
Tống Yếm nhìn điện thoại, khóe môi nhịn không được mà cong lên.
Nguyễn Điềm vừa mới quay đầu lại đã đụng trúng vẻ mặt này của cậu, hỏi: “Em cười cái gì.”
“Không có gì.” Tống Yếm nhét điện thoại vào trong túi, ra vẻ đứng đắn, “Chỉ là đột nhiên nhớ tới em chưa có luyện biểu đạt cách phát âm, nên muốn về ký túc xá trước, cơm tối cũng không cần làm phiền cô đâu ạ.”
Nói xong chợt xoay người nhanh chân bước về phía khu rừng trúc mà lần trước cậu vô tình bắt gặp đôi tình nhân nhỏ.
Để lại Nguyễn Điềm mặt mày ngơ ngác.
Tống Yếm yêu học tập thế à? Hơn nữa không phải cô là giáo viên tiếng Anh hả? Chẳng lẽ tìm cô luyện cách phát âm không phải càng tốt hơn sao?
Thôi, con nít bây giờ đều kỳ kỳ quái quái.
Mà Tống Yếm chỉ một lòng muốn nhanh chóng nhìn thấy Hạ Chi Dã, vốn không có ý thức được lời nói dối của mình vụng về bao nhiêu, chỉ là dần dần chuyển từ bước đi biến thành chạy.
Chờ đến khi cách một lan can từ phía xa xa nhìn thấy Hạ Chi Dã mặc áo lông vũ màu đen dài đến mắt cá chân, trong tay xách theo một cái hộp siêu to đứng dưới nền tuyết chờ mình, cậu mới dừng bước, điều chỉnh hô hấp, sau đó làm bộ như bản thân không hề sốt ruột rồi chậm rãi đi qua đó.
“Sao cậu lại đến đây.”
cách một hàng rào sắt, Tống Yếm nhìn Hạ Chi Dã, thấp giọng dò hỏi, cố gắng khiến cho mình như không mấy chú ý.
Hạ Chi Dã nhìn mấy cọng tóc ngốc nghếch đang vểnh lên và chóp mũi đỏ bừng vì chạy quá nhanh của cậu, cười nói: “Đến xem thử bạn nhỏ Tống Yếm của chúng ta có bị bắt nạt hay không.”
“Ừm.”
Tống Yếm lên tiếng, mím môi, không biết nên nói cái gì.
Thật ra trong khoảng thời gian này, cậu rõ ràng đã tích cóp rất nhiều lời muốn nói với Hạ Chi Dã, cũng chẳng biết vì sao mà vừa gặp mặt đã cảm thấy tim đập nhanh hơn, máu chảy cũng nhanh hơn, đầu óc đột nhiên không thể sai sử, một câu cũng chẳng nhớ nổi, một câu cũng nói không nên lời.
Ngoại trừ 'ừm' một tiếng, thì giống như một đứa ngốc không biết nói chuyện.
Hạ Chi Dã nhìn thấy bộ dáng nhóc ngốc này, nhịn không được cười nói: “Thế nào, Yếm cưa thông minh vô địch của chúng ta là do nhớ tôi đến ngốc luôn đấy à?”
“Mẹ nó cậu mới ngốc!”
Tuy rằng Tống Yếm không biết nên nói gì, nhưng mà mắng Hạ Chi Dã vẫn là bản năng cơ sở, phản xạ có điều kiện nên cứ thế buột miệng thốt ra.
Hạ Chi Dã nghe được một tiếng mắng chửi quen thuộc, cả người cuối cùng cũng thoải mái, nhét hộp lẩu qua khe hở lan can: “Cầm kỹ cái hộp lẩu này của chúng ta nhé, chờ tôi leo vào đây.”
Nói xong, bắt đầu nắm lấy đỉnh lan can, dừng sức chống tay, vừa mới nhấc chân dài lên thì đã trèo vào rồi.
Lúc rơi xuống đất, cố ý làm bộ bản thân không đứng vững, giả vờ lảo đảo, Tống Yếm sợ đến mức vội vàng tiến lên dìu hắn, sau đó thuận thế ôm Tống Yếm vào trong ngực, giấu cậu giữa bóng trúc lúc ẩn lúc hiện dưới màn đêm, cúi đầu cười nói: “Yếm cưa, cậu nói xem hai người chúng ta trông có giống như đang yêu đương vụng trộm không, hửm?”
“Ông nội cậu chứ vụng trộm yêu đương!”
Lỗ tai Tống Yếm bị hắn thở của hắn trêu chọc đến mức bỏ bừng, nhấc chân muốn đá hắn ra.
Kết quả còn chưa kịp đá, đã nghe thấy một tiếng địa phương đậm đặc: “Người nào đang ở bên kia đó!”
Nghiêng đầu nhìn thử, một chú bảo an đang rọi đèn pin đi về hướng bên này.
Đệt!
Rõ ràng cũng không phải chuyện lớn, nhưng trong khoảnh khắc đó, Tống Yếm cứ như đã bị mấy chữ 'yêu đương vụng trộm' của Hạ Chi Dã tẩy não, bỗng chợt sinh ra một loại cảm giác khẩn trương tuyệt đối không thể để người khác phát hiện, tóm lấy cánh tay Hạ Chi Dã rồi bắt đầu điên cuồng chạy trốn.
Nhưng mà cậu không chạy còn đỡ, vừa chạy thì bảo an đã nhận định cậu chắc chắn có vấn đề, lập tức hồ hào đồng bọn, lấy bộ đàm ra như thể là 007: “Mau tới đây! Mau tới đây! Bên này có hai tên trộm!”
Giây tiếp theo, Tống Yếm chợt thấy bốn phương tám hướng đồng thời xuất hiện vô số tia sáng bao vây cậu ở giữa.
Mà cậu thì một tay xách hộp lẩu, một tay nắm tay Hạ Chi Dã, đầu đầy đều là ý nghĩ 'tuyệt đối không thể bị bắt', vì thế nện bước nhanh hơn, trái lóe phải lóe, nhanh nhẹn cấp tốc, linh hoạt mạnh mẽ.
Nhưng cái người phía sau lại chỉ biết nhịn cười, không dùng được.
Thế nên cuối cùng bọn họ vẫn bất hạnh bị bắt ngay tại quảng trường âm nhạc.
Các nhân viên an ninh thở hổn hển nhìn hai cậu học sinh xách hộp lẩu đứng ở trước mặt, chống đầu gối thảo phì phò, tỏ vẻ cực kỳ cạn lời: “Đây là cuối tuần, cũng đâu phải không cho gọi cơm hộp, hai em chạy làm gì chứ?!”
Tống Yếm: “...”
Bởi vì tôi cảm thấy tôi đang vụng trộm yêu đương.
Tống Yếm rốt cuộc cũng nhận ra mình đã làm ra việc ngu ngốc gì, quay đầu hung tợn nhìn chằm chằm vào Hạ Chi Dã.
Hạ Chi Dã vô tội nhướng mày, ám chỉ bản thân không làm việc gì cả.
Tống Yếm vừa thẹn thùng vừa phẫn nộ quay đầu lại, chấp nhận sự trừng phạt linh hồn của chú bảo an thêm một lần nữa.
Chú bảo an nhìn bọn họ thấy hình như cũng không phải người xấu, lớn lên xinh đẹp trong sáng, cậu học sinh này hồi nãy còn xấu hổ đến mức mặt sắp nhỏ máu, cũng hòa hoãn giọng điệu: “Thôi, lần sau đừng có như vậy nữa là được, hai đứa học lớp nào? Tên là gì?”
Tống Yếm: “...”
Trầm mặc ba giây, mặt không đổi sắc.
“Lớp 11-8, Tống Đại Hỉ.”
Dù sao việc mà Tống Đại Hỉ làm, thì có liên quan gì đến Tống Yếm cậu chứ.
Tống Yếm cậu đây vẫn là học sinh ngoan trong trong sạch sạch đường đường chính chính lạnh lùng ngầu lòi.
Tống Yếm tự ám chỉ tâm lý như vậy cho bản thân, lén lút nắm chặt túi đựng hộp lẩu trong tay, nhấp môi, đúng lý hợp tình nhìn về phía xa vốn không hề tồn tại.
Mà Hạ Chi Dã đứng sau lưng nhìn cọng tóc ngốc nghếch mạnh mẽ nhếch lên vì bị gió thổi ở trên đầu cậu, nhịn không được hoàn toàn bật cười thành tiếng.
Hai mươi mấy ngày không gặp, có người càng ngày càng trở nên ngốc hơn, nhưng cũng càng đáng yêu hơn.
Thật tốt.
Hết chương 57.
Lời của tui:
Mỗi lần Tống Yếm ở bên cạnh Hạ Chi Dã thì trông càng giống con nít ấy, ngốc nghếch, đáng yêu, và quan trọng hơn là còn tấu hài nữa.