Cảnh Sâm đang rơi vào suy nghĩ, sợ sao? Mỹ Lam làm sao có thể sợ biển được chứ. Lúc trước ông nội còn đặc biệt chọn lễ đường ở gần bãi biển bởi vì cô thích biển cơ mà. Đang suy nghĩ thì tiếng điện thoại vang lên, anh mà vẫn điện thoại của mình nhưng không có cuộc gọi nào, như vậy tiếng điện thoại đó không phải của anh.
Lắng nghe kĩ hơn Cảnh Sâm nghe được tiếng chuông điện thoại phát ra từ túi xách của Mỹ Lam, anh định sẽ không động vào đồ cô, bởi anh không có thói quen động vào đồ người khác. Nhưng bởi tiếng chuông cứ reo mãi, chuông ngừng thì lại gọi lại. Cảnh Sâm đành tìm điện thoại và tắt chuông.
Tìm được điện thoại, anh định tắt chuông thì anh lại đứng yên một lúc khi thấy tên người gọi tới. Là tên Nam Hoàng, anh lập tức tắt máy. Nhìn lại thì anh mới biết được tên này đã gọi tới nhiều cuộc rồi, nhưng hình như Mỹ Nam lại không bắt máy, bởi vì có đến ba mươi lăm cuộc gọi nhỡ. Anh tắt xong không được bao lâu thì hắn ta lại gọi lại. Anh khó chịu cầm điện thoại đi ra ngoài, cầm điện thoại rồi bắt máy.
“Em đang ở đâu vậy Mỹ Lam!” Đầu dây bên kia như đang chờ cuộc gọi của Mỹ Lam lâu lắm rồi, vừa bắt máy là liền lập tức hỏi. Nhưng trái ngược với đầu dây bên kia thì bên này Cảnh Sâm lại thờ ơ, mặc kệ hắn lên tiếng anh vẫn im lặng.
Nam Hoàng bên đầu dây bên kia hỏi Mỹ Lam nhưng vẫn không thấy cô trả lời, thắcawcs lại nói tiếp:“ Mỹ Lam em đang ở đâu vậy, em ổn chứ, có sao không. Nói với anh, anh tới chỗ em ngay...”
“Không sao, cô ấy vẫn ổn!” Lời nói Nam Hoàng chưa kịp nói hết đã bị giọng nói Cảnh Sâm làm cho ngừng lại. Ngừng lại là bởi vì vừa bất ngờ, vừa khó chịu.
“Sao mày lại giữ máy của Mỹ Lam, Mỹ Lam đâu
Có phải mày làm gì cô ấy rồi không!” Cảnh Sâm chỉ cười trừ, thở dài một hơi rồi nói:“Lúc nãy không phải giọng nhẹ nhàng lắm sao? Sao nói chuyện với tôi thì giọng lại khó nghe vậy!”
“Không phải chuyện của mày! Sau lần cá cược đó không phải mày hứa là không gặp Mỹ Nam nữa rồi sao? Mày đúng là không đáng làm đàn ông, hứa mà không giữ trọn chữ hứa. Tao còn nhớ ngày hôm đó mày khóc mà thấy thương lắm.....” Cảnh Sâm khó chịu khi nghe những lời chế giễu của Nam Hoàng vì thế anh lập tức cúp máy.
Bên đầu dây bên kia, Nam Hoàng cũng chả thấy thoải mái hơn là bao, dù đã chế giễu Cảnh Sâm nhưng lại vô cùng khó chịu khi biết Mỹ Lam đang ở chỗ hắn. Nam Hoàng lập tức gọi điện cho ai đó:“ Lập tức kiếm cho ra bằng được Mỹ Lam. Cô ta đang ở chỗ Cảnh Sâm, chỉ cần thấy hắn là thấy cô ta.” Càng nghĩ Nam Hoàng càng khó chịu điên máu đập mạnh điện thoại xuống đất, lẫm bẫm trong miệng”Làm thế nào mày cũng không làm thay đổi được kế hoạch của tao đâu Cảnh Sâm!”, rồi bước ra ngoài.
Cảnh Sâm sau khi nói chuyện điện thoại với tên Nam Hoàng xong không hiểu sao khó chịu vô cùng. Anh ngồi ở ghế bên ngoài hành lan bệnh viện để cảm thấy dễ chịu hơn.
Mỹ Lam sau khi tỉnh dậy cô nhìn kĩ xung quanh, mớ biết rằng đây là bệnh viện. Nhưng nhìn xung quanh lại không thấy ai Cảnh Sâm đâu rồi, cứ thế cô bước xuống giường và đi ra ngoài, bởi vì cô không thích ở bệnh viện một mình, cô cứ có cảm giác sợ sợ khi ở bệnh viện.
Đi ra bên ngoài thì lại thấy Cảnh Sâm ngồi trước cửa. Mỹ Lam mới vui vẻ lại, tới đứng trước mặt Cảnh Sâm hỏi:“Anh sao lại ngồi đây!”