“Chào cô Mỹ Lam tôi là phát thanh viên bên CBY cô có thể cho tôi biết cô đã sử dụng sản phẩm này bao lâu rồi!” “Còn tôi bên HCV, đây có phải là sản phẩm của Hứa Thị không ạ!” Đám phát thanh viên vừa thấy cô mở mắt liền lập tức như đám hổ đói nhào vô miếng mồi béo mỡ.
Vừa mới tỉnh dậy cô còn đang mơ hồ rằng:“Đây là đâu! Còn các người sao lại ở đây!”
Một tên phát thanh viên đã nhanh nhẹn giải đáp hết tất cả thắc mắc của cô:“Đây là bệnh viện! Cô đã gặp tai nạn, theo như cảnh sát và bác sĩ thì cô bị nhiễm độc, và theo sự tìm kiếm thì độc xuất phát từ nước hoa cô đang sử dụng và nước hoa đó là sản phẩm mới của Hứa thị. Cũng vì tai nạn này của cô mà giá cổ phiếu của Hứa Thị đang đi xuống đó.”
“Sao cơ?”Vừa tỉnh dậy cô đã nghe một tin như sét đánh giữa trời quang.
Tại Hứa Thị
“Chuyện này là sao?”
“Chúng tôi đã phải thiệt hại bao nhiêu vào đây!”
“Giá cổ phiếu cứ đi xuống như vậy mà cậu vẫn bình thản vậy sao?”
Các cổ đông đang bàn tán, lên tiếng chất vấn Cảnh Sâm. Trái ngược với vẻ lo lắng của đám cổ đông thì Cảnh Sâm lại ung dung vô cùng.
Thấy thái độ ung dung đó của anh, nhiều cổ đông phải suy nghĩ lại:“Bộ cậu có cách giải quyết rồi sao?”
Cảnh Sâm chỉ lắc đầu nhẹ nhàng và trả lời:“Không! Nếu thấy nó giảm mạnh quá không muốm giữ thì bán đi.”
Một câu nói của Cảnh Sâm đã làm rất nhiều cổ đông lo lắng. Nói xong Cảnh Sâm tan họp về phòng mình. Trần Luân từ nãy tới giờ vẫn thắc mắc với thái độ của Cảnh Sâm trước việc như thế này.
“Boss không lo lắng gì sao?” Trần Luân lo lắng hỏi. Nhưng Cảnh Sâm vẫn không trả lời. Cảnh Sâm ngồi xuống ghế bật tivi lên, mười kênh thì hết cả mười kênh nói về công ty anh.
“Sao cơ! Xuất hiện cả người mẫu Mysada nổi tiếng của Mỹ Nữa kìa, cả Ajess nữa kìa. Bọn họ đều nói xấu sản phẩm chúng ta kìa!” Trần Luân càng xem lại càng lo lắng. Cứ thế thì với cái đà này chắc Hứa Thị phá sản luôn quá.
Ngược lại với Trần Luân thì Cảnh Sâm chỉ nói một câu:“ Cậu gói một bó hoa cẩm tú cầu gửi đến bệnh viện cho Mỹ Lam đi.”
“À mà còn nữa, một tuần này cậu không cần đi làm nữa.” Trần Luân nghe tất cả cứ như sét đánh vậy, chẳng lẻ đây là đuổi khéo anh sao?
“Cổ phiếu của Hứa Thị giảm xuống một cách chóng mặt, từ một tập đoàn mà nhiều người mơ ước giờ đây đã trở thành một tập đoàn rẻ mạc mà chả ai muốn mua.” Nam Hoàng vừa uống rượu vừa xem tin tức không khỏi hài lòng.
“Tất cả đã đi theo đúng như kế hoạch, chỉ cần bọn cổ đông bán hết đống cổ phiếu là hoàn thành!” Anh ta cười mãn nghuyện với những gì đã diễn ra.
Ngày hôm sau
'Cộc' 'Cộc' “Cậu Cảnh Sâm! Cậu không định đi làm sao?” Dì Phương bên ngoài gõ cửa phòng ngủ của anh
Đã trễ hơn hai tiếng rồi, đáng lẽ giờ này Cảnh Sâm phải đi làm rồi chứ, nhưng sáng giờ bà vẫn không thấy cậu xuống lầu, nên khá lo lắng lên gọi.
Cảnh Sâm từ giường bước xuống chạy ra mở cửa nói:“Một tuần này con sẽ không đi làm, nên thời gian này con sẽ tranh thủ nghỉ ngơi, nên dì cứ làm việc bình thường đừng để ý đến con!”
“Tại sao lại không đi làm. Không phải vì cái chuyện trên ti vi hôm qua đấy chứ?” Dì Phương lo lắng hỏi.
“Đúng vậy! Mà dì đừng lo, sẽ có tên khác điều hành tập đoàn con trong một tuần này!” Cảnh Sâm nói một cách thờ ơ rồi lại đóng cửa vào ngủ tiếp.