Đừng Coi Thường Ta!

Chương 5: Chương 5




Sau khi về Vân Chính cảm thấy chua xót mất mác vô cùng, chính bản thân hắn không nhận ra rằng hắn đã rất yêu Nguyệt Minh Lam. Vừa về nhà vừa suy nghĩ, nữ nhân cứ khưng khưng vòng tay hắn làm hắn chán ghét không thôi, dù có yêu thương bao nhiêu Nguyệt Minh Lam cũng không như nữ nhân phiền phức này. Tức giận hơn trong mắt Nguyệt Minh Lam không còn hắn, đã vậy hắn về nói với phụ mẫu và phụ thân hắn đổi ý, suy nghĩ tới đó hắn cười đê tiện 'Nguyệt Minh Lam ơi Nguyệt Minh Lam ta chắc chắn khiến ngươi sẽ say đắm ta lại như ngày nào' suy nghĩ đen tối khoái trá cười quay về, nhưng hắn đâu biết rằng hiện đang ở nhà có chuyện lớn!

---------Phủ Thừa Tướng họ Vân-----------

- To gan! Các ngươi thân làm cha, làm mẹ để cho thằng bé ngỗn nghịch đến hoang đường, đã vậy nó dám đến trước cửa gia tộc Nguyệt từ hôn.

Đập mạnh bàn, mắt nổi lên lửa giận nhìn những người đang quỳ kia, nhìn chúng thật ngu xuẩn không thôi, khẽ quát:

- Nói! Là kẻ nào chủ mưu của việc này, khai ra ta còn khoan hồng còn nếu như.. - Mắt ông cấp này như tula hiện thế, làm đám người run sợ không thôi. Đó giờ đám nô tài chưa bao giờ thấy chủ tử giận như thế, nên ai nấy đều ta nhìn ngươi ngươi nhìn ta mà không biết nói như thế nào, đành run sợ cái mạng nhỏ của họ.

- Tốt! Tốt lắm! Các ngươi không nói thì đừng trách ta. Người đâu! Đem...

- Nương, phụ thân! Ta muốn hồi lại việc từ hôn a.

Vân Chính sau khi không biết việc gì từ ngoài cửa đã la lớn lên. Hắn làm cho Vân Ương ông tức giận thêm không thôi, tay cầm chén trà bóp nát thành bột. Đám nô tài, những người con ông thấy, mặt mài đều tái mét thầm nghĩ 'lần này thiếu gia - Vân Chính chết chắc'. Sau khi hắn bước vào cửa thấy ngay ông mình hắn vui vẻ nói:

- Gia gia! Sao hôm nay người lại ở đây, có chuyện gì à?

- Hừ! Giỏi lắm tiểu hỗn nghịch kia! Đã sai không biết sai, đã vậy ngươi còn không có quy củ. Bộ phủ tướng này chưa dạy ngươi các lễ phép sao? - Từng chữ từng chữ, ông gằng ra phát âm mỗi lúc một lớn tức giận quát lên câu cuối:

- Người đâu! Đem tên ngỗn nghịch này đánh 50 trượng. Đánh xong đem hắn nhốt vào phòng chứa củi, cho hắn ở trong đó suy nghĩ lại hành động của mình.

Cha mẹ Vân chính nghe xong mặt mày tái mét, van xin phụ thân mình:

- Cha! Ngài hãy thương lấy tiểu hài tử này, nó không biết chuyện mong cha tha tội cho.

Đám nô tài nghe xong cũng đồng loạt van xin ông:

- Xin ngài hãy tha cho thiếu gia lần này đi ạ.

- Được..! Đám cẩu nô tài các ngươi được lắm! Thiếu gia các ngươi đã sai các ngươi còn cầu xin cho hắn. Lôi đám cẩu nô tài này ra đánh 100 trượng cho ta! Ai không phục mệnh lệnh rửa sạch cổ chuẩn bị để ta chém đầu.

Sau khi lôi đám nô tài đi, ông nhìn con của mình Vân Trực và phu thê của hắn Bích Hoa còn đang quỳ xin tha cho hắn. Ông không nói không rằng, quăng bức thư xuống bọn họ để bọn họ đọc, sau khi họ thấy bức thư từ tay ông quăng xuống, họ cầm lên tò mò, hỏi:

- Thưa cha, cái bức thư này là..

- Ngươi tự đọc đi, ta đi lên hoàng thượng dâng tấu chương của xuất binh lần này. Còn về phần các ngươi tự lo mà chỉnh sửa đồ nhi của mình lại, thật đúng là mất mặt gia tộc Vân của ta.

Ông đứng lên tỏ vẻ mệt mỏi, chán ghét mà không thèm quay đầu lại một lần cuối. Tay áo phất mạnh một cái ra đằng sau, khí thế bừng bừng tức giận rồi rời đi, để lại hai người nhìn nhau mở bức thư ra đọc.

Sau khi Vân Trực đọc xong, mặt mày của ông không khác Vân Ương là bao, tức giận nắm bức thư đến mức bức thư rách làm đôi, nhìn lại phu thê của mình quát mắng nàng:

- Đúng là con hư tại mẹ!

Tức giận bước đi để lại nàng khóc trong tủi phận, nàng biết con mình hư là do nàng! Nhưng con chỉ có một đứa, nàng không thương nó, cưng chiều nó thì là ai đây. Nên nàng đành lặng thinh không oán trách phu thê mình mà chỉ im lặng đợi ông đi xa.

------------Tại Nguyệt Phủ--------------

Sau khi mẹ của Nguyệt Minh Lam là Hoàng Bắc Nguyệt, biết con mình bị sốc tủi nhục trong việc từ hôn, nàng tự thân xuống bếp nấu những món ăn mà đồ nhi mình thích rồi sai nô gia đi kêu thiếu gia lại dùng bữa. Đám nô tài biết nàng rất yêu thương thiếu gia nên vâng lời đi đến nơi thiếu gia kêu cậu đến vườn hoa viên thưởng thức tay nghề của phụ mẫu mình.

Nguyệt Minh Lam trí nhớ của kí ức chủ cậu nhớ rất rõ trong phủ ai cũng yêu thương cậu chỉ có duy nhất những người ngoài và hoàng tộc coi thường cậu, chỉ trích cậu là một con người nhu nhược đã vậy không biết võ cơ thể ốm yếu suy nhược không khác nữ nhi là bao đều coi cậu như 'phế vật'. Nghĩ lại cậu thấy cũng đúng, cơ thể này quá mức yếu, thể lực tính theo một đứa bé trai cũng không bằng, cậu tức giận không thôi, cậu bắt đầu từ hôm nay không còn là Nguyệt Minh Lam yếu đuối, nhu nhược, nhút nhát như ngày xưa nữa. Cậu thề với lòng của mình, ngay hôm nay! Nguyệt Minh Lam này sẽ khiến người người kiếp sợ nghe tên cậu phải sợ mất mật, đang suy nghĩ bỗng có một tên nô tài kêu cậu đi dùng bữa. Cậu đành dẹp suy nghĩ này qua một bên, đi theo tên nô tài đến vườn hoa viên.

Thấy đồ nhi mình đi lại đây, nàng đứng lên dẫn dắt đồ nhi mình lại bàn ngồi, thấy vậy cậu đưa tay ngăn lại:

- Nương! Người đừng làm vậy, Lam nhi có thể ngồi mà - Vừa nói cậu vừa ngượng vì nàng coi cậu như một đứa bé con mà chăm sóc trước mặt đám người nô gia trong nhà, thấy thiếu gia biểu hiện như vậy ai nấy đều cười khúc khích thầm nghĩ ' thiếu gia manh a~'

Cậu không biết sao cảm giác của mình rất lạ không giống trước đây, lúc nào cậu cũng luôn phải kiêng dè người khác nói chuyện thì rất xa lạ trong mắt nhìn họ cũng chỉ như những người chết nhưng nơi đây thì khác? Họ cho cậu cảm giác tình thương của người với người, cho cậu một mái nhà mà cậu luôn khao khát. Trong mắt họ cậu là một người hòa ái, dễ gần cần được chở che, không giống những người khác nhìn cậu như một tên phế vật hay khinh bỉ. Trong lúc suy nghĩ bỗng nương cậu gắp cho cậu miếng đùi gà ốp mật ong cho cậu nhẹ giọng hòa ái, nói:

- Lam nhi con ăn nhiều vô cho có sức khỏe, khỏe rồi con mới vượt qua được nó. Con đừng lo, có nương ở đây nương sẽ không để con chịu thiệt thòi hơn ai hết.

Nàng ánh mắt kiên định nói, vì con của nàng ai dám đụng vô nàng hứa trên danh dự nàng là sát thủ tài năng mà giết hắn vì dám lăng mạ đồ nhi nàng.

Thấy trong mắt nàng là sự yêu thương quan tâm, chở che, mắt cậu đột nhiên rơi lệ! Nàng nhìn thấy đồ nhi mình khóc, nàng hoảng sợ bỏ đũa xuống chạy lại đồ nhi mình gờ lên gồ má đã hao gầy vì khóc bởi một tên vô lại như hắn - Vân Chính.

Nàng đau lòng không thôi, thì thào an ũi:

- Lam nhi ngoan! Đừng khóc, nương hứa với con, sẽ không để con chịu thiệt thòi hãy tin nương - Nàng lấy tay sờ lên má và lau nước mắt của đồ nhi, lau xong ôm Nguyệt Minh Lam vào lòng, cậu càng tủi phận hơn?

Phải! Đúng là tủi phận vì sao cũng là con người. Người này cư nhiên được gia đình yêu thương, gia tộc bảo vệ ( ý nói Nguyệt Minh Lam của chủ thể này ) còn với cậu thì ngược lại. Gia tộc luôn tìm đường sỉ nhục, lăng mạ cậu cùng với không quan tâm, luôn vì gia sản mà bán nhân phẩm của bản thân. Luôn để cậu thiệt thòi hơn những đứa bé khác.

--------------

Lúc nhỏ cậu đi học hay đi chơi cũng đều là một mình chứ không phải như bao đứa bé kia được cha mẹ tay trong tay dắt đi học. Đứng trước cổng trường, mọi người luôn đúng giờ rước con họ. Đúng là họ không giàu sang, danh giá. Nhưng họ có thứ tình thương gia đình mà cậu thèm khát rất lâu! Đứa bé 5 tuổi đi học mẫu giáo luôn luôn đưa mắt nhìn những đứa bạn của mình được cha mẹ dắt về dưới sự vui vẻ cười nói. Đứa bé đó luôn nhìn đôi tay bé nhỏ của mình trống vắng không một ai nắm, tưởng chừng quản gia ông ta sẽ nắm tay cậu dắt về nhưng không phải! Cậu đưa tay nắm tay ông, ông liền giựt ra vẻ mặt khinh bỉ nhìn cậu rồi nói:

- Thiếu gia, người đã 5 tuổi rồi, tuổi này bắt đầu tập làm quen đi là được, đừng nên ỷ lại vào người khác như thế.

Cậu nghe vậy khẽ rút tay mình về, ông lấy khăn tay khẽ lau sạch tay mình sợ cậu lây bệnh kinh tởm kia. Cậu đôi mắt đỏ hoe khóc cũng không dám khóc nín lặng mà bước lên xe không nói gì. Ánh mắt vô hồn không còn là của một đứa trẻ 5 tuổi mà thay vào là của sự vô cảm, chết tâm! Cậu không hiểu sao cậu lại nhớ đến nó, có lẽ là cậu ganh tị đi.

-----------

Trong lúc mơ màng nhớ lại quá khứ chưa hết ngỡ ngàng, bọn nô gia quỳ xuống, miệng hô lên đồng loạt:

- Thiếu gia! Chỉ cần ngài không chê bai chúng thần, chúng thần nguyện sống chết vì người bảo vệ người!

Cậu vừa vui vừa hạnh phúc và cậu cũng rất sợ, cậu sợ này chỉ là giấc mơ, giấc mơ thì sẽ không bao giờ kéo dài, cậu chợt lau giọt lệ kia cười, nói:

- Nương! Mọi người! Ta thật sự không sao, nương! Người có thể cho Lam nhi hỏi ở phủ mình ai dạy võ giỏi nhất xin chỉ dạy con với!

Mọi người nghe xong chấn động!

'Này là thiếu gia thay đổi đi đã vậy còn đòi học võ, đúng là ông trời hiểu thấu lòng người' bọn họ vui mừng không thôi. Riêng chỉ có nàng, mẹ của Nguyệt Minh Lam hỏi đứa con mình:

- Con có chắc mình muốn học không, nếu được ta dạy con. Tuy nhiên trong học võ nương sẽ không lưu tình là mẫu tử.

Nàng ánh mắt kiên định nhìn người con mình, chẳng những không thấy một tia dao động của cậu mà ngược lại là ánh mắt quyết chí thật lòng muốn học, nói:

- Nương yên tâm! Con cũng sẽ không nể tình mẫu tử mà ỷ lại người sẽ nương tay.

- Tốt! Hài tử đáng khen - Nàng vui vẻ sờ đầu con mình, nở nụ cười ôn nhu rồi quay lại đám nô tài dặn dò:

- Các người chuẩn bị đồ đạc giúp ta mai ta và Lam nhi sẽ tập võ. Còn về phần con, con nghỉ ngơi đi để mai có sức mà học những điều cơ bản của võ - Cậu vui vẻ gật đầu:

- Ân! Con biết rồi.

Cậu rất háo hức không biết ngày mai mẹ cậu sẽ dạy cậu những gì nên tâm trạng lăn lăn vui vẻ ăn cơm xong về nghỉ ngơi. Riêng nương cậu nở nụ cười quỷ dị 'Mai rồi con sẽ phải khóc năn nỉ ta haha'. Đang nằm nghỉ ngơi cậu bỗng nổi da gà và ắt xì vì bị nhấc đến.

- Ầy! Ai nhắc thế không biết?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.