Đừng Đánh Thức Em - Dont Wake Me Up

Chương 19: Chương 19: Âm Thầm Tranh Đấu




Hữu duyên thiên lý năng tương ngộ, người có duyên sớm muộn cũng sẽ gặp lại nhau. Đôi khi chúng ta đi mòn gót giầy, tìm kiếm một người mông lung vô định mà không hề biết rằng người ấy đang ở chính bên cạnh ta.

Tiêu Ngọc chớp đôi mắt to tròn lấp lánh ánh nước, mơ hồ phản chiếu hình bóng chàng trai áo trắng trước mặt, trong lòng đan xen hỗn loạn cảm xúc, cảm động, hoài nghi, kinh ngạc, kích động. Tâm trạng cô lúc này rối rắm, đầu óc luẩn quẩn đầy sự nghi vấn, không biết phải bắt đầu từ đâu.

“Có phải ngay từ đầu anh đã nhận ra em rồi phải không? Tại sao anh không nói?”

“Nói gì?” Lam Lâm liếc nhìn bàn tay mình bị Tiêu ngọc nắm lấy, cậu thậm chí còn có thể cảm nhận được cô đang run rẩy nhè nhẹ.

“Nói anh chính là người ngày ấy đã cứu em!”

“Và rồi bảo em hãy tìm cách báo đáp tôi đi à?” Lam Lâm nhướn một bên lông mày.

“Đúng! Em vẫn luôn tìm kiếm ân nhân khi đấy nhưng không được! Đáng nhẽ anh phải cho em biết chứ…”

“Chuyện không đáng kể, đừng quan trọng hóa vấn đề.” Lam Lâm tự nhiên nhớ tới hình như lúc đó cậu và Trịnh Bình hăng máu đánh lộn cũng đâu có quan tâm gì đến nạn nhân là cô gái nhỏ này. Có loại ân nhân nào vô trách nhiệm với người bị hại như hai người cậu không cơ chứ!

Trịnh Bình khịt khịt mũi, nhạy bén “ngửi” được mùi nguy hiểm, lại nhìn thấy bàn tay đang nắm chặt của hai người trước mặt, móng vuốt ngứa ngáy duỗi ra lại cụp vào. Không ba năm dại một giờ, đáng nhẽ ra hắn không nên kích động tự vạch trần sự thật nhạy cảm này!

Trịnh Bình lần nữa quàng tay qua, trắng trợn đổi vị trí từ vai xuống eo, kéo mạnh Lam Lâm về phía mình. Lam Lâm bỗng nhiên bị giật mạnh người, mất thăng bằng, lảo đảo muốn ngã. Khi ổn định lại thân mình cậu liền cảm thấy có chỗ không ổn. Tay tên khốn này đang đặt ở đâu vậy hả? Cậu ngay lập tức tính toán nên gỡ cái móng lợn đang bám trên eo ra hay dứt khoát chặt phăng mang đi nấu chân giò thì chợt đau điếng người. Trịnh Bình siết mạnh, năm đầu ngón tay bám chặt không buông, nếu hắn thật sự có móng vuốt không chừng giờ này chúng đã đâm xuyên qua mấy lớp quần áo, cắm luôn vào thịt Lam Lâm rồi! Lam Lâm vừa bị đau vừa bực mình, mạnh mẽ gỡ ra nhưng làm sao cũng không được. Cậu điên tiết quay ngoắt mặt sang hung hăng tặng cho Bình mặt dầy một cái nhìn đầy sát khí. Trịnh Bình dửng dưng đáp trả lại cậu ánh mắt “cậu mau ngoan ngoãn biết điều cho tôi.”

Lam Lâm tức đến ngưng thở, lồng ngực căng ra muốn nổ tung, giật cái tay còn lại đang đặt trong tay Tiêu Ngọc về, cuộn thành nắm đấm, khớp xương kêu lên “răng rắc” đầy đe dọa. Thật sự muốn cho tên điên này một quyền đo đất.

Trịnh Bình tiếp tục dùng ánh mắt cảnh cáo Lam Lâm, tay rảnh rỗi cũng xòe ra không khách khí bao trọn lấy nắm đấm đang giương lên sẵn sàng hạ thủ.

“Ở đây đông người không nên động chân động tay, sẽ thu hút nhiều người vây xem đấy.”

“Vậy buông tay!” Lam Lâm rít lên trong miệng.

“Không buông!” Trịnh Bình quả quyết.

Lam Lâm nheo mắt nguy hiểm nhìn Trịnh Bình, hít sâu mấy hơi, cuối cùng cũng phải cắn răng thỏa hiệp.

“Nới lỏng ra, muốn siết chết người sao?”

Trịnh Bình nhếch miệng cười đắc thắng, tay ngoan ngoãn nới lỏng ra một chút nhưng lực đạo vẫn đủ để người nào đó không thể né tránh. Lam Lâm hừ lạnh, cứ đắc ý đi, về nhà xem cậu “xử” anh thế nào. Cậu hơi ngại xung quanh quá đông người, lại có Tiêu Ngọc đứng bên quan sát, sợ làm mất mặt hai thằng đàn ông thì tên này đã bị đánh cho một trận nhừ tử từ lâu rồi. Quên ở Học viện Quân sự lần trước tên khốn này bị cậu đánh cho nằm đất thế nào rồi sao? Lam Lâm hình như không nhớ ra trước nay số lần cậu thắng Bình bạo lực chỉ đếm trên đầu ngón tay, mà những lần đấy phần lớn lại do hắn ta cố tình không ngại xấu mặt nhường nhịn.

Tiêu Ngọc bị sự hung dữ vô ý toát ra của Lam Lâm làm cho sợ hãi lùi một bước về phía sau. Cô chứng kiến hành động của hai người này không bỏ sót chi tiết nào, thầm thấy có điểm kỳ lạ, muốn lên tiếng hỏi chuyện thì bị Trịnh Bình lớn giọng át đi.

“Đi thôi! Cũng sắp tới giờ khai mạc rồi! Tiêu Ngọc có muốn đi cùng chúng tôi không?”

Trịnh Bình tự nhiên đổi khách thành chủ, cố tình tách Tiêu Ngọc ra khỏi khái niệm “chúng tôi” chỉ bao gồm hắn và Lam Lâm.

Tiêu Ngọc cố gắng kìm chế tâm tình phức tạp, gật gật đầu ý bảo sẽ dần đường. Dọc đường đi cô không ngừng len lén liếc nhìn hai người đàn ông đi trước nửa bước. Trịnh Bình vẫn đang tóm chặt lấy cái eo mảnh khảnh của người nào đó, nhe răng trợn mắt chịu đựng sự cấu véo tàn nhẫn mà trong lòng ngọt ngào khôn tả. Đúng là nếu không trả giá thì làm sao được ăn quả ngọt!

“Líu ra líu ríu thế này đi làm sao được!” Lam Lâm nghiến răng, hạ thấp giọng.

“Mặc kệ!” Trịnh Bình ngang ngược.

“Kệ, kệ, kệ cái đầu anh! Hôm nay anh làm sao đấy hả?!”

“Hừ, ngoài việc tôi cảm giác như có người sắp cướp cậu khỏi tay tôi thì tôi chẳng làm sao hết.”

“Hả?” Lam Lâm không theo kịp vấn đề.

“Đừng có mà giả ngu. Nhìn xem, tôi chỉ đi vắng có hai tháng mà cậu đã tằng tịu với người khác rồi!”

“Anh dùng từ kiểu quái gì vậy hả, thế nào mà gọi là “tằng tịu”?”

“Như thế chính là tằng tịu!”

“Tằng con mẹ anh!” Lam Lâm rút cuộc không nhịn nổi tên ương bướng này nữa, nhào sang muốn bóp cổ hắn.

Trịnh Bình như đoán trước được hành động bột phát này, nhanh nhẹn ngửa người ra sau né tránh, loáng cái đã giữ được Lam Lâm trong tay, không biết sợ còn cười ha hả. Mọi người bị giọng cười sảng khoái của hắn tò mò ngó sang, chứng kiến cảnh hai tên con trai đùa giỡn thân mật như chốn không người.

Tiêu Ngọc chỉ cách một chút xíu mà cảm thấy như mình ở một thế giới khác, không cách nào xen vào giữa họ. Một trắng một xanh, nhìn qua tưởng chừng như không thể hòa hợp nhưng lại thân thiết, gắn bó một cách kì lạ.

Hai người đàn ông vẻ ngoài đẹp đẽ, cười nói, tức giận, hờn dỗi đầy sinh động, nhìn thế nào cũng thấy vừa lòng đẹp ý nhưng không hiểu sao Tiêu Ngọc lại thấy gai mắt khó tả. Chuyện ân nhân cũng bị cô quên bẵng sau đầu. Trước mắt chỉ tồn tại hai bóng người đang dây dưa quấn quít không rời.

Tiêu Ngọc – tiểu thư đáng yêu kiêu ngạo, đối tượng ganh ghét của nhiều người lần đầu tiên trong đời hiểu được hai chữ “đố kỵ” viết như thế nào.

*

Học viện Âm nhạc Quốc gia không chỉ nổi tiếng bởi hệ thống giáo dục chính quy, đào tạo ra nhiều nhân tài lĩnh nghệ thuật âm nhạc mà còn nổi tiếng bởi Concert Hall – Phòng hòa nhạc thiết kế xa hoa, tinh xảo bậc nhất. Có thể nói trông mắt nhìn khắp Việt Nam, dù là bất kỳ học viện Âm nhạc thành phố hay nhà hát (theater) nào cũng không có được sự lộng lẫy huy hoàng, mang đậm phong cách Châu Âu cổ điển thế này. Học viện Âm nhạc Quốc gia tính đến nay đã thành lập được một trăm năm, phòng hòa nhạc này tuổi thọ tuy mới được xây dựng chưa đến ba mươi năm nhưng nhanh chóng trở thành biểu tượng của học viện. Ba mươi năm trước, hiệu trưởng thứ hai mươi tư của học viện đã huy động được nguồn vốn khổng lồ đến từ nhiều nhà tài trợ trong và ngoài nước, kỳ công xây nên công trình kiến trúc ấn tượng bậc nhất này.

Lam Lâm và Trịnh Bình choáng ngợp đứng trước tòa kiến trúc lấy trắng làm tông màu chủ đạo, đan xen hoa văn điêu khắc mạ vàng lấp lánh mà tưởng như mình đi lạc vào thần thoại Hy Lạp. Hai chữ “Concert Hall” sáng chói phản xạ ánh đèn nổi bật lấp lánh giữa trời đêm.

Lam Lâm từng tới Học viện không ít lần, cũng từng đi tham quan ngang qua khu vực này nhưng Phòng hòa nhạc luôn nghiêm cẩn khép kín cửa, chưa bao giờ cậu thực sự được tiến vào, ngắm nhìn vẻ lộng lẫy, huy hoàng đến thế. Nghe nói chỉ những chương trình nghệ thuật đặc biệt hoặc ngày lễ lớn nhà trường mới cho phép tổ chức sự kiện tại đây, còn không tất cả đều phải sử dụng hội trường cỡ nhỏ khác.

“Đẹp thật! Học viện này cũng đầu tư hoành tráng quá đi.”

Trịnh Bình không ngừng ngắm nhìn bài trí cờ hoa và đèn đuốc xung quanh, chậc lưỡi tán thưởng. Tiêu Ngọc nghe được lời tán dương không tự chủ được cảm thấy tự hào, cằm theo đó cũng nhếch lên, tâm tình tự nhiên trở nên vui vẻ.

Tổ hợp ba người nam thanh nữ tú cùng nhau sóng vai bước trên thảm đỏ trải thẳng đến cổng chính phòng hòa nhạc thu hút không ít ánh nhìn của mọi người xung quanh. Ánh đèn chiếu loang loáng tạo cảm giác như họ là những ngôi sao nổi tiếng đang sải bước tham gia sự kiện trao giải cao quý.

Tiêu Ngọc xinh đẹp, thướt tha trong tà váy trắng dài quá đầu gối, để trần hai vai tròn trịa trắng nõn, xương quai xanh thanh tú ngọc ngà mang lại vẻ đẹp e ấp nhưng không kém phần gợi cảm. Cô dường như đã quá quen thuộc với sự theo dõi của quần chúng nên gương mặt toát lên vẻ tự nhiên, có phần cao ngạo, trên môi cũng trưng nên một nụ cười rập khuôn quen thuộc khi xuất hiện trước đám đông. Chỉ khi cô quay sang nhìn người con trai cũng một thân trắng muốt bên cạnh, trong mắt mới chứa sự dịu dàng, ngọt ngào mà một cô gái độ hai mươi nên có. Suy nghĩ một chút, cô liền cẩn thận vòng tay, khoác lên khuỷu tay buông hờ của Lam Lâm.

Lam Lâm hơi ngạc nhiên quay sang nhìn Tiêu Ngọc, thấy cô chớp chớp đôi mắt to tròn long lanh nhìn mình đầy hi vọng, trái tim bỗng trở nên mềm nhũn. Cậu đáp lại cô bằng nụ cười cưng chiều nhè nhẹ trước nay vẫn luôn chỉ dành cho một mình cô gái nhỏ. Khuôn mặt thanh tú của cậu không tự chủ toát lên yêu thương hiếm thấy.

Trịnh Bình đi ngay bên phải Lam Lâm không bỏ qua được hành động nhỏ của Tiêu Ngọc, cũng thấy nụ cười bất thường của người anh em, thiếu chút nữa nghiến nát cả hàm. Trong đầu rung lên hồi chuông báo động cấp cao, tình địch nguy hiểm rút cục đến rồi! Không cam chịu làm người thừa thãi, Trịnh Bình cắn răng tăng thêm lực tay, siết eo Lam Lâm, chủ động kéo cậu nhích thêm chút nữa về phía mình. Lam Lâm bực bội, muốn đưa tay chặt mạnh vào gáy tên này nhưng cuối cùng vẫn ghi sổ nợ, sau này thanh toán một thể.

Sự tranh đấu trong im lặng của hai người trái phải làm cho cục diện ba người rơi vào trạng thái kì cục. Trong con mắt quần chúng bây giờ là thế này, ba người hai nam một nữ đi song song với nhau. Người nữ váy trắng nhẹ nhàng yểu điệu khoác hờ lên cánh tay người con trai áo trắng đi ở giữa, nhìn sao cũng thấy đẹp đôi như bước ra từ tranh vẽ, nhưng đấy là với điều kiện nếu không tiếp tục nhìn sang bên phải một chút. Người đàn ông cao lớn trong bộ quân phục phẳng phiu nghiêm cẩn dính sát vào người chàng trai áo trắng, đặc biệt hơn là tay trái của người này lại đang đặt trên eo của cậu đầy tính chiếm đoạt. Rút cuộc đây là mối quan hệ tay ba kiểu gì đây? Nếu nói đến tam giác tình yêu thì có phải vị trí bị sắp xếp hơi nhầm lẫn rồi không? Có thể mời cô gái nhỏ nhắn đáng yêu bên tay trái đổi vào giữa để đưa trí tưởng tượng của quần chúng vây xem đi về đúng quỹ đạo thế tục bình thường hay không?

Lam Lâm đứng giữa hứng chịu sự đấu đá âm thầm mà không rõ lý do của đôi nam nữ hai bên này, cảm thấy như mình sớm trở thành kẻ nhân cách phân liệt. Quay sang trái thì phải dịu dàng, quay sang phải không cách nào cầm được cơn tức giận. Ai nói cho cậu biết cậu nên làm gì đi! Dứt khoát bày ra bộ mặt tê liệt không cảm xúc là được, hừ, cậu thật sự không muốn trở thành tâm điểm chú ý như thế này đâu. Đi mau lên hai người kia!

Một đường líu ra líu ríu cuối cùng cũng tiến được vào trong phòng hòa nhạc. Lam Lâm thở phào nhẹ nhõm, rút cuộc cũng ngăn đỡ được ánh mắt của những người hiếu kỳ, không hiểu có gì hay ho mà họ cứ nhìn cậu chằm chằm, thật không thoải mái.

Tiêu Ngọc dẫn hai người rẽ vào một hành lang lớn dẫn vào khu hậu trường. Hành lang dài thắp đèn sáng loáng, trên tường trang trí không ít tranh ảnh nghệ thuật và hoa tươi phong cách lịch sự tao nhã. Lam Lâm lơ đãng ngắm nhìn, đáy lòng tán thưởng thẩm mỹ xa hoa lại không mất đi sự tinh tế nơi đây.

Bước qua cánh cửa lớn ở cuối hành lang dài, Lam Lâm tiến vào hậu trường phòng hòa nhạc lúc này có khá đông người đang làm việc. Mỗi người tại đây đều đang bận rộn công tác riêng của mình, không mấy người để ý đến sự xuất hiện của ba người họ. Tiêu Ngọc tùy ý chọn cho mình ba chiếc ghế mềm sát tường, ra hiệu cho Lâm, Bình cùng ngồi xuống.

“Còn một lát nữa mới đến giờ khai mạc, chúng ta ngồi đây đợi một chút. Em vừa gọi điện cho bác Triều rồi, bác sẽ đến đây ngay bây giờ đấy. Hai anh có muốn uống nước gì không?”

Lam Lâm định lịch sự từ chối thì Trịnh Bình cố tình xen ngang.

“Chắc không cần đâu, vừa nãy tôi và Lam Lâm đã cùng nhau uống trên xe rồi.” Hắn cố tình nhấn mạnh vào hai chữ “cùng nhau”, cường điệu tối đa sự thân mật giữa hai tên con trai.

Tiêu Ngọc nhìn Trịnh Bình bằng ánh mắt dò xét, không nhận ra mục đích cuối cùng của người này là gì, vì sao thái độ lại dễ dàng thay đổi từ kích động vui mừng sang… đối địch như vậy? Không khó để nhận ra ý muốn chiếm đoạt của người này đối với Lam Lâm. Nhưng tại sao chứ? Sợ cô sẽ cướp mất bạn thân của hắn ư? Cũng có thể lắm, cô từng nghe nói không ít trường hợp hai người chơi thân với nhau, đến một ngày một người có bạn gái, người còn lại sẽ cảm thấy ghen tị như bị cướp mất bạn của mình. Hì hì, mặc dù cô và Lam Lâm chưa xác định tình cảm là yêu đương nhưng cô không ngại tự xí cho mình vị trí bạn gái Lam Lâm đâu!

Tiêu Ngọc chủ động tán dóc, đổi chủ đề thử xem có thể thay đổi bầu không khí gượng gạo này không. Trịnh Bình và Lam Lâm câu được câu không hưởng ứng, một người luôn khá lạnh lùng, còn một người không mấy nhiệt tình nên câu chuyện giữa những người trẻ tuổi nhanh chóng đi vào ngõ cụt. Đang lúc bối rối không biết nên có nên dứt khoát im lặng cho xong chuyện hay không thì ba người nghe thấy giọng cười sang sảng từ xa vọng đến. Bác Triều mập mạp, mặt mũi hồng hào bước ba bước thành hai tiến về phía họ.

“Ha ha ha, các cháu đây rồi! Tất cả đã ổn thỏa cả chứ? Hai đứa đã chuẩn bị xong công tác tâm lý chưa?”

Ba người cùng đứng dậy chào hỏi bác Triều mới đến. Lam Lâm nhẹ nhàng đáp lại đúng mực, tuy không nhắc gì đến lời hứa về cây đàn Heinztman nhưng thông qua ánh mắt cậu, bác Triều lõi đời đã hiểu được cậu muốn khéo léo hỏi điều gì.

“Ha hả, yên tâm đi! Mọi thứ đã sắp xếp xong xuôi rồi. Bác đã hứa với cháu là sẽ làm được!”

Chuyện này thực sự tiêu tốn của bác già không ít công sức, giám đốc Triều phải chạy ngược chạy xuôi mấy bận Hong Kong mới có thể thuyết phục được ông bạn khó tính keo kiệt của mình cho mượn danh cầm. Nhưng hoàn toàn xứng đáng, để có thể tổ chức một lễ kỷ niệm hoành tráng nhất trong lịch sử Học viện cũng như trong nền giáo dục Việt Nam, bác đã đặt vào đấy không ít tâm huyết. Cả cuộc đời làm nghệ thuật, có được thời khắc này, Trương Nhật Triều ông không còn gì để hối tiếc.

“Cháu cám ơn bác, nếu không có bác thì có lẽ không bao giờ cháu được chạm tay vào giấc mơ này.” Lam Lâm mỉm cười chân thành.

“Đừng nói như vậy. Bác làm một phần vì cháu nhưng một phần cũng chính là vì bản thân bác nữa. Cháu là một tài năng dương cầm hiếm có, bác luyến tiếc cháu, muốn tài hoa của cháu được công chúng thưởng thức. Cháu như một viên ngọc quý bị chôn vùi quá sâu vậy, bác thật sự muốn tất cả mọi người trên thế gian này được chiêm ngưỡng vẻ đẹp của viên ngọc quý giá đó. Chưa kể đến cháu còn là con trai của người bạn thân nhất của bác, bố cháu với bác có thể nói là không khác gì anh em xương máu đâu! Ha hả, xem này, bác thật dài dòng. Nhưng đấy chính là những gì bác thật sự suy nghĩ. Đừng để trong lòng, cũng đừng cảm thấy áp lực, cháu chỉ cần phô diễn tất cả tài năng của mình mà thôi. Cháu xứng đáng có được những gì cháu muốn, cây đàn đó chỉ là một phần thưởng nho nhỏ cho sự nỗ lực của cháu. Mặc dù bác không đủ khả năng để tặng nó cho cháu nhưng có thể mang được nó về đây, để nó một lần nữa được chơi lên bởi người xứng đáng đã là một điều rất tuyệt vời rồi!”

“Chỉ cần một lần được chạm vào Crystal P đã là đủ thỏa mãn ước mơ bấy lâu nay rồi, thưa bác. Cháu rất cảm kích vì bác đã thành toàn cho cháu.” Lam Lâm cúi người bày tỏ sự biết ơn sâu sắc. Có lẽ trên đời này ngoài cậu và ba cậu ra, không còn người thứ ba hiểu được ý nghĩa sâu sắc của chiếc đàn này đối với cậu.

“Thôi! Đừng khách sáo như vậy! Nào lại đây, cùng đi về phía cánh gà chuẩn bị đi. À, anh chàng đẹp trai này là bạn của cháu đấy hả? Có muốn ngồi ở vị trí đẹp không? Ha ha!”

Bác Triều xởi lởi dẫn mọi người đi xuyên qua khu hậu trường, tiến sát về phía bên cạnh sân khấu. Nơi họ đến đứng là cánh gà bên phải, cách sân khấu một tấm màn đỏ thêu hoa văn chỉ vàng kích cỡ siêu lớn.

“Không cần đâu bác, cháu muốn đứng đây nhìn bạn cháu. Chỗ này có vẻ còn gần hơn là ngồi trên khán đài đó.”

Trịnh Bình cười tít mắt, tay vẫn nắm eo Lam Lâm từ đó đến giờ không buông. Lam Lâm dường như cũng đã quen với sự bá đạo của tên này, dứt khoát ngó lơ vuốt sói tự tiện. Bác Triều sống nửa đời người, tâm lý nhạy cảm dường như nhận ra được điều gì đó nhưng ra vẻ vô tư hào sảng, dứt khoát để đám trẻ lại chỗ này, tự tìm về hàng ghế VIP của mình, sẵn sàng cho buổi khai mạc sắp diễn ra.

Chỉ còn không đến mười lăm phút. Đứng từ nơi này có thể quan sát thấy hầu hết các góc trên khán đài, bây giờ ghế đã gần chật kín người. Khu vực ghế VIP gần sân khấu nhất, nằm ngay chính giữa trung tâm, các vị quan khách tai to mặt lớn được trang trọng mời an tọa bằng sự phục vụ chu đáo nhất. Đằng sau là sáu khu vực ghế xếp theo hình vòng cung, tản ra như cánh quạt, lấy sân khấu làm trung tâm, khán giả dù ngồi ở vị trí nào cũng có thể dễ dàng quan sát. Hai bên sân khấu còn được lắp màn chiếu cỡ “khủng”, phóng đại hình ảnh một cách chính diện, dù là ngồi xa đến mấy ai cũng có thể thưởng thức được toàn bộ chương trình. Dàn âm thanh và ánh sáng thì khỏi phải bàn đến, bác Triều mạnh tay chi một khoản tiền lớn nâng cấp lại toàn bộ và thuê thêm nhiều thiết bị hỗ trợ khác, đảm bảo chất lượng âm thanh, ánh sáng hoành tráng, trôi chảy, chắc chắn không có sự cố.

Đèn trong nhà hát giảm xuống mờ mờ, sân khấu lúc này sáng bừng lên, âm nhạc theo đó tuôn ra hỗ trợ làm sục sôi bầu không khí. Hai MC nam thanh nữ tú tươi cười bước ra trong sự hưởng ứng nhiệt liệt của toàn thể khán giả. Giọng nữ trong trẻo tự tin, giọng nam phóng khoáng mạch lạc liên tục giới thiệu những khách nhân thân phận cao quý đang ngồi ở hàng ghế VIP, nhận được những tràng vỗ tay ròn rã.

Bác Triệu mặt mũi hồng hào sửa sang lại cổ áo một chút, nhanh nhẹn bước lên sân khấu, bắt đầu bài diễn văn tuyên bố khai mạc ba ngày hội nhân dịp Kỷ niệm một trăm năm thành lập Học viện Quốc gia, nước bọt tung bay bốn phía, hào quang trên mặt tỏa sáng không thể che giấu sự phấn khích cùng tự hào.

Lam Lâm đứng phía dưới nhìn lên nơi ánh sáng huy hoàng nhất phòng hòa nhạc, bàn tay vô thức liên tục duỗi ra lại nắm vào.

“Tiết mục của hai người đứng thứ mấy vậy?”

“…”

“F*ck, đừng bảo với tôi là cậu thật sự không biết đấy nhé!” Trịnh Bình day day thái dương đau nhức.

“Tiết mục của chúng tôi là tiết mục thứ mười bốn, gần cuối cùng.” Tiêu Ngọc đành phải chen vào trả lời, hu hu, đúng là cô quên không báo cho Lam Lâm. Nhưng người này cũng không thèm hỏi cô lấy nửa lời nữa.

“F*ck lần hai, nghĩa là chúng ta phải đứng đực mặt ở đây gần ba tiếng đồng hồ ấy hả?” Trịnh Bình kích động muốn gào lên, bàng hoàng ngó sang nhìn Lam Lâm lên án. Lam Lâm chẳng buồn trả lời, cũng không thèm quay ra.

“Được rồi, đứng thì đứng. Anh là đàn ông thì ngại gì chứ, chỉ sợ là sợ cô em Tiêu Ngọc mình hạc xương mai không chịu nổi đôi giày cao gót kia thôi…”

Trịnh Bình lí nhí. Hắn bỗng buông eo Lam Lâm ra, nhẹ nhàng mò tới bàn tay đang bồn chồn nắm ra lại duỗi vào của cậu, dùng ngón cái mạnh mẽ lau đi mồ hôi bên trong.

Lam Lâm cuối cùng cũng ngước mắt lên nhìn hắn. Trịnh Bình đọc ra trong mắt cậu chứa sự hoang mang rối loạn chưa từng có. Hắn chẳng nói chẳng rằng, siết chặt bàn tay, khiến mười đầu ngón tay đan vào nhau khăng khít. Ngón tay cậu và hắn đều có lực mạnh mẽ, mỗi khớp xương gồ lên rõ ràng, vết chai trong lòng bàn tay cũng cứng rắn hơn người thường, nắm cùng một chỗ không có chút gì mềm mại, nhưng chính sự thô ráp quen thuộc ấy lại dường như truyền thẳng vào trong trái tim Lam Lâm một sức mạnh vô hình.

Người này… bao nhiêu năm thanh xuân vẫn ở bên cậu như thế. Ngu ngốc, ngang ngược, bạo lực, không lý lẽ, nhưng lại luôn là người đầu tiên nhận ra cảm xúc chân thật của cậu, cũng luôn là người đầu tiên xuất hiện khi cậu cảm thấy rất cần. Từ bao giờ cậu đã bị lệ thuộc vào hắn như vậy? Dường như trong suốt quãng đời tuổi trẻ của cậu luôn có hình bóng một Trịnh Bình khoa trương, bốc đồng, tuy tuổi tác ngày một lớn nhưng tính tình vẫn mãi trẻ con. Dù là ấu trĩ không thể chịu nổi nhưng hắn lại luôn sẵn sàng đưa vai cho cậu tựa vào mỗi lúc cô đơn, bất lực nhất. Nếu không có Trịnh Bình, sẽ chẳng còn ai nắm tay dắt cậu bước đi thế này.

Có những thứ tình cảm, chẳng cần nói thành lời.

Lam Lâm cúi đầu cười mỉm, góc mắt lại quét thấy Tiêu Ngọc hình như đang quay qua đây. Tiêu Ngọc hết nhìn hai người con trai đến nhìn hai bàn tay đang khăng khít gắn bó, trong mắt không sao che giấu nổi sự rối loạn.

Lam Lâm bị nhìn đến mất tự nhiên, chột dạ muốn buông ra nhưng ngón tay vừa động đã bị Trịnh Bình nắm chặt lại, không cho trốn. Tên xấu xa nào đó còn cố tình hừ mũi, lắc mạnh cổ tay cảnh cáo không được lộn xộn.

Tiêu Ngọc lúc này cảm thấy mình biến thành kỳ đà cản mũi, có điều gì đó không đúng lắm ở đây, nhưng đầu óc cô tự nhiên trở nên đặc quánh mơ hồ không nghĩ nổi gì nữa.

Lam Lâm chần chừ hai giây, rút cuộc đưa bàn tay rảnh rỗi còn lại lên đặt trên đầu Tiêu Ngọc, thuận theo chiều tóc xoa xoa.

“Nhìn gì vậy? Xem phía trước kia kìa.”

“…” Ngoài bàn tay đang nắm kia thì em không nhìn gì cả.

Đối mặt với sự im lặng của cô gái nhỏ, Lam Lâm chỉ biết thở dài trong lòng, ngoài mặt vẫn cố gắng tỏ ra trấn định.

Tiêu Ngọc vừa ngốc nghếch vừa đáng thương cảm thấy như mình bị cho ra rìa, cái mũi nhỏ cay cay chua xót. Cô dường như đọc được trong đôi mắt đang tỏa sáng lấp lánh của cái tên xanh lục kia thông điệp tiễn khách hết sức rõ ràng. Trịnh Bình đứng sát bên Lam Lâm, không ngừng dùng sức mạnh tinh thần truyền tải cho Tiêu Ngọc nội dung “Cô gái nhỏ đáng thương à, bỏ cuộc đi thôi, người này định sẵn là của tôi rồi, cô không có cửa đâu!”

Tiêu Ngọc bị đả kích sâu sắc.

“Em… ra ngoài gọi điện.”

Lam Lâm gượng gạo lần nữa vươn tay xoa đầu cô bé.

“Ngoan. Đi đi.”

Anh đang đuổi cún phải không? Tiêu Ngọc quay lưng bước đi, nhẫn nhịn không hỏi ra mồm.

Trịnh Bình đắc chí dùng ánh mắt nồng nàn tiễn đưa “kẻ bại trận”. Muốn đấu với Trịnh Bình hắn? Kiếp sau đi!

Lam Lâm nhạy bén phát hiện ra hành động ấu trĩ của Trịnh Bình, lập tức ném ra một biểu cảm khinh thường. Tên xấu xa bắt nạt con gái nào đó biết điều thu hồi tầm mắt, cười hì hì tán dóc lung tung với Lam Lâm, tâm trạng tốt vô cùng, bàn tay cũng không hề buông lỏng.

*

Tiêu Ngọc bước ra ngoài hành lang vắng người, hít thở vài lần mới lấy lại được sự tỉnh táo. Cô cuối cùng cũng hiểu ánh mắt vừa cảnh cáo vừa khiêu khích, thái độ không bình thường của Trịnh Bình dành cho cô biểu trưng cho điều gì.

Hắn ta muốn độc chiếm Lam Lâm.

Tiêu Ngọc cảm giác được mối đe dọa thực sự. Tên này quá mạnh mẽ, quá ngang ngược, lại thân cận với Lam Lâm như vậy. Tuy qua miệng Lam Lâm hiếm khi cô nghe thấy nhắc đến Trịnh Bình nhưng cô hiểu, người có thể tiếp xúc thân mật với cậu ta đến mức độ đấy chắc chắn có quan hệ vượt mức bình thường. Địa vị của cô trong lòng Lam Lâm sợ rằng còn không lâu mới sánh nổi…

Nhưng nói thế cũng không đúng cho lắm, Lam Lâm đã hai lần cứu cô, nếu nói cô không có trọng lượng gì trong lòng anh thì rõ ràng không phải.

Tiêu Ngọc cắn môi. Cô không muốn thua cuộc như vậy, cô cũng muốn được cạnh tranh công bằng. Cô cũng muốn được ở bên người đó!

Tiêu Ngọc chợt nhớ ra một người có thể giúp đỡ, vội rút điện thoại ra nhấn nút gọi.

“Số máy quý khách vừa gọi hiện không liên lạc được…”

Giọng nói máy móc của tổng đài vang lên. Anh vẫn chưa về tới nơi?

Từ chiều cô nhận được tin nhắn của anh báo đã về đến Sài Gòn, chuẩn bị bắt chuyến bay tiếp theo ra Hà Nội nhưng lại bị delay, không xác định được thời điểm hạ cánh. Tiêu Ngọc lo lắng anh tới muộn không có vé không thể qua cửa kiểm soát, tệ hơn thậm chí còn không đến kịp lúc biểu diễn. Tiêu Ngọc nhăn nhó nhắn cho Hoàng một tin.

“Bao giờ hạ cánh gọi cho em nhé, em sẽ ra ngoài đón anh. Bây giờ bắt đầu khai mạc rồi, không lâu nữa đến lượt bọn em biểu diễn. Anh về nhanh nhé!”

Cất di dộng vào túi xách, dợm bước trở lại bỗng bàn chân đình chỉ trên không.

Quay lại để nhìn thấy hai tên con trai thân thân thiết thiết để mình thành người thừa sao?

Không quay lại chẳng phải là tạo cho tên “tình địch” cơ hội ra tay?

A a a! Tại sao con đường tình cảm của cô lại quắn quéo kì quặc thế này! Còn chưa xác định được quan hệ đôi bên đã tự nhiên nhảy ra một tên đàn ông thô kệch muốn cướp người của cô!

Tức chết đi được!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.