Trịnh Bình ăn không ngon ngủ không yên, tâm lý bất ổn, sinh lý… ừm… bình thường.
Dạo gần đây sinh hoạt rối loạn khiến hắn cảm thấy từ đầu đến chân viết chi
chít hai chữ “mệt mỏi”. Giấc mơ chết tiệt! Lam Lâm… chết tiệt! Thằng chó con chết tiệt! Hử? Vì sao lại chửi “thằng chó con” nào đó á? Không chửi nó thì còn chửi ai. Cái thằng không biết xấu hổ gì ấy nhở, quên mất tên rồi, cả tuần nay liên tục gửi thư tình cho hắn. Phải, không sai, chính
là thư tình!
Ôi mẹ ơi! Một thằng đàn ông diễm phúc đến nhường nào mới được nhận thư tình của một thằng đàn ông khác chứ? Ông trời ơi,
kiếp trước có phải con là kẻ phân biệt giới tính cực đoan hay không mà
ông trừng phạt con kiếp này xung quanh toàn những chuyện không có bóng
dáng đàn bà nào thế này?
Được rồi, cái thằng nhóc hư hỏng đó viết thì viết đi, nhưng có cần phải gửi một cách công khai đến thế không hả? Dám nhờ mấy thằng mồm rách cùng phòng chuyển thư dùm cho?! Sao mày
không làm dám đường đường chính chính đưa tận tay cho tao hả? Tất nhiên, tao sẽ “vui vẻ” mà nhận lấy, thậm chí còn đáp lễ khiến mày “sướng” đến
mức kêu cha gọi mẹ!
Cẩn thận nắm đấm của ông!
Trịnh Bình
ngồi dưới gốc cây nghiến răng kèn kẹt, hung hăng khoa nắm đấm vào không
khí. Móc từ trong túi quần một bì thư viền xanh đỏ cổ điển như kiểu
phong bì ma chay đám cưới, Trịnh Bình lung tung xé mở rồi rút ra tờ giấy đúp kẻ ngang. Trên mặt giấy nhàu nát, nét chữ nắn nót như con gái của
tên nhóc nào đó cũng không xoa dịu được sự bực dọc trong người hắn. Hừ
hừ.
“Hôm nay nắng lên thật ấm.”
Thằng ngu, mày không nhớ
là tao với mày cùng ở một nơi, chỗ mày nắng thì chỗ tao chẳng nhẽ có
mưa? Cần mày thông báo cho tao đấy à.
“Mặt trời trên cao chiếu
xuống cũng không nóng cháy ngọt ngào bằng trái tim em. Anh! Em rất vui
vì hôm qua anh cuối cùng cũng cười với em một cái.”
Vãi *beep*.
Tao – cười – với – mày? Khi nào hả cái thằng biến thái này? Nguyên mấy
ngày hôm nay một cái lông chân của mày tao còn chưa thấy, mày còn bảo
tao cười với mày? Cười cái mả bố mày! Trịnh Bình tức tối dậm chân đành
đạch.
“Một ngày không gặp như cách ba thu.”
Hử? Ở trên mày vừa lòi cái đuôi nhìn lén sau lưng tao, bây giờ lại bảo một ngày không
gặp? Thằng ranh mày có phải có vấn đề về đầu óc không?
Thư tình
viết tay lần mà lần mần, lải nhà lải nhải chuyện tình cảm lông gà vỏ tỏi đến vài trang giấy. Trịnh Bình đọc được mấy dòng đại khái đã tức điên
rồi, hắn không kiên nhẫn lướt mắt vừa đọc qua loa vừa chửi đến độc mồm
độc miệng.
Soạt. Lật đến trang cuối cùng.
“Anh Bình. Mặc
dù em biết tình cảm của mình có phần… quái dị. Chính bản thân em cũng
không biết tại sao lại thế nữa, em chưa bao giờ thích một người con trai nào cả. Nhưng em lại thích anh. Chỉ mỗi mình anh thôi.
Em Minh Ngọc.”
Ợ… Cái thằng này hóa ra tên là Minh Ngọc à, tên gì như con gái vậy. Nhưng
từ đã, ý nó là sao? Chưa bao giờ thích con trai, mà lại thích hắn – một
thằng đàn ông hàng thật giá thật? Vậy còn bảo không thích con trai? Như
vậy là bảo hắn không phải đàn ông hay còn ý tứ gì khác nữa? A a a! Cái
thằng mất dậy nhà mày! Đã dám làm anh mày xấu mặt giữa bàn dân thiên hạ, bây giờ còn dám viết thư ngầm lăng mạ giới tính của anh mày nữa?
Đáng chết! Trịnh Bình hắn “vai năm thước rộng, thân mười thước cao” uy phong lẫm liệt, từ mặt mũi đến cơ thể, từ trong ra ngoài đều toát lên vẻ nam
tính thế này lại có lúc bị một thằng nhóc còi cọc, yếu ớt chê bai dè
bỉu?
Minh Ngọc à Minh Ngọc, đừng để anh mày tóm được bằng không… bằng không…
Ể? Bóng lưng kia....
“Á!!”
“Hét này! Cho mày hét này!” Trịnh Bình đập hai phát “bôm bốp” vào đầu thằng
nhóc còi cọc thấp bé, chẳng phải là tác giả bức thư tình lăng mạ (lưu ý
không phải là “lãng mạn”) đây sao. Thằng nhóc con không ngoan ngoãn trốn trong tổ đi còn dám mò ra đây nạp mạng thì đừng trách hắn độc ác.
“Đau! Hu hu hu. Đừng đánh đừng đánh!” Thằng nhóc Minh Ngọc ôm đầu vừa khóc vừa kêu.
“Mày có phải đàn bà không mà nhẹ thế đã kêu khóc ầm ĩ? Đánh chết mày cũng
không hết tội!” Trịnh Bình gào to vào mặt nó, hùng hổ túm cổ áo nó xách
ngược lên. Chênh lệch chiều cao cùng khí thế làm thằng nhóc lép vế co
rúm trông đến tội.
“Oa hu hu… Tội? Tội gì? Sao lại đánh em…”
“Vẫn còn không biết tội của mình?!” Bình bạo lực gân xanh nổi đầy trên trán, điên tiết lắc thằng nhóc như lắc đồ chơi.
“Ặc ặc. Chẳng lẽ… chẳng lẽ em… thích anh cũng là tội sao?” Nói đến đây nó
gào khóc to hơn, nước mắt như hạt đậu thật sự thi nhau long tong rơi
xuống.
Trịnh Bình cố tình coi như không thấy mặt nó đỏ bừng khổ
sở, cũng không coi nước mắt của nó ra gì, chỉ nhìn nước mũi ngắn dài
đang bắt đầu thò lò có xu hướng chảy ra. Liệu có rớt xuống tay mình
không ta?
Trịnh Bình tuy do dự trong lòng, ngoài mặt vẫn tỏ ra hung ác vô cùng tiếp tục quát vào mặt nó:
“Mày thôi giả vờ giả vịt đi! Viết thư âm thầm chửi rủa tao không giống đàn
ông tưởng tao không hiểu hả? Cái gì mà chưa bao giờ thích con trai, chỉ
thích mỗi mình anh. Mày không thích con trai tức là mày thích con gái,
mà mày lại nói mày thích tao, ý mày chửi tao là loại ẻo lả giống đàn bà
con gái chứ gì?!”
Bốp! Cho mày thêm một đấm chừa cái tội láo lếu đi!
“Hự! Đau! Đừng đánh mà! Không phải ý đấy, không phải ý em là như thế đâu anh Bình!” Minh Ngọc đáng thương lại chuyển thành vừa ôm bụng vừa khóc. Ai
đó đến đây gô cổ tên vũ phu này lại đi!
“Không phải như thế thì
là thế nào? Nói mau không tao đập cho bét xác!” Trịnh Bình thô lỗ dọa
nạt, dứ dứ nắm đấm to trước mặt thằng nhóc.
“Hu hu ý em là… ý em là em cũng không hiểu bản thân mình làm sao nữa.”
“Mày không hiểu mày thì ai hiểu hả!”
“Anh từ từ nghe em nói hết đã… hức.” Nấc cụt. “Từ trước đến nay em vẫn luôn
không thích con trai, thật đó mà. Hức. Nhưng, hức, từ lúc vừa nhìn thấy
anh, hức, em liền thích anh luôn! Lúc đó cũng như hôm vừa rồi anh đang
thi đấu trên sân, vừa mạnh mẽ tài giỏi, lại vừa hào sảng khí khái, hức,
anh như vậy sao em có thể liên hệ anh với đám con gái được cơ chứ. Hu
hu, hức, ý em là, ý em là em thích anh không can hệ gì đến giới tính!”
Trịnh Bình há hốc mồm, trố mắt nhìn nó.
Minh Ngọc thấy hắn im lặng không tiếp tục nổi điên liền đánh bạo tuôn thêm
cả tràng: “Minh Ngọc em chỉ thích anh Bình thôi! Anh là con trai cũng
không sao hết, em vẫn cứ thích anh. Thích là thích, chỉ cần anh là Trịnh Bình em liền thích!”
Trịnh Bình ba hồn bảy vía bay đi đâu hết, lẩy
bà lẩy bẩy buông cổ áo thằng nhóc ra. Minh Ngọc sau khi lấy hết dũng khí cả đời thổ lộ với Bình bạo lực thì bắt đầu thấy sợ hãi, người dán vào
tường run rẩy từng bước lùi ra sau sẵn sàng chạy trốn. Thích người này
thì thích, nhưng nó không thích ăn đấm đâu nha…
Trái với tưởng
tượng đẫm máu trong đầu Minh Ngọc, Trịnh Bình quay người lảo đảo bỏ đi.
Dáng hắn xiêu xiêu vẹo vẹo trong ánh chiều tà, hắt xuống mặt đất cái
bóng méo mó quái dị hệt như lòng hắn bây giờ. Minh Ngọc bị bỏ lại phía
sau, nó bối rối không biết nên chạy theo hắn ta tranh thủ tình cảm hay
chạy hướng ngược lại để bảo trì tính mạng.
Thôi đi, mạng sống vẫn là quan trọng nhất. Còn mạng còn người mới còn tình. Tình cảm phải vun đắp từ từ mới có thể bền vững…
Trịnh Bình tiếp tục một mình tạo dáng zombie dật dẹo đi trong sân Học viện,
nhiều người đi qua nhìn hắn bằng ánh mắt dè chừng thậm chí có tên nhát
gan còn lảng ra xa mấy bước. Cẩn thận bị cắn là lây bệnh đó bà con!
“Chú mày lại mắc bệnh gì vậy?” Một giọng nam tính sang sảng vang lên như đấm vào tai quần chúng.
Bình xác sống ngước đôi mắt cá chết lên nhìn Trung đội trưởng.
“…anh… Thạch…” Gọi mà như rên.
Anh Thạch mồm giật giật, ngửa mắt nhìn trời. Còn chưa tối mà? Thằng dở hơi này định dọa ma giữa ban ngày à.
“Làm sao trông chú mày như sắp chết thế hả?”
“Em muốn chết quách luôn đi cho rồi!” Trịnh Bình nhảy lên tanh tách.
“Như nào phải nói?”
“…không… như… nào… cả…” Bình xác sống lại quay trở về.
“Trông tình trạng chú mày mấy hôm nay, anh đoán có liên quan đến thằng nhóc
Minh Ngọc hôm nọ! Hô hô hô! Hay là bị nó làm gì rồi hả?!” Anh Thạch cười sung sướng khi thấy người gặp họa.
“#*@*!$/#@$?\/”
Trịnh Bình chửi đổng. “Có cái *beep* nó mới làm được em, có làm cũng là em
làm nó! *beep* *beep* mà việc quái gì em với nó phải làm gì nhau!”
“Im ngay! Ai cho chửi bậy nơi công cộng!” Anh Thạch hung hãn cho Bình láo
toét một bạt tai rồi lôi cổ tên này về kí túc xá. “Đi! Về phòng anh tâm
sự.”
Ký túc xá Học viện tương đối lớn, mặc dù vậy lượng học viên
cũng rất nhiều nên thường một phòng vẫn phải chen nhau bốn năm đứa ở.
Anh Thạch này cấp bậc cao nên được đãi ngộ tốt hơn một chút, ở phòng
đôi. Đồng chí cùng phòng hiện đang trong thời gian nghỉ phép về nhà thăm mẹ ốm nên coi như anh Thạch làm bá chủ một phương. Dắt tên Trịnh Bình
thần kinh bất ổn định về đây cũng không ảnh hưởng đến ai, vừa có chỗ
riêng tư để hai anh em có thể cùng nhau tâm sự chuyện thầm kín, hi hi.
Độc giả xin đừng vội suy nghĩ lệch lạc.
“Anh thấy dạo này chú mày đúng là không bình thường, trên giảng đường hay lúc huấn luyện nhiều
khi mất tập trung. Có chuyện gì vậy?”
Anh Thạch hào phóng chìa
bao thuốc Thăng Long nhàu nhĩ mời Trịnh Bình. Tên này không khách khí
rút luôn một điếu, moi ra bật lửa thủ sẵn trong túi quần tự châm tự hút. Cái thằng này, bình thường vẫn hay xu nịnh điếu đóm cho Trung đội
trưởng, bây giờ nhìn hắn ra vẻ thâm trầm anh Thạch có chút không quen.
“Hay… chú mày mắc bệnh gì khó nói?”
“Cái gì? Bệnh khó nói? Anh có tin nếu tiếp tục dùng ánh mắt đấy nhìn đũng
quần em sẽ cho anh nằm liệt giường ba ngày không dậy nổi không!”
“A thằng này láo! Anh chỉ quan tâm chú mày nhiều một chút thôi mà cũng không được sao. Hừ. Thế bây giờ như nào?”
Anh Thạch cũng không tức giận, chỉ càng khẳng định trong lòng rằng Trịnh
Bình thật sự có bệnh. Tên nửa khùng nửa điên kia cũng không thực sự động thủ, chỉ gầm gừ trong họng, khói từ hai bên mũi phì ra, tạo hình rất
giống Ngưu ma Vương nổi giận.
“Nếu không phải chuyện thân thể,
chắc chắn liên quan đến đời sống tình cảm rồi. Đừng bảo anh mày thực sự
cùng với cái thằng Minh Ngọc gì đó…”
Anh Thạch kiên cường trợn
lớn hai mắt đấu lại với con ngươi đỏ sọc đầy “sát khí” của Bình cáu bẳn, trên không trung đánh ra tia lửa xoèn xoẹt, không khí… ừm, đượm mùi
khói – thuốc lá.
Anh Thạch tuổi già sức yếu không đọ lại được với trẻ trâu, cuối cùng đành phải đầu hàng, nhún nhún vai ra vẻ “không nói
thì thôi”.
Trịnh Bình ủ rũ như quả bóng xì hơi, hai vai sụp
xuống, chốc chốc lại giơ tay lên vò đầu bứt tai làm rụng không ít tóc
xuống sàn. Anh Thạch còn đang liếc mắt xuống sàn thầm nghĩ đợi tên này
đi sẽ quét tước lại phòng ốc một phen, thì nghe thấy giọng nói uể oải
như tiếng ma kêu từ xa vọng đến:
“Em nghĩ em thích một người. Người này, lại là người em không ngờ đến nhất, càng là người không nên thích nhất.”
Anh Thạch ngẩng đầu lên nhìn Trịnh Bình bằng ánh mắt “thấy anh mày tiên
đoán chuẩn không” thì bị bộ dạng dằn vặt của hắn làm cho bối rối.
“Giả sử một ngày sáng ngủ dậy anh phát hiện vợ anh biến thành một gã đàn
ông, anh sẽ cư xử thế nào?” Trịnh Bình không đầu không đuôi hỏi.
“Tao đã lấy vợ đâu.” Anh Thạch trả lời ráo hoảnh.
“Đã bảo giả sử cơ mà!”
“Trên đời lấy đâu ra cái chuyện giả sử ngu xuẩn như thế cơ chứ.” Anh Thạch khinh bỉ ra mặt.
“Thôi được rồi. Không tính không tính. Đổi cái khác.” Trịnh Bình nhẫn nhịn. “Anh thích phụ nữ đúng không?”
“Thằng đàn ông nào mà chẳng mê gái?” Hoặc mê trai, anh Thạch âm thầm thêm thắt.
“Được được. Vậy là anh vẫn luôn thích đàn bà con gái, cho đến một ngày anh
phát hiện ra anh thích một thằng con trai. Anh sẽ thế nào?”
Anh Thạch lúc này híp híp mắt đánh giá người ngồi trước mặt, một tay chống lên cằm xoa xoa ra vẻ thâm trầm lắm.
“Đừng bảo mày từ khi được tỏ tình bắt đầu thật sự nảy sinh tình cảm với thằng nhóc Minh Ngọc đấy nhé? Đột nhiên phát hiện hóa ra mình cũng thích con
trai? Cũng không phải chuyện gì quá lạ lẫm. Bisexual (lưỡng tính) thời
đại này không phải là hiếm.”
“Không phải như thế! Anh có hiểu cái gì gọi là thích một người mà không quan tâm đến giới tính của người ta
có nghĩa là thế nào không? Em đang đau đầu muốn chết đây!”
“Ái chà. Trông chú mày kìa, Trịnh Bình không tim không phổi cuối cùng cũng có ngày đau khổ vì tình?”
Trịnh Bình ôm mặt.
“Thật ra tình cảm luôn là thứ gì đó khó miêu tả lắm mà. Cũng đâu có ai quy
định đàn ông nhất định phải thích đàn bà đâu, nó chỉ là quy luật tự
nhiên thông thường nhất mà thôi. Trên đời này thiếu gì những thứ bất
bình thường chứ. Dù chú mày có thích ai, yêu ai cũng không ảnh hưởng gì
đến hòa bình thế giới hay luân lý xã hội, đúng không? Con người ai cũng
có quyền truy cầu hạnh phúc của mình, miễn là cảm thấy đáng giá để đánh
đổi bằng nhiều thứ trong cuộc sống.” Mặc dù đôi khi cái giá phải trả quá đắt.
“Nhưng… người em thích lại chính là anh em tốt nhất trên đời này của em.” Trịnh Bình lí nhí.
“...là người lần nọ đến thăm chú mày?”
“Phải. Chúng em bên nhau đã bảy năm rồi, cũng có thể coi như thanh mai trúc
mã. Chậc, cách nói này có được dùng với hai thằng con trai với nhau
không đây. Em coi cậu ta là bạn thân thiết nhất, cũng coi cậu ta như em
trai, có khi còn thân thiết hơn cả ruột thịt. Nếu một ngày cậu ta phát
hiện ra tình cảm đáng hổ thẹn này có phải tình bạn đôi bên sẽ chắc chắn
tan vỡ.”
“Không có gì phải tự dằn vặt hay xấu hổ cả, tình cảm vốn đến tự nhiên, không thể gượng ép. Chú em đừng cưỡng ép chính mình, tất
nhiên cũng không thể cưỡng ép cả người ta. Đỗ vỡ tình bạn không có nghĩa là không thể lột xác thành tình yêu, hiểu không?”
“Dạo này em bị dằn vặt ghê lắm. Tại sao đột nhiên em lại nảy sinh tình cảm quái gở như vậy chứ, thậm chí còn ám cả vào trong mơ.” Trịnh Bình nói như khóc, đầu vẫn vục mặt vào bàn tay.
“Đừng dằn vặt bản thân vì chuyện không
đáng có. Điều bây giờ cần suy nghĩ là bản thân chú mày muốn phá vỡ ranh
giới để tiến tới một tình cảm đặc biệt khác hay muốn âm thầm chôn giấu
tâm tư để bảo vệ tình bạn. Cứ từ từ mà ngẫm nghĩ, còn nhiều thời gian
mà. Dù sao trong thời gian tới chú mày cũng không thể thoát khỏi nơi
này, ha ha…”
Anh Thạch gõ “cốc cốc” lên đầu Trịnh Bình. Tên nhóc
này, trông bề ngoài như hùm như hổ sao nội tâm có vẻ yếu đuối quá vậy,
không chịu nổi tí chút đả kích tình yêu. Hừm. Dù sao biểu hiện của mình
cũng không tồi nhỉ? Mặc dù ba mươi năm nay không có kinh nghiệm tình ái
thực tiễn gì nhưng không phải anh mày chưa từng nghiên cứu qua sách vở
loa đài nha, hi hi. Anh Thạch gật gù, trong lòng nở hoa tự biến mình
thành quân sư tình yêu.
*
Lam Lâm lúc này mệt mỏi nằm dựa
trên đầu giường, đằng sau đệm gối lông vũ mềm mại cũng không làm giảm đi sự đau nhức ở lưng. Mười bốn vết thương, khâu ba mươi sáu mũi. May mắn
tất cả chỗ thủy tinh găm vào đều là phần mềm, tuy rằng đau đớn nhưng
không thực sự quá nghiêm trọng, chỉ cần được xử lý ổn thỏa và giữ gìn
cẩn thận mười ngày nửa tháng có thể hồi phục như cũ. Còn vấn đề về sẹo
thì, không cần bàn cãi. Thôi cũng chẳng sao, dù sao thì phần lưng cậu
vốn cũng đã không còn lành lặn đẹp đẽ gì. May mắn mặt mũi còn nguyên
vẹn, Lam Lâm vô thức đưa tay sờ sờ má.
Lam Lâm đang suy tính xem
có nên dùng một viên giảm đau hay không thì nhận được một cuộc điện
thoại của kẻ mấy ngày nay mất tích – Trịnh Bình. Hừ, cũng biết đường gọi điện rồi cơ đấy. Lam Lâm đang đau nhức, vốn cũng bực bội trong lòng nên bắt máy bằng giọng cáu kỉnh thấy rõ.
“Ê, anh lâu lắm mới gọi
điện cho cậu đó. Không ngọt ngào nghe máy thì thôi lại còn dùng cái
giọng “alô” đấy với anh à?” Đầu dây bên kia bức xúc lầu bầu.
“…mới bốn ngày chứ mấy mà lâu.” Cậu lạnh nhạt đáp lại, bây giờ lại cố gắng che giấu sự mệt mỏi trong giọng nói.
“Hôm nay sao vậy? Đến ngày hả? Sao nghe giọng cậu… có gì đó không bình thường.” Trịnh Bình nhạy cảm nghi hoặc.
“Có tin tôi nằm đây cũng có thể đánh anh không?”
“Trời đất! Giờ này vẫn nằm? Biết là gần mười hai giờ trưa rồi không ông trẻ?!”
Âm thanh the thé gây sự đập vào tai làm Lam Lâm phải đưa điện thoại ra xa. Cái tên này sao lúc nào cũng kích động như vậy, thừa năng lượng à.
Đúng lúc này cửa phòng khách vẫn hé bất ngờ bật mở, Tiêu Ngọc bước vào, sửng sốt: “Anh Lâm! Vết thương ở lưng còn chưa lành, sao lại ngồi lên thế
này!”
Lam Lâm vội ra hiệu cho Tiêu Ngọc im lặng nhưng không kịp rồi, người nào đó bên kia điện thính tai đã nghe được vài từ mấu chốt:
“Hở? Cái gì mà vết thương chưa lành? Cậu bị làm sao hả?” Trịnh Bình gấp gáp hỏi dồn.
“Hôm trước vừa ngã xe.” Lam Lâm đành trả lời ngay thật, định giấu diếm cho
qua chuyện mà không được rồi. Biết ngay là tên này sẽ nhảy tưng tưng lên mà. Nhớ ngày xưa có lần sơ xảy bị sái bả vai, Trịnh Bình hắn không khác gì mẹ già lèm bèm bên tai cậu suốt cả tháng trời hại cậu đã đau tay lại đau luôn cả đầu. Thật không muốn người bệnh an ổn tĩnh dưỡng mà.
“Ngã – xe? Ngồi xe hơi mà lại ngã xe là cái kiểu mẹ gì vậy?!” Trịnh Bình chửi tục.
“Không, ngồi xe máy ra ngoài với bạn. Hình như có kẻ cố tình gây chuyện.” Lam Lâm trần thuật ngắn gọn.
Trịnh Bình im lặng một lúc không nói, chỉ nghe tiếng thở phì phò truyền qua loa điện thoại.
“Bị thương thế nào?”
“Chưa chết được.”
“Đừng có mà điêu chác. Nghe giọng cậu anh biết là không ổn rồi, thều thào vô lực.” Trịnh Bình thở dài, lòng chua xót.
“…không sao thật mà, chỉ bị thương phần mềm thôi.” Giọng Lam Lâm như an ủi,
người bị thương là cậu cơ mà, sao phải đi xoa dịu người khác vậy.
Tiêu Ngọc ôm cáo nhỏ đứng bên cạnh nghe ngóng, thấy giọng điệu Lam Lâm kì
lạ, giống như là người rất thân thiết. Nhưng vì sao lại không muốn cho
người ta biết tình trạng vết thương, không nguy hiểm nhưng cũng rất nặng mà.
Trịnh Bình lòng rối như tơ vò, vừa đau vừa xót, hận không
thể lập tức trở về xem xét thương thế của cậu. Càng nghĩ càng thấy uất
ức bực bội, người này bị thương còn không chủ động thông báo cho hắn,
thậm chí còn tính giấu diếm. Coi hắn là gì chứ!
“Cậu được lắm,
nhớ đấy cho tôi. Mấy hôm nữa về xem tôi xử lý cậu thế nào. Nhớ tĩnh
dưỡng cho cẩn thận, phải kiêng rau muốn, kiêng đồ tanh, phải thường
xuyên kiểm tra vết thương, rõ chưa hả? À, phải tránh tiếp xúc với nước,
mấy hôm này khỏi cần phải tắm táp đi. Làm gì cũng phải cẩn thận không
được chạm vào miệng vết thương, tốt nhất là nằm trên giường và ngày cho
an ổn đã. Tôi biết lần này không phải bị thương đơn giản, không có tôi
chăm sóc cậu phải tự mình giữ gìn…”
Lam Lâm nghe hắn niệm kinh
bên tai cũng không thấy phiền, kiên nhẫn vâng dạ rất ngoan, cũng thấy ấm áp trong lòng. Trịnh Bình thấy Lam Lâm hợp tác cũng không bắt bẻ người
bệnh, nhịn xuống sự giận dỗi, nghĩ ra đủ thứ để dặn dò.
“Ê. Mà
vừa rồi anh nghe giọng con gái? Người giúp việc mới?” Nghe tiếng lạ
hoắc. Suýt nữa thì quên chuyện này, Trịnh Bình không hiểu sao tự nhiên
cảnh giác.
“Không phải, là bạn thôi.”
“Bạn á? Cậu có bạn
mới lúc nào mà tôi không biết vậy hả. A a a! Có phải chính là người đèo
cậu ra đường rồi tai nạn không hả? Chính là cô ta!”
Trịnh Bĩnh
tự nhiên giãy nẩy lên, giọng cũng đưa lên cao vút. Á à, nhân lúc tôi
không có nhà cậu dám lén lút hẹn hò với đám đàn bà con gái, dám có hành
vi ngoại tình?
Không xong! Ngoại tình! Lam Lâm cậu ta, có lẽ
nào… chuyện này cũng không phải không có khả năng. Trời đất ơi, bản thân hắn quằn quại trong tình cảm tội lỗi của mình để rồi thành bị kẻ địch
từ đâu tới âm thầm đánh lén bao giờ không biết. Nguy to rồi!
“Này! Nói mau! Cô ta là ai? Tên gì? Nhà ở đâu? Năm nay bao nhiêu tuổi?”
“Anh điên à, gào to điếc tai tôi.” Lam Lâm cố tình không trả lời đúng chủ đề.
“Có tình che giấu?!” Trịnh Bình càng gào to.
“Thôi đi. Đợi mấy hôm nữa về rồi sẽ biết, đừng có điên nữa. Tôi mệt rồi, cúp máy đây.”
Cạch.
Ơ, nói cúp máy là cúp thật luôn. Lam Lâm, cậu quá quắt vừa thôi! Trịnh
Bình hậm hực nhưng cũng không gọi lại cho Lam Lâm, liệu hồn tĩnh dưỡng
cho khỏe đợi anh về tính sổ, hứ.
Trịnh Bình nghiến nghiến hàm, mài mài răng, cẩn thận anh đây cắn chết cái đồ lẳng lơ nhà cậu!