Đừng Đánh Thức Em - Dont Wake Me Up

Chương 3: Chương 3: “Đánh Cho Chúng Nó Xấp Mặt Luôn”




“Hắc hắc, Tiêu Ngọc à, tình cờ thật đấy.” Có tiếng cười bỉ ổi.

”Hey, đâu biết chừng cô em này cố tình đứng đợi anh em mình ở đây?” Một kẻ cố tình xuyên tạc.

”Không phải, các anh làm ơn tránh đường.” Giọng nữ hơi kích động, nhưng vẫn cố gắng giữ bình tĩnh.

”Đừng vội vàng như thế mà. Lúc nãy chẳng phải anh đã hẹn gặp em sao?” Tên đàn ông tóc tai bóng lộn nhất trong mấy thằng ngả ngớn lên tiếng. Mặt mũi không thèm che dấu sự bỉ ổi, hạ lưu.

”Anh Sâm, tôi không có ý gì với anh cả. Tôi đã từ chối rồi anh rồi. Bây giờ tôi cần vào trong, các anh hãy để tôi đi.”

Cô gái nhỏ run run giọng, ánh mắt nhìn trực diện vào kẻ cao lớn tóc đầu bóng nhẫy phía trước. Tên kia để ngoài tai lời cự tuyệt của cô mà vươn bàn tay ma quỷ về phía trước gạt gạt tóc mai thả xuống bên sườn mặt cô gái đầy bỡn cợt.

”Thôi nào, ở đây ai chẳng biết giao tình của hai nhà chúng ta. Anh cũng đã theo đuổi em lâu như vậy rồi, cùng với anh em cũng không tính là thiệt thòi, dù sao thì anh cũng không còn lưu lại nơi này lâu nữa. Ông già anh sớm thuyên chuyển cho anh về Thủ đô thôi. Chúng ta phát triển tình cảm càng sớm không phải sẽ có càng nhiều thời gian vui thú hay sao?”

Tên này không ngừng buông lời mời mọc, như con buôn chào bán mặt hàng chính là mình trong sự khích lệ lẫn sùng bái của mấy đứa đàn em theo sau.

Gạt phắt bàn tay không an phận đang niết mạnh trên gò má ra, Tiêu Ngọc cắn chặt môi, xô mạnh kẻ phía trước tính bỏ đi. Chưa bước được hai bước đã bị ba tên đàn ông khác chặn lại phía trước. Eo thình lình bị nắm chặt, giật ngược về phía sau. Theo phản xạ tự vệ, Tiêu Ngọc cắn răng vung tay ngược lại chống cự, cái túi nhỏ cầm trong tay đập thẳng vào mặt tên khốn gọi là anh Sâm. Mấy viên đá trang trí trên túi mạnh mẽ găm vào mặt hắn, xượt thành những vệt đỏ đau rát nửa bên mặt, trầy cả một lớp da thịt, bắt đầu chảy máu. Sự đau xót trên mặt khơi dậy thú tính, không cần nghĩ ngợi, hắn xoay người lại nắm lấy tóc cô gái mà giật mạnh, đập đầu cô vào tường đau điếng. Tiêu Ngọc chỉ kịp kêu lên một tiếng thảm thiết, đã bị tên vũ phu không nương tay tát liên tiếp 2 phát vào má, răng bập vào lưỡi chảy cả máu đỏ ra ngoài miệng. Thằng khốn vừa đánh vừa chửi “Con mẹ mày, đừng thấy tao nịnh nọt đôi câu mà lên mặt đánh ông đây. Ông cho mày đánh, cho mày đánh!”

”Chiều chuộng mày còn lên nước à?!” Lại giật ngược tóc Tiêu Ngọc ra sau.

3 thằng còn lại hơi shock trước tình huống không ngờ đến, đại ca thật sự động thủ với con gái đã là quá quắt lắm rồi, bây giờ lại còn đang trong khuôn viên học viện. Nếu bị bắt gặp, đại ca bọn hắn dù được bao che thoát tội thì mấy đứa lâu nhâu như bọn hắn cũng không thể nào ung dung ngoài vòng kỷ luật.

”Anh Sâm, anh Sâm đừng đánh nữa. Đàn bà con gái không chịu nổi đâu. Để người khác biết không hay đâu!”

”Anh Sâm, dừng tay đi!”

”Con mẹ chúng mày câm mồm lại cho tao! Con ả này cậy được nhiều người theo đuổi nên lên mặt. Loại đàn bà ngoài mặt chảnh chọe sau lưng đĩ điếm này không đánh cho một trận không bao giờ nghe lời. Đừng thấy nó giả vờ yếu đuối mà...”

Bịch!

”Anh Sâm” của chúng nó chưa kịp nói hết lời thì ăn ngay một đạp vào mặt, người đẫ bay xa hàng mét, 2 cái răng phun ra khỏi mồm bay mỗi nơi một chiếc. Người vừa động thủ xuất hiện nhanh không ai kịp phòng bị, mặt đằng đằng sát khí lao đến liên tiếp bồi thêm mấy cước vào bụng và ngực “anh Sâm“. “Anh Sâm” vừa kêu gào như lợn chọc tiết vừa chửi bới hô hoán mấy thằng em vô tích sự chỉ biết trợn mắt đứng nhìn. Chứng kiến đại ca bị ngược đãi không ngóc đầu lên được, 3 thằng còn lại dù không muốn to chuyện cũng không thể khoanh tay mà xem, hò nhau lao vào hỗn chiến. 4 đánh 1 không chột cũng què, nhưng đứa nào chột đứa nào què cũng chưa biết là ai đâu. Cậy cũng có chút võ vẽ lận lưng, mấy thằng đem hết quyền cước học ở trường quân đội ra “múa” trăm đường cơ bản, không đấm thì đá, thằng lùi lại xông phi. Ban đầu còn bày đặt chiêu thức, lúc sau không thằng nào bảo thằng nào tay chân quơ quào, bạ đâu đánh đó, vật lộn hết sức đường chợ. Quả thật sức người có hạn, khó có thể lấy một địch trăm, thể lực của Lam Lâm cũng vốn không phải là quá dẻo dai, bây giờ một mình cân mấy thằng đàn ông đã qua rèn luyện quân ngũ thật sự không phải dễ dàng. Đánh đấm một hồi trên người cũng xây xát không ít chỗ, khóe miệng cũng ăn một đấm tím bầm. Bên này đánh nhau đến long trời lở đất, bên kia cô gái nhỏ vì đau đớn sợ hãi ngất đi lúc nào không biết.

Chiến trường nhanh chóng dời đến vườn hoa sau nhà ăn tập thể, lúc đầu từ tay không đấm đá, không biết “anh Sâm” từ lúc nào vớ được thanh gỗ dài lổn nhổn đinh ốc bắt đầu khua khoắng làm vũ khí tấn công.

Trịnh Bình đang lúc đi tìm người anh em tốt tự nhiên mất tích, nghe tiếng chửi bới ẩu đả từ xa, lúc phi thân tham gia vào cuộc chiến vừa kịp đá bay “anh Sâm” đang vung thanh gỗ lên tính đánh lén sau lưng Lam Lâm. Mọi người tứ phương ồn ào gọi nhau ra xem chiến, nhốn thành một đoàn. Có kẻ đến xem như trò vui, có kẻ trực tiếp hô hào cổ vũ. Đám đàn ông nhiều khi lên cơn điên, không nghĩ đến hậu quả sau này, ông nào ông nấy như lạc vào đấu trường đấm bốc, gào thét khản cổ. Từ lúc có Trịnh Bình, thế cục thay đổi 180 độ, lúc đầu còn gắng gượng cầm hòa, bây giờ mấy thằng hỗn láo xác định đi đời nhà ma. Trịnh Bình thường ngày nhanh mồm nhanh miệng, nhưng lúc cần đến thì hắn còn nhanh cả tay chân nữa. Không hổ là đệ tử “ruột” của võ sư Thanh Phong, Trịnh Bình vài cái lách người đã linh hoạt chế trụ được một tên đang nhăm nhe ném viên gạch vừa lượm được về phía Lam Lâm, đè nghiến thằng kia xuống đất, không quên bồi luôn một đạp vào yết hầu. Bên này Lam Lâm mải giằng co với “anh Sâm” thấy chết không sờn, không biết dính bao nhiêu đòn lén của 2 thằng đệ còn lại. Nhưng bọn chúng không đắc ý được bao lâu, Trịnh Bình - “phối hợp diễn” 5 năm với Lam Lâm, không hề lên tiếng, âm thầm hiểu ý nội đánh ngoại hợp triệt luôn đường sống 2 thằng ruồi bu. Chưa kịp để người xem định thần, Lam Lâm không cần lấy đà, bất ngờ bật lên lộn người trên không, mạnh mẽ “chơi” một cước trời giáng vào gáy “anh Sâm“. Knock out, “anh Sâm” mắt trợn trắng đo ván nằm thẳng cẳng trong tiếng vỗ tay rào rào của khán giả xung quanh.

*Màn hình chuyển từ cảnh đấu võ sân trường sang phòng hội đồng thẩm tra*

”Khai báo họ tên.”

”Trịnh Bình, số hiệu A5931, tân binh đại đội 5, trung đoàn 4, tiểu đội 23.”

”Lý do ẩu đả?”

”Ắc..” Gãi gãi đầu, quay sang bên cạnh thì thầm. “Này, lý do là gì vậy?”

”Ngứa mắt.” Kẻ nào đó đứng bên cạnh mặt lạnh như tiền đáp lời.

”Đây là loại lý do gì thế hả! Các cậu tưởng đây là nhà các cậu, ngứa mắt kẻ nào thì xử kẻ đó hay sao?!” Trung đoàn phó nhận nhiệm vụ thẩm tra đập bàn rầm rập, bút lách rơi loẻng xoẻng xuống đất.

Lam Lâm cười khẩy. “Bọn chúng hành hung phụ nữ, đánh như vậy là còn nương tay.”

Tiểu đoàn phó ngồi đó, lé mắt nhìn tên không biết điều nói năng châm chích kia. Kẻ đó vừa đánh đấm xong, quần áo xộc xệch, mặt mũi cũng có vết bầm, vậy mà ung dung đứng đó không chút chột dạ nao núng. Tiểu đoàn phó cũng không phải là hạng xoàng, bao nhiêu năm trong quân ngũ, xử không biết bao kẻ bất trị cứng đầu, dần dần tôi luyện cũng có nét không giận mà uy, nhưng hiềm nỗi tên đứng trước mặt này dường như không có chút gì bị khí thế bá đạo của anh trấn trụ. Một người từ ngoài đến mà dám gây lộn trong Học viện, đánh cho 3 4 thằng kêu cha gọi mẹ, lại có bản lĩnh đối mắt với tiểu đoàn phó, cũng không phải hạng xoàng đâu. Tiểu đoàn phó âm thầm chép miệng.

”Kể lại rõ ràng tình hình lúc đó.”

”Không có gì đặc biệt. Tôi ra ngoài đi dạo, thấy mấy thằng đó xúm lại đánh một cô gái nên lỡ chân gây chiến mà thôi.”

Má ơi! Đánh con nhà người ta răng rơi đầy đất, không ra hình người mà còn dám nói “lỡ chân“. Trịnh Bình đứng cạnh nghe vậy bấy giờ mới sửng sốt phụ họa ầm ĩ “Đánh hay lắm! Loại chúng nó không trừng trị thì còn không coi ai ra gì!”

”Cậu Trịnh Bình! Cậu cũng là liên đới vụ này! Kể cả người ta có lý do chính đáng đi chăng nữa, mắc mớ gì cậu lao vào đánh hôi?!”

”Đậu má! (Chửi to) Tôi là sư huynh, thấy sư đệ mình bị đánh hội đồng có lý nào lại trợn mắt đứng nhìn! Mà rút cuộc tôi cũng có đánh oan cho mấy thằng chó đó cái nào đâu. Đáng kiếp quá mà!”

Thu thập đủ mọi lời khai của hai kẻ một bình tĩnh quá mức, một không phận sự kích động này, Tiểu đoàn phó cần xác thực thêm một số thông tin. Yêu cầu 2 người ở lại phòng thẩm vấn tạm bợ này đến khi có được kết quả sơ bộ.

Trịnh Bình ngồi phịch xuống ghế, thở ra một hơi dài, lúi húi lấy trong túi quần bao thuốc hút dở. Đưa cho Lam Lâm “Làm điếu không?“. Lam Lâm nhận lấy điều thuốc lá, kề lên miệng, Trịnh Bình tự giác cầm bật lửa châm cho bạn rồi cho mình một điếu. Hít hà vài cái, khói nhả ra lượn lờ làm không khí bạo lực vừa rồi chạy biến đâu mất, không hiểu sao bây giờ chỉ cảm thấy có chút tịch mịch khó hiểu. Trịnh Bình xoay người qua, nhìn thẳng vào mắt Lam Lâm, thấy trong đôi mắt đó một màu đen hun hút sâu thẳm, đồng tử giãn nở to gấp đôi bình thường nhưng trên mặt lại không biểu lộ một chút cảm xúc nào.

”Tức giận?”

“...”

Đặt một tay lên vai Lam Lâm, Trịnh Bình quả quyết “Mấy thằng đó chắn chắn sẽ không thoát được vụ này. Để anh gọi điện cho ông già báo cáo sơ qua tình hình phòng ngừa tình huống đặc biệt.”

Gật gật qua loa lấy lệ. Trịnh Bình dường như đọc hiểu sự miễn cưỡng và ẩn nhẫn thông qua dáng ngồi cứng còng của Lam Lâm. Xoa xoa mớ tóc hỗn độn, tuy rối tung bụi bặm nhưng vẫn thật mềm mại, một mùi hương thoang thoảng tự nhiên bay đến trong mũi làm người ta cảm giác thật dịu dàng. “Không cần phải lo lắng hay sợ hãi. Trời có sập anh cũng sẽ gánh hết cho chú.”

Thực chất thì Lam Lâm không hề sợ hãi, chỉ là tức giận, là căm phẫn mà thôi. Hắn phải rất nhẫn nại để khắc chế cảm xúc tiêu cực đang gặm nhấm lý trí của mình. Hắn không thể tha thứ cho hành động của những kẻ đốn mạt đó, cưỡng ép đánh đập một cô gái yếu đuối. Nếu lúc đó không có hắn vừa kịp lúc xuất hiện, không hiểu được kết cục của cô ấy sẽ ra sao nữa. Liệu có giống như là nhiều năm về trước...

Hầy, nghĩ quá xa rồi.

Chầm chậm thả một hơi khói, tay nhè nhẹ day day huyệt thái dương, tai vẫn không ngừng nghe tiếng lẩm bẩm không to không nhỏ của Trịnh Bình như một liều thuốc an thần đánh sâu vào trí óc, xóa tan những hình ảnh ghê tởm trong quá khứ.

”Thật đã quá mà! Lâu nay không được đánh hết mình như vậy.”

”Đánh cho mấy thằng chó đó xấp mặt l** luôn mà!” Này, có hơi quá thô tục rồi không vậy?

”Con mẹ nó, đừng để ông đây còn nhìn thấy chúng mày một lần nữa. Gặp lần nào ông đánh lần đó, cho chúng mày kêu cha gọi mẹ luôn.”

”Khôn hồn thì mau kêu tổ tiên 18 đời nhà chúng mày phù hộ đi, dám đánh anh em của ông mày, ông mày sẽ không để yên như vậy đâu.”

”A! Đúng rồi! Lam Lâm, bị thương chỗ nào? Nào đưa mặt ra đây để anh trai xem nào. Fuck, đúng là ra tay cũng quá nặng đi. Sưng nửa mặt rồi đây này.”

Móng vuốt thô ráp, chai sần không ngừng tự tiện nắm cái cằm mảnh khảnh lật qua lật lại, hết ấn lại xoa, không biết đang kiểm tra hay là gia tăng thương tật cho nạn nhân nữa. = =

”Bầm tím ở chân có vẻ còn nghiêm trọng hơn, có thể đừng quá quan tâm đến mặt không vậy?” Lam Lâm nhíu nhíu lông mày.

”Á á á, chân cũng bị thương nữa?! Nhưng không phải toàn thân trên dưới chú em chỉ có cái mặt tiền là đáng giá hay sao?” Có kẻ nào đó hết sức ngứa đòn xổ ra nghi vấn.

”Nào chân đau ở đâu, mau tụt quần ra để anh đây kiểm tra cho nào!” Sói xám nhe răng dài đầy nhớt dãi, đuôi ve vẩy tần suất sánh ngang quạt điện, vươn móng vuốt xấu xa đến thắt lưng “cô bé quàng khăn đỏ“. Chưa chạm được đến quần, sói ta đã ăn ngay một đạp giữa mặt.

”Lực chân tốt như vậy, chứng tỏ còn chưa quá nghiệm trọng nha..”

Mồm nói vậy, Trịnh Bình như thấy chết không sờn bật dậy áp sát đến, lấy tốc đó sét đánh ôm chặt lấy đầu Lam Lâm lắc lắc, miệng ngấu nghiến nửa van xin nửa cưỡng bức.

”Một chút thôi, cho ôm một chút thôi mà!!”

”Lần sau chỉ có một mình thì đừng cậy mạnh, nhớ chưa? Bản thân cậu cũng chỉ biết có vài đường đẹp mắt mà đã muốn làm anh hùng.”

”Nếu sau này còn gặp tình huống như vậy, phải gọi anh trước tiên, nhớ chưa?”

”Đã nhớ chưa hả đồ đần độn này?”

“...”

Dưới sự đàn áp triệt để của Trịnh Bình, Lam Lâm chỉ có thể cam chịu mặc hắn nói xàm bên tai như bà mẹ già. Càng nghe càng thấy thật phiền phức, nhưng thần kì mang lại cảm giác thật thân thuộc.

Nắng chiều tàn êm ả, phủ lên đôi mắt phảng phất xót xa của người con trai đang đứng ghì chặt đầu con người lặng lẽ bên dưới. Mái tóc nâu rối bù, bờ vai thõng xuống mệt mỏi, cảm giác như sao bóng dáng ấy bỗng trở nên quá đỗi nhỏ bé, nhỏ bé nhưng lại chật vật bao bọc một hố sâu quá lớn trong tâm hồn.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.