Đừng Đánh Thức Em - Dont Wake Me Up

Chương 17: Chương 17: Khách Từ Phương Xa




Sân bay quốc tế Los Angeles.

Một người đàn ông Châu Á dáng dấp cao lớn kéo chiếc va – li đen bóng loáng xuất hiện ở cửa vào sảnh lớn sân bay thu hút không ít sự chú ý của hành khách xung quanh. Giữa vô số cái nhìn nóng rực đầy hiếu kỳ, người đàn ông vẫn tự nhiên sải đôi chân dài đi thẳng về phía trước, gót giày da nện xuống mặt sàn đá hoa từng tiếng “cạch cạch” mạnh mẽ phóng khoáng.

Mắt kính thời thượng đeo trên mặt được tháo xuống, một đôi mắt đen hờ hững liếc nhìn bao quát toàn cảnh xung quanh một lượt. Dịp gần Giáng Sinh cận Tết Dương lịch lúc nào cũng đông đúc người đi đi về về hơn cả.

Người đàn ông nhanh chóng tiến tới quầy làm các thủ tục cho chuyến bay sắp sửa cất cánh. Cô tiếp viên hàng không tóc vàng đỏm dáng nhìn thấy người đàn ông tiến tới phía mình thì hai mắt liền sáng lên, không kiêng dè huýt sáo chọc ghẹo. Đôi mắt xanh của cô nàng như có tia laser quét người trước mặt từ đầu đến chân không hề khách khí. Người đàn ông dường như khá hưởng thụ ánh mắt nhiệt tình của cô tiếp viên tóc vàng gợi cảm, anh nhếch môi đáp lại bằng một nụ cười hết sức phóng đãng. Tầm mắt hai người đánh ra tia lửa “soàn soạt” giữa không trung, “ra-đa” lấy tốc độ sét đánh bắt được “sóng” của đối phương đang nhiệt tình truyền tới.

Cô tiếp viên tóc vàng vươn người tạo một dáng vẻ quyến rũ nhận lấy giấy tờ của người đàn ông nam Châu Á nam tính trước mặt, rồi tiếp đó khéo léo lấy điện thoại ra chụp lại visa và thông tin cá nhân của người này. Người đàn ông thấy hành động ngoài nghiệp vụ của cô ta cũng không ý kiến gì, thản nhiên châm một điếu thuốc hút trong lúc chờ đợi. Cô nàng gợi cảm dường như cố tình kéo dài thời gian làm thủ tục để liếc mắt đưa tình với anh. Dù sao cũng không có gì vội vàng, để cô ta lưu lại, sau này có cơ hội có thể chơi đùa một phen.

Hai người nói với nhau không được mấy câu nhưng coi như đã ngầm hoàn thành xong ước hẹn tình thú nào đó. Trước khi rời đi, người đàn ông không quên giơ hai ngón tay ra dấu cực ngầu chào cô nàng xinh đẹp. Cô tiếp viên tóc vàng mê luyến nhìn theo dáng người cao lớn tuấn tú. Chậc, mùi vị đàn ông Châu Á thật khác biệt, khiến người ta thèm muốn được nếm thử một lần.

Gửi xong hành lý, người đàn ông tay không bước tới cửa kiểm soát dành cho khách VIP, làm vài thủ tục cuối cùng rồi theo hướng dẫn đi lên máy bay quốc tế. Chiếc Boeing 787 khổng lồ đứng sừng sững ầm ầm tiếng động cơ khởi động, kích cỡ lớn hơn máy bay nội địa không biết bao nhiêu lần, nội thất bên trong cũng hết sức tiện nghi, sạch sẽ.

Lại một cô tiếp viên da màu trong bộ váy đồng phục bó sát gợi cảm đỏng đảnh tiếp đón, nhiệt tình không ngớt dẫn người đàn ông đến vị trí khoang hạng nhất của mình. Khoang hạng nhất không hổ là khoang dành cho những kẻ lắm tiền. Ghế đệm bọc da mềm mại êm ái, có thể vừa làm ghế vừa làm giường, được kê thành từng khu cách xa nhau vừa đủ. Vị trí của mỗi người đều được ngăn cách bằng tấm chắn bằng kính thông minh riêng biệt, nếu muốn tăng sự riêng tư có thể nhấn nút chuyển sang chế độ kính màu, hoàn toàn cách ly với các khu vực xung quanh, tạo nên không gian kín không khác gì một căn phòng thu nhỏ.

Người đàn ông thảnh thơi ổn định tại vị trí của mình, lưng hơi ngả ra sau, dáng vẻ thoải mái tự nhiên như thể đã quen thuộc với loại đãi ngộ cao cấp này. Cô tiếp viên da màu xoắn xoắn lọn tóc quăn trước ngực, dùng tiếng Anh lảnh lót trao đổi vài nội dung cần thiết theo quy định rồi không quên tranh thủ thăm dò tán gẫu.

“Tôi tên là Samatha, nếu ngài cần gì hãy nhấn nút gọi tiếp viên màu xanh trên tường bên tay trái nhé.”

“Cám ơn Samatha, không cần gọi tôi là “ngài”, đừng khách sáo như vậy.” Người đàn ông nhếch miệng cười ẩn ý, hai mắt cũng híp híp lại nhìn không rõ tâm tình, giọng điệu toát ra vừa trầm ổn lại vừa mang vài phần ngả ngớn.

Samatha bị sự quyến rũ khó nói thành lời hấp dẫn đến ngẩn người mấy giây.

Khuôn mặt người đàn ông vốn là kiểu điển hình của người Châu Á nhưng mỗi đường nét đều mạnh mẽ, rắn rỏi như đao khắc. Mái tóc đen bóng rũ xuống vầng trán cao, lông mày rậm có xu hướng chếch về hai bên thái dương nhìn qua có phần hung dữ. Bờ môi mỏng thường kéo lên một đường cong như có như không, tuy vậy lại mang đến cho người đối diện một loại áp lực vô hình và cũng cả một loại lôi cuốn khó có thể cưỡng lại.

Chẳng phải trên đời này thứ gì càng bí ẩn càng khiến người ta không tự chủ được bị thu hút sao?

Người đàn ông giơ tay búng hai tiếng “tách tách” trước mặt Samatha. Hey, thả hồn đi đâu vậy?

Samatha giật mình tỉnh lại khỏi những suy nghĩ mông lung về người đàn ông trước mắt, hai má tự nhiên nóng rần. Thật may mắn, da cô nàng vốn tối màu nên có đỏ mặt cũng khó có thể nhận ra!

“Vậy… anh Hoàng, tôi đi trước nhé. Lát nữa sau khi máy bay cất cánh tôi sẽ phục vụ đồ ăn đêm và thức uống cho anh. Anh có đặc biệt yêu cầu món gì không ạ?”

“Tôi bị dị ứng với bơ lạc, cô lưu ý dùm tôi. Cám ơn nhiều. À, phiền cô lấy luôn hộ tôi một chai nước khoáng, tôi cảm thấy hơi khát.”

“Được, tôi sẽ mang cho anh bây giờ đây. Tạm biệt!”

Samatha lưu luyến quay lưng bước đi, lúc di chuyển còn cố gắng uyển chuyển đánh mông hai bên khoe đường cong gợi cảm. Hì hì, mau nhìn đi, mau nhìn sự quyến rũ của tôi đi anh chàng đẹp trai. Úi, hình như chảy nước miếng rồi này. Samatha vô thức đưa tay lau lau khóe miệng, không có gì mà?

Bây giờ là 12 giờ đêm, còn ba mươi phút nữa máy bay sẽ cất cánh.

Hoàng một hơi dốc cạn chai nước khoáng cao cấp được thiết kế vẻ ngoài tinh xảo nhưng mùi vị… quên mất, không có mùi vị gì cả. Anh ngả người ra ghế, duỗi duỗi cái lưng mỏi nhừ vì phải làm việc hết công suất nhiều ngày.

Để có thể bay được chuyến bay sát nút này Hoàng đã phải phát huy năng suất gấp ba lần bình thường. Anh vừa phải hoàn thành mấy bài thi quái gở đốt không biết bao nhiêu chất xám, vừa phải “cầy” cho xong mấy bản kế hoạch để tạm thời chuyển nhượng quyền điều hành Casino cho quản lý Bashkin.

Nếu không phải ông bố già cứng nhắc nhất quyết yêu cầu anh hoàn thành nốt khóa học quản lý nâng cao này để lấy bằng Thạc sĩ Kinh tế Mỹ thì anh cũng chẳng hơi đâu mà đến độ tuổi này còn mài đít trên giảng đường để nghe giảng giải về mớ lý thuyết không thể áp dụng vào thực tiễn. Một ngày “rong chơi” ở Casino anh còn học được nhiều thứ gấp vạn lần. Tự tay điều hành sòng bài này đã gần ba năm, dù phần lớn thời gian vẫn là chỉ đạo từ xa nhưng Hoàng tin chắc kinh nghiệm thực tế của mình ăn đứt thầy giáo già vẫn hay thao thao bất tuyệt trên bục giảng.

Hoàng nheo mắt bóp bóp vùng mi tâm giữa hai lông mày, khuôn mặt lúc này mệt mỏi thấy rõ. Kính đã chuyển đen khoanh vùng không gian riêng tư, anh cũng không cần giữ vẻ ngoài mạnh mẽ hào nhoáng nữa. Hoàng thả lỏng cơ bắp toàn thân, chân tay duỗi dài thoải mái đặt trên ghế mềm đã được điều chỉnh ngả ra sau không khác gì giường ngủ. Dáng người anh cao lớn chắc nịch, bờ vai rộng, eo hẹp, áo sơ mi tối màu phối với quần âu làm tăng thêm vẻ tuấn tú, lại thêm vào nét huyền bí cuốn hút.

Ngón tay rắn rỏi khẽ di chuyển, nhấn vào cái nút nho nhỏ trên mặt tay vịn. Âm nhạc khẽ khàng vang lên trong không gian cá nhân. Hoàng chuyển chuyển mấy lần, cuối cùng lựa chọn một kênh có vẻ như chuyên về nhạc cổ điển, vừa ý nhắm mắt lại.

Radio chuyển bài.

Một bản piano mới chầm chậm vang lên. Từng nốt nhạc thánh thót như từng giọt nước lạnh buốt rơi xuống đầm sâu yên ả.

Một bản Waltz in A minor đánh thức báo đen đang yên lặng nghỉ ngơi.

Hoàng khe khẽ mở mắt, con ngươi đen láy nhìn trần máy bay, hồn lại trôi lạc mất về phương nào.

Waltz in A minor.

Spring Waltz.

Kết thúc bằng Grand Brilliant Waltz.

Một màn độc tấu, ba điệu Waltz của Chopin đoạt giải Quán quân Tài năng Âm nhạc trẻ.

Một màn độc tấu, vẫn còn sâu đậm in trong tiềm thức của kẻ săn mồi dù cho thời gian qua mau.

Nhiều năm về trước, có cậu con trai mới lớn tình cờ nhìn thấy trên truyền hình bóng dáng nhỏ nhắn kiêu kì ngồi trước cây đàn dương cầm, dưới ánh đèn sân khấu tỏa sáng đẹp như tranh vẽ. Rồi bất tri bất giác cậu con trai ấy bị thôi miên bởi điệu nhạc được chơi lên dưới mười đầu ngón tay nhỏ nhắn đáng yêu. Hoàng lúc đó chưa từng ý thức được hóa ra âm nhạc cũng có thể ảnh hưởng đến linh hồn con người ta đến thế.

Thính giác, thị giác đều bị khắc lên dấu ấn đậm sâu.

Từ đó, một con báo săn nhỏ tuổi lại gieo trong mình mầm mống sở thích trái ngược hoàn toàn với bản chất âm trầm nguy hiểm của mình. Hoàng – thiếu niên mới lớn có đầu óc không hợp lứa tuổi, lặng lẽ đam mê tiếng đàn dương cầm, và cũng bị ám ảnh bởi cô gái nhỏ chơi đàn tuyệt diệu ngày ấy.

Đã nhiều năm như vậy, Hoàng dốc sức tìm tòi nghiên cứu cuối cùng cũng biết được tên ba bản nhạc ngày nào và cũng nghe qua hầu hết các bản Piano nổi tiếng thế giới. Không một nghệ sĩ dương cầm nào có chút danh tiếng mà anh không biết tới, không một bản nhạc hay nào anh chưa từng thưởng thức qua. Chỉ duy nhất không bao giờ được nghe lại tiếng đàn trong vắt lại ngây thơ, tinh tế đọng trong ký ức.

Anh không tìm được người đấy.

Mỗi lần muốn gọi về cảm giác năm xưa, Hoàng chỉ có thể bật lại đoạn ghi hình của buổi thi đấu ngày nào. Nước phim cũng không hẳn quá tốt nhưng âm thanh chưa bao giờ thay đổi. Đoạn ghi hình đó trong quá khứ Hoàng đã xem đi xem lại không biết bao nhiêu lần, mỗi lần nghe là một lần hoài niệm. Một vài năm gần đây anh không còn bật lên xem thường xuyên nữa nhưng dường như đằng đẵng từng đấy thời gian, nó đã trở thành một loại ám thị không thể phai nhạt.

Mỗi lần nghe giai điệu quen thuộc, không cần mất công tốn sức lục lọi trí nhớ, đâu đó trong não bộ của Hoàng tự động nhấn công tắc phát đi phát lại đoạn ghi hình anh đã xem cả nghìn lần.

Âm thanh của hiện tại và quá khứ dần dần trùng khớp lên nhau, đưa người đàn ông trầm lặng lạc vào một thế giới khác. Thế giới của riêng hai người, chỉ có Hoàng, và cô bé nho nhỏ bên đàn dương cầm trên bục cao ngập trong ánh sáng.

Giá mà anh được độc chiếm tiếng đàn ấy, âm thanh ấy. Giá mà tất cả mọi thứ chỉ là của riêng mình anh.

Từ khi anh còn trẻ tuổi, nó đã trở thành một loại cố chấp không gì có thể thay thế. Dù anh có muốn thử dùng Tiêu Ngọc hay bất kỳ ai khác thế chỗ vào bóng dáng be bé xinh xinh bên cây đàn quá khổ thì vẫn không thể thỏa mãn được dục vọng chiếm giữ của anh.

Thật biến thái.

Nhưng nếu không phải như vậy, anh đã không phải là Hoàng.

Hoàng cười mỉa một tiếng, không thể nào dừng tìm kiếm. Anh chưa bao giờ từ bỏ việc truy lùng quá khứ dù người đó có bất chợt biến mất như chưa hề tồn tại. Anh không tin với khả năng bây giờ của anh lại không thể tìm nổi một người sống sờ sờ. Chỉ là chưa đến lúc mà thôi!

Tìm để làm gì ư? Không cần biết, anh chỉ khăng khăng một mực cho rằng mình cần phải làm như vậy và không bao giờ được bỏ cuộc. Còn khi đạt được mục đích rồi thì sao ư? Đến lúc đấy hãy để bản năng sai khiến đi.

Hoàng có linh cảm, lần này về nước sẽ có điều thú vị dành cho anh đây. Lần nay bản năng mách bảo có một sức hút kì lạ đang vẫy gọi anh trở về.

Ừ đúng, anh phải về để xem Tiêu Ngọc bé nhỏ của anh, và còn cả cậu trai khá bí ẩn đang luẩn quẩn bên Tiêu Ngọc nữa chứ.

Rất nhanh thôi anh sẽ có mặt ở Việt Nam. Các bạn trẻ, đã sẵn sàng chào đón anh Hoàng trở về chưa?

*

Lam Lâm liếc nhìn đồng hồ treo tường, bây giờ là 3 giờ chiều.

Cậu đủng đỉnh đứng dậy từ trên ghế mềm, phải tắm rửa chuẩn bị sẵn sàng chiến đấu thôi. Đến tận giờ phút này Lam Lâm vẫn còn đang tự hỏi không biết quyết định bốc đồng xuất đầu lộ diện lần này là đúng hay sai nữa. Dù sao nó cũng đã vi phạm trầm trọng quy tắc thu mình khép kín của cậu. Thực tế, nếu bản thân cậu không tự dung túng chính mình thì dù có mười Trịnh Bình lảm nhảm bên tai đi chăng nữa cũng không thuyết phục được cậu.

Phòng tắm nhanh chóng có tiếng nước chảy rào rào, hơi nước bay mù mịt. Lam Lâm đứng trong đám sương mờ chậm rãi tẩy rửa cơ thể, đầu óc vẫn còn mông lung lan man lắm.

Cạch.

Nửa tiếng đồng hồ sau, cửa phòng tắm hé ra một khe hẹp. Lam Lâm choàng áo tắm bằng bông mềm mại bước ra từ hơi nước nóng mờ mịt. Hai má và da thịt trên cổ vẫn còn ửng hồng nhàn nhạt. Từng giọt nước li ti trong suốt bám trên xương quai xanh, chảy xuôi vào phía trong ngực áo, mời gọi hấp dẫn người ta phạm tội… nhưng tất nhiên là không ai được chiêm ngưỡng.

Lam Lâm vừa chậm rãi lau mái tóc ướt nhẹp vừa nhìn chăm chú thứ được treo sẵn trên mắc áo trước mặt. Một bộ âu phục trắng tinh tươm từ đầu đến cuối, từ trong ra ngoài. Áo vest trắng chiết ly ôm sát người kiểu dáng thời thượng, sơ – mi trắng in vân chìm tinh tế vừa liếc sơ qua đã biết mặt hàng cao cấp, quần âu ống nhỏ phẳng phiu không có lấy một điểm tì vết, trắng tinh một màu.

Thở dài thườn thượt, Lam Lâm tiếp tục phân vân vấn đề thứ hai lần thứ chín mươi chín trong ngày, mặc hay không mặc? Đây là thứ dành cho người thường mặc sao?

Lam Lâm híp mắt tự hỏi không biết cô nàng Tiêu Ngọc có phải là lậm tiểu thuyết lãng mạn hay phim thần tượng quá rồi hay không mà dám đề xuất cho cậu tạo hình kì quái thế này. Lúc nhận được bộ Âu phục đóng gói cẩn thận trong hộp giấy chuyển phát đến thẳng biệt thự, Lam Lâm chỉ biết trợn trắng hai mắt nhìn thứ được gấp gọn gàng bên trong.

Và bây giờ cũng thế, ngoài trợn trừng ra cũng chỉ có thở dài và trợn trừng.

Tiêu Ngọc, em nghĩ mặc thứ này vào tôi có thể thực sự sẽ biến thành Hoàng tử chứ không phải là ca sĩ nhạc sến của những năm 60 sao?

Lam Lâm day day cái trán đau nhức vì tự hỏi với tần suất cao quá nhiều lần trong một ngày. Cậu tuy thường mặc đồ sáng màu nhưng không có nghĩa là trắng sáng từ đầu đến chân thế này chứ, cả cái cravat này nữa, có thể thôi trắng đến lóa mắt người nhìn được không? Cậu là đi biểu diễn nhạc hội hay là tham gia câu lạc bộ bột giặt trắng sáng đây trời!

Bức xúc thì bức xúc, Lam Lâm cũng chỉ có thể cắn răng mà mặc. Ai bảo cô gái nhỏ nào đó dường như đoán trước được thái độ người nhận mà đính kèm một bưu thiếp viết tay, chữ nghĩa trải dài đến sáu mặt, nội dung ngoài năn nỉ ỉ ôi thì cũng là ngàn từ hoa mỹ bôi bôi viết viết, biểu đạt hi vọng dạt dào với tạo hình có một không hai này.

Được rồi được rồi. Tiêu Ngọc ơi là Tiêu Ngọc, nếu em đã muốn hóa trang thành công chúa thì tôi cũng đành phải chiều theo đóng giả làm hoàng tử vậy. Mặc dù chẳng thể nào hợp nổi với tôi.

Có khách đến nhà!

Tiếng chuông vốn không thường reo lên vài ngày nay lại hay nghe thấy. Mấy hôm trước là Tiêu Ngọc hay ghé qua chơi, người giúp việc đều tự giác mở cửa nếu Lam Lâm ở trên phòng, lần này cũng không ngoại lệ. Chẳng đến hai phút, điện thoại bàn trong phòng reo lên. Lam Lâm bắt máy.

“Cậu Lâm, bạn cậu đến chơi ạ.”

“Được, nhắn dùm đợi tôi một chút. Tôi xuống bây giờ đây.”

Lam Lâm cởi áo choàng tắm, nhanh chóng tròng lên mình hai lớp áo dài rồi mới chùm ra ngoài bộ quần áo mặc ở nhà. Động tác không tự chủ được mau lẹ hơn thường ngày.

Mở cửa phòng, Lam Lâm bước dọc theo hành lang dài, tâm trạng không hiểu sao lại hơi hơi kích động. Vừa đứng trên đầu cầu thang, Lam Lâm đã trông rõ được vị khách ngồi trên ghế sofa trong phòng khách.

Vị khách như cảm ứng được có người nhìn mình, quay đầu nhìn về phía cầu thang rồi đứng bật dậy. Không ngoài dự đoán, người đến là Trịnh Bình!

Trịnh Bình trong bộ quân phục xanh lục ngửa mặt hào phóng tặng cho Lam Lâm nụ cười tươi rói. Hai mắt híp lại thành một đường chỉ, mồm ngoác đến tận mang tai, hàm răng trắng bóng đều tăm tắp phản chiếu ánh sáng lấp lánh. Ừm, cười cũng quá phô trương rồi, khép khép cái miệng lại đi nào!

Lam Lâm nhìn tạo hình mới lạ này của Trịnh Bình ngẩn người mất mấy giây, bước chân xuống cầu thang cũng khựng lại ở không trung. Nhạy cảm bắt được cảm xúc của Lam Lâm, Trịnh Bình đắc ý cười khành khạch.

“Sao nào sao nào? Chết mê anh rồi đúng không hả? Quá đẹp trai phải không? Khửa khửa khửa! Mau mau gọi anh một tiếng “soái ca” đi còn chần chừ gì nữa?!”

Lam Lâm nhướn nhướn lông mày, buồn cười nhìn tên khỉ gió đang vênh váo chống nạnh giữa nhà, không biết nên nói gì cho phải. Lâu lâu không gặp mặt tên này càng ngày càng dày lên. Nhưng phải công nhận tạo hình này rất phù hợp với hắn ta.

Tỉ mỉ quan sát kỹ, quân phục xanh lục vừa vặn với người tôn lên vẻ cao ráo rắn rỏi, đường nét khuôn mặt cũng trở nên góc cạnh nam tính hơn nhiều. Thêm vào nữa, sự kín đáo bảo thủ của bộ quân phục cũng làm cho khí chất ngang tàng của Trịnh Bình thu liễm không ít, càng nhìn càng thấy chững chạc đàn ông.

Chậc, cũng đâu còn trẻ tuổi gì cho cam nữa, Trịnh Bình hắn ta cũng đã hai mươi lăm rồi, cũng nên chuẩn bị lấy vợ sinh con đẻ cái đi thôi. Nói vậy chứ với cái bản tính lông bông không chịu ngồi yên một chỗ của hắn thì khó mà nói trước được điều gì. Ông già mất sức chín trâu hai hổ mới có thể trói thằng con trai ngỗ nghịch vào trường quân sự, giờ chưa chắc đã còn đủ sức khỏe để ép hắn kết hôn vào lúc này. Muốn thật sự đưa Trịnh Bình vào khuôn khổ? Kiếp sau đi!

Trịnh Bình dang tay, sải dài bước chân về phía cầu thang. Lam Lâm bất ngờ không kịp trở tay bị hắn nhấc bổng lên khỏi mấy bậc cuối.

“Ê ê anh điên à! Mau thả tôi xuống!” Tên này tự nhiên làm cái quái gì vậy!

“Ha ha ha có tin tôi cứ thế bế cậu chạy khắp nhà cho mọi người nhìn thấy không hả?” Trịnh Bình cười sang sảng, hai tay ghì chặt người trong ngực, chạy lòng vòng quanh phòng khách, vui thích với trò đùa dai tự nhiên hứng lên của mình.

“Vậy anh có tin tôi bóp chết anh ngay ở đây không hả? Buông ra mau!” Lam Lâm điên tiết gào lên, đây là cái thể loại đùa cợt gì vậy hả?

“Không buông! Không buông!” Trịnh Bình nhắm mắt nhắm mũi ngoan cố hét trả lại. Càng ôm càng nghiện, wow wow, sao trước nay anh chưa bao giờ phát hiện ra vòng eo cậu lại nhỏ thế này cơ chứ!

Lam Lâm dứt khoát giơ tay bóp cổ Trịnh Bình lắc lắc, lực tay mạnh mẽ không giống như đang cợt nhả. Thật sự muốn bóp chết tên khốn này luôn!

“Ặc ặc ặc, cứu với, có người mưu sát chồng! Á á! Đùa thôi đùa thôi đừng bóp thật mà! Buông tay đây, buông liền đây!”

Trịnh Bình giận dỗi thả phịch Lam Lâm xuống đất. Đồ keo kiệt, ôm một tí cũng không cho.

Lam Lâm bị thả mạnh xuống liền mất thăng bằng, chân hơi lảo đảo chúi đầu muốn ngã. Trịnh Bình thấy vậy bỏ qua cơn đau nhức ở cổ nâng tay giữ lấy Lam Lâm, vừa thành công giúp người anh em đứng vững thì “bẹp”, ăn liền luôn một cái tát đau điếng.

“Đau! Sao cậu càng ngày càng dã man vậy hả?”

Trịnh Bình mặt dày xoa xoa má, đau quá mà, cổ đau, mặt cũng rát luôn. Cậu nhóc này ra tay chẳng nhẹ chút nào, hic, thật phụ tấm lòng nhung nhớ của hắn.

“À ––– tôi biết rồi. Đây có phải chính là hành động thực tiễn chứng minh cho câu nói “yêu nhau lắm cắn nhau đau” không? Hi hi hi…” Trịnh Bình vẫn không biết xấu hổ mà tự biên tự diễn, cuối cùng còn không quên làm một cái mặt cười e thẹn.

Lam Lâm trợn mắt nhìn tên dở người vừa bị ngược đãi đang ôm mặt cười như có bệnh, khóe miệng giật giật. Hết thuốc chữa!

“Này này, đừng có lườm anh như vậy. Từ nãy đến giờ cậu còn chưa nói được câu nào tử tế với anh đâu nhé!” Trịnh Bình bức xúc.

“Hừ, chẳng có gì để nói hết.” Lam Lâm nhanh chóng điều chỉnh khuôn mặt về lại trạng thái lạnh lùng.

“Điêu! Ai là người lần trước gọi điện nói nhớ anh hả! Nào nào, bây giờ nói lại một lần nữa cho anh nghe xem nào…” Trịnh Bình cố tình kéo dài giọng nói, chọc ghẹo không thôi.

“…”

“Không được im lặng! Mau nói “em~ nhớ~ anh~ chết~ đi~ được~” cho tôi nghe!” Giọng uốn éo chảy nhớt.

“Đồ điên!”

“Ờ ờ, điên, không biết ai là người ở nhà mong nhớ cái đồ điên này đâu nhé!”

“Thần kinh!”

“Cho cậu chửi đấy, anh biết thừa rồi nhé, đừng có mà xấu hổ. Hí hí hí, nhớ thì nói là nhớ, bây giờ ngoan cố giả vờ cái gì. Lần trước nói năng trơn tru ngọt xớt lắm cơ mà!”

Lam Lâm bĩu môi không cãi lại được, lườm Trịnh Bình một cái sắc lẹm rồi quay ngoắt đi về bàn trà phòng khách. Không thèm để ý đến anh!

Trịnh Bình choáng váng nhìn hành động trẻ con hờn dỗi bất thình lình của Lam Lâm, trống ngực đập thình thịch. Đáng yêu chết đi được wow wow wow!

Lam Lâm tất nhiên không nghe được tiếng sói tru trong lòng kẻ gian ác đằng sau, bực bội pha lấy hai tách trà, không quên thêm nhiều đường vào cốc của Bình mặt dày. Cho anh uống ngọt tiểu đường chết đi!

“Hế hế hế, cám ơn cám ơn! Cậu đúng là rất quan tâm đến anh mà. Xem này, đến khẩu vị ưa ngọt của anh cậu cũng biết từng ly từng tí. Ực ực, khà khà, ngon lắm ngon lắm, thật đã khát!”

Hai ba ngụm đã dốc hết tách trà thế kia thì biết cái gì mà ngon với chả không ngon chứ, Lam Lâm âm thầm khinh bỉ kẻ thô tục ăn thùng uống vại.

Nhấp một ngụm trà xua tan cảm giác nóng nảy khó hiểu trong người, Lam Lâm ngước lên hỏi Trịnh Bình đang dùng ánh mắt… bỉ ổi (?) nhìn mình.

“Anh định diện cả cây xanh lè này đi xem nhạc đấy hả?”

Trịnh Bình xoay một vòng rồi đắc ý ưỡn ngực. “Sao? Cậu sợ anh đẹp trai quá bị đám đàn bà con gái cướp mất hả?”

“Thèm vào.” Lam Lâm xì mũi khinh thường, ánh mắt lảng đi chỗ khác.

“Có thèm hay không trong lòng tự biết!”

Trịnh Bình bức xúc lấy tay nhéo một bên mặt Lam Lâm đau điếng. Lam Lâm đang tính toán nên đập cả cái cốc vào đầu tên này từ góc độ nào thì nghe thấy hắn đổi giọng ân cần thăm hỏi.

“Vết thương sao rồi?”

“Lành gần hết rồi. Đã bảo là không chết được.”

“Không chết thì cũng mất nửa cái mạng. Cậu tưởng anh không biết mức độ

thương tích của cậu có thể gây đến hậu quả gì à?” Trịnh Bình hung hăng trợn mắt.

“…”

“Lại không nói gì, tưởng cứ im lặng là anh cho qua chắc? Nào! Lột áo ra để anh xem vết thương ra sao. Phải kiểm tra xem cậu có tự giác chăm lo cho mình hay không! Hừ hừ quay lưng lại đây.”

Trịnh Bình mồm nói, tay chân cũng không chịu để yên, lăm le muốn cởi đồ người khác. Lam Lâm tránh trái né phải hai cái vuốt sói gian ác mãi không được lại bắt đầu sôi máu, dứt khoát chặt luôn một chưởng vào cổ tay hắn.

“Áu! Lại đánh người nữa! Có gì mà phải giấu diếm? Hay là vết thương quá tồi tệ không dám để tôi xem? Á à, dám giấu bệnh đúng không? Cha chả cái tên nhóc hư hỏng này, đừng bảo là không có tôi ở nhà cậu cũng chẳng chăm sóc bản thân cho tử tế đấy nhé!”

Ấy, ai đó đang tự xem mình thành bảo mẫu của Lam Lâm rồi kìa, làm như không có Trịnh Bình thì cậu không sống nổi vậy.

“Còn táy máy tay chân nữa thì cút!” Lam Lâm tức giậm chân.

“Chậc, ngã có đụng đầu vào chỗ nào hay không mà tự nhiên nóng nảy thế hả? Được rồi không trêu cậu nữa, cáu kỉnh chóng già. Nhìn cái mặt cậu xem bây giờ có khác quả táo tàu hay không, đã xấu rồi còn không biết phấn đấu. Hừ hừ.”

Lam Lâm cũng chẳng hiểu sao hôm nay tâm tính dễ kích động, từ sáng ngủ dậy tinh thần không tốt, chân tay bồn chồn bứt rứt. Hít thở sâu vài hơi ổn định tâm trạng, Lam Lâm dằn xuống cảm giác khó tả trong lòng.

“Đói quá đói quá, có gì ăn không? Buổi trưa thu xếp xong anh phi thẳng về đây, vội vàng chẳng kịp ăn uống gì.” Trịnh Bình xoa bụng mếu máo.

“Để tôi bảo đầu bếp nấu món gì cho anh.”

“Thôi! Hay là ra ngoài ăn một bữa đi? Đằng nào cũng không còn sớm nữa. A ha! Đúng rồi, anh thèm ăn mì vằn thắn bấy lâu nay. Trời lạnh thế này mà được húp nước mì nóng hổi, cắn miếng sủi cảo mềm mại đầy thịt béo… ôi ôi, thật là tuyệt vời! Soạt.” Trịnh Bình dở hơi ấy thế mà thật sự suýt rơi nước miếng.

Lam Lâm nhìn vẻ mặt mê man viết đầy những chữ “nếu nhà mi không cho ta ăn thì chính là tội ác tầy trời” của người trước mặt mà bó tay hết cách. Cậu nhún nhún vai quay người lên lầu, bỏ lại một câu thành toàn có ước muốn trần tục của Trịnh Bình.

“Đợi chút tôi lên thay quần áo.”

“Nhanh lên nhanh lên! Quá năm phút mà không xuống thì chuẩn bị sẵn hòm xẻng mà hốt xác chồng đi!”

Chồng! Chồng cái $*@!!*$# nhà anh!

Lam Lâm điên tiết chửi bậy trong đầu.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.