Vòng tròn phòng ngự
Lợi dụng tình huống va chạm của Trịnh Bình và Phạm Văn Cường, hai thành
viên gần nhất của tổ đội Thiết Ưng linh hoạt luồn lách, thành công áp
sát được tổ trưởng của mình. Tuy một người trong đó bị tổn thương nhưng ở mức độ nhẹ, chỉ tạm thời đau nhức làm giảm tốc độ cổ chân, không ảnh
hưởng quá nhiều đến năng lực thi đấu.
Thời gian mới trôi qua chưa đầy mười phút, tổ đội Thiết Ưng bây giờ tổng cộng đã có được năm trên
tám người tập hợp, quá nửa số thành viên trong tổ, đây là một bước khởi
đầu hết sức suôn sẻ. Trịnh Bình đảo mắt quan sát một vòng, lần nữa xác
định vị trí của ba thành viên còn lại, trong đầu nhanh chóng tính toán
hướng đi. Ba người kia đứng rải rác trong vòng tròn, khoảng cách tương
đối xa trung tâm, bất lợi ở chỗ có một người trong đó đang đứng rất gần
đường biên giới nên trở thành đối tượng bị tập trung tấn công.
Tiết tấu cuộc chiến của nhóm hai không dồn dập và hỗn loạn như hai nhóm
trước mà hết sức chậm rãi và cẩn trọng. Mỗi thí sinh đứng trong vòng
tròn đều đang tính cặn kẽ từng đường đi nước bước. Nhóm hai có thể nói
là nhóm hội tụ nhiều ngôi sao sáng nhất trong giải thi đấu này, chỉ
riêng ba người Trịnh Bình, Tích Nhu và Phạm Văn Cường thôi đã đủ để
khiến vòng loại trở nên long trời lở đất rồi. Tình thế lúc này có vẻ như đang bất lợi cho Phạm Văn Cường vì Trịnh Bình và Tích nhu dường như đã ở cùng một phe, nhưng xét về thực lực tổng hợp thì tổ đội của Phạm Văn
Cường vượt trội hơn cả về nhân số lẫn sức chiến đấu trung bình.
Thành viên đang đứng gần đường biên của tổ Trịnh Bình là một võ sinh đến từ
một võ đường không mấy nổi tiếng nhưng lại đặc biệt có khả năng phòng
ngự tốt, ít nhất hiện tại người đó không quá chật vật khi phải đối chiến cùng lúc với ba đối thủ, trong đó có hai người thuộc về tổ đội Phạm Văn Cường.
Xét tình hình chung, thành viên áo đỏ đứng gần đường biên nhất đang ở tình huống nguy hiểm cần cấp cứu nhất. Tất nhiên, Trịnh
Bình vì chiến thắng mà có thể bỏ qua thành viên đó để tranh thủ tập hợp
hai người còn lại, nhưng dựa trên tiêu chí ngay từ phút ban đầu tổ đội
được thành lập, hắn không thể bỏ lại dù chỉ là một người. Nếu tại thời
điểm này, hắn mắt nhắm mắt mở lờ đi bất cứ một thành viên nào thì không
khác gì tự tát vào mặt mình và tuyên bố cho tất cả rằng hắn chỉ là kẻ
qua cầu rút ván. Đến lúc đấy, lòng tin của các thành viên tổ đội tạm
thời này không tan rã thì cũng rạn nứt.
Trịnh Bình làm một vài
dấu hiệu, cho bốn đồng đội phía sau mình ba giây tiêu hóa rồi đạp mạnh
chân, lợi dụng sức bật phi về phía trước như tên bắn. Tích Nhu và Lam
Lâm ngay lập tức chuyển mình bám sát, chia nhau chếch hai bên trái phải
Trịnh Bình, hai thành viên còn lại sắp thành hàng dọc sau lưng Trịnh
Bình, lấy tổ trưởng làm đầu mũi tên, người bị thương nhẹ bao bọc ở giữa.
Phạm Văn Cường vừa thấy Trịnh Bình có động tĩnh liền không hề
chậm trễ nhào sang. Gã đã xác định mục tiêu trận này phải là loại Trịnh
Bình cho bằng được, nếu không dựa vào lợi thế hỗn chiến tiêu hao thể lực thì đến những vòng sau đấu đối kháng, gã chưa chắc đã có thể đánh bại
được Trịnh Bình. Phạm Văn Cường nghiến răng nghiến lợi, gã đã từng thua
dưới tay Trịnh Bình hai lần rồi, lần này phải nắm chắc phần thắng phục
thù!
Phạm Văn Cường lao lên đánh chính diện, quyền cước tung ra
như sấm sét, mồm miệng cũng không thua kém rống to như sấm. Trịnh Bình
bị tiếng gào của Phạm Văn Cường làm cho hai tai ong lên, bực bội ra tay
cũng nặng hơn ba phần, dốc hết toàn lực ứng chiến.
Phạm Văn Cường đánh liền tù tì hơn mười chiêu, đột nhiên thụt lùi về sau, một bóng đen ngay lập tức tiến lên thế vào chỗ của gã. Trịnh Bình nheo mắt nhận ra,
kẻ mặt chuột này chính là kẻ khi nãy đánh lén Lam Lâm, cứu trợ Phạm Văn
Cường. Mặt Chuột, tạm gọi như vậy vì hắn cũng không biết tên, tuy ngoại
hình không khác gì con chuột (?) nhưng quả thật cũng có chút bản lĩnh.
Kẻ này dùng tốc độ nhanh nhất có thể đấu đá Trịnh Bình, Trịnh Bình hừ
mũi, cũng khá nhưng còn chưa đủ.
Phịch.
Trịnh Bình quyết
đoán chặt một đường bá đạo xuống bả vai Mặt Chuột, Mặt Chuột rú lên đau
đớn, chưa kịp lấy lại tinh thần đã bị Phạm Văn Cường ném ngược ra đằng
sau, gã lần nữa thế vào.
Lúc này mà còn không nhận ra chiến thuật xa luân chiến của Phạm Văn Cường thì đúng là mắt mù rồi, gã này chắc
chắn muốn lợi dụng ưu thế nhân số để làm tiêu hao thể lực của Trịnh
Bình, tổ trưởng đóng vai trò quan trọng nhất trong tổ đội và cũng là
người có bản lĩnh cạnh tranh nhất trong cuộc thi đấu này.
Lam
Lâm, Tích Nhu cũng như hai thành viên còn lại thì nhàn nhã hơn, tuy họ
cũng phải không ngừng phòng thủ những công kích đến từ hai tổ đội còn
lại nhưng về cơ bản họ không gặp nhiều nguy hiểm. Phần nhiều thời gian
chỉ là một đối một, những thí sinh tổ khác hiện giờ đang rải rác trong
vòng tròn đánh lộn lẫn nhau, hoặc tạo thành tổ nhỏ hai, ba người dồn ép
một người ra khỏi vòng tròn giới hạn.
Trịnh Bình bên này chiến
đấu kịch liệt, Phạm Văn Cường chưa đánh được hai mươi quyền đã lại lui
ra, thay chỗ của gã là một khuôn mặt xa lạ, Mặt Chuột không biết lúc này đã chạy đi nơi nào cắn trộm.
Trịnh Bình một đằng đối phó kẻ địch trước mắt, không ngừng cố gắng tiến lên phía trước, thu hẹp khoảng cách với thành viên áo đỏ đang gần đường biên, một đằng không quên quát sát
tình huống bên phía Lam Lâm. Hắn có thể nhận ra Phạm Văn Cường không
biết vô tình hay cố tình mà mỗi lần rút xuống luôn hướng về phía bên
phải hắn, nơi Lam Lâm đang phòng thủ.
Bảy bước.
Sáu...
Năm...
”Chính là lúc này! Chuẩn bị!” Trịnh Bình đột nhiên quát lên.
Thành viên áo đỏ mắt thấy tổ trưởng áp sát đến phạm vi nhất định, nhận được
mệnh lệnh liền quả quyết bỏ qua phòng thủ bên mạn sườn đầy nguy cơ, ngồi thụp xuống, toàn thân co rút, nén lại hệt như một chiếc lò xo.
”Lên!”
Thành viên áo đỏ tức khắc đạp chân tung người lên không, ở độ cao vượt quá
đầu người mà xoay một góc một trăm tám mươi độ, toàn thân vẽ nên một
vòng cung tuyệt đẹp phi thẳng về phía tổ đội.
Các thí sinh đang
hợp lực tấn công thành viên áo đỏ trố mắt, cái quái gở gì vậy! Không
phản ứng kịp trước hành động bật nhảy điệu nghệ của đối thủ, mấy người
còn sững lại ở một tư thế tấn công. Phạm Văn Cường cách đấy không xa
chứng kiến màn này lên sôi màu rú lên.
”Chúng mày còn đứng đấy?!”
Nói đoạn gã lấy đà lao vút lên không trung, tính dùng một cước xông phi cản lại đường bay người của Áo Đỏ. Nếu tấn công này của Phạm Văn Cường
chuẩn xác, lực xông phi kèm với phản chấn đến từ cú nhảy có thể không
chỉ khiến Áo Đỏ bay ra khỏi vòng tròn biên giới ngay lập tức mà còn trực tiếp gây ra trấn thương không hề nhỏ.
Trịnh Bình nhếch mép, biết chắc Phạm Văn Cường sẽ không ngoan ngoãn để yên cho hắn thực hiện được
màn cứu biên đẹp mắt này. Vừa thấy gã lao lên, Trịnh Bình nhào lộn một
vòng, dùng hai tay làm điểm chống, tung người lên không trung.
Màn “không chiến” này quả thực đủ khiến người xem mãn nhãn. Thời gian dường như dừng lại vào chính khoảnh khắc tung mình lên cao điệu nghệ của ba
nhân vật này. Áo đỏ vẫn còn đang tạo dáng vẽ nên đường cong Parabol
chuẩn mực, Phạm Văn Cường khí thế sấm sét xoạc chân lao đến đầy hiểm hóc như muốn đạp đứt đôi xương sống Áo Đỏ, Trịnh Bình điệu nghệ dùng một tư thế “cầu vồng sau mưa” từ một góc khác tham chiến. (-_-!!)
Chân
Trịnh Bình mở ra như gọng kìm, mẹnh mẽ cắt ngang đường bay của Phạm Văn
Cường, lôi thẳng gã từ trên không cách mặt đất hơn hai mét xuống, nện
thẳng cả người xuống sàn thi đấu.
Bụp! Hự.
Phịch!
Phạm Văn Cường đau muốn hộc máu, nửa người dưới bị Trịnh Bình siết chặt, lại chịu lực va chạm nặng nề với mặt sàn, xương cốt từ đầu đến chân như bị
nghiền nát.
Mặt Chuột từ xó xỉnh nào đó lúc này kịp thời nhảy ra, vốn định lần nữa tóm lấy Phạm Văn Cường vừa thất bại lùi lại phía sau,
tay chưa vươn ra được nửa đường đã bị một chiêu cầm nã thủ bắt lại cứng
ngắc.
”He, chuột nhắt, chạy đi đâu?”
Mặt Chuột sởn gai ốc, sợ hãi nhìn chủ nhân giọng nói dịu dàng không ăn nhập với sức mạnh trên tay.
Tích Nhu cong cong đôi mắt, biểu tình trên mặt vừa xinh đẹp lại vừa thân thiện, trái ngược hoàn toàn với lực đạo đang xuất ra.
”Xét thấy mày đã “trung thành” với chủ nhân như vậy thì cho cả hai người cùng ra đi luôn.”
Nói dứt lời, Tích Nhu giật Mặt Chuột ngược về phía mình, nhưng chân phải
lại co lên đạp thật mạnh. Trong khoảnh khắc hai bàn tay vốn khăng khít
nắm chặt buông ra, Mặt Chuột mới biết được hóa ra mình cũng có thể vẽ ra đường một đường Parabol xinh đẹp không kém ai kia, nhưng đáng tiếc quỹ
đạo đường cong này lại hoàn toàn không đúng, hẳn là hướng ra ngoài vòng
biên.
Tuýt! Tuýt!
Hai tiếng còi ngắn vang lên, tuyên bố hai thí sinh chính thức bị loại.
Lam Lâm dùng nửa con mắt nhìn hai “xác chết” dãy dụa muốn vùng dậy đằng xa
một giây, rồi lại tiếp tục chú tâm vào công cuộc chiến đấu của mình.
Phạm Văn Cường và Mặt Chuột không phục, trận đấu mới diễn ra được mười phút, hà cớ gì kẻ mạnh như gã lại có thể dễ dàng bị loại. Thậm chí còn là
loại đầu tiên? Mẹ kiếp! Không thể nào như thế được!
Hai tên chưa
kịp xông lên muốn lao vào vòng tròn hỗn chiến thì đã bị bảo an bên rìa
sân khấu vào cắp nách lôi ngược ra sau. Phạm Văn Cường vùng vẫy kháng cự vài cái liền nhận được ánh mắt cảnh cáo của người chủ trì và trọng tài
gần đó. Gã hậm hực nuốt xuống cơn giận này, dãy mạnh một cái ra khỏi chế ngự của bảo an, mặt mũi hằm hằm bước thẳng ra ngoài sân thi đấu. Gã đi
một mạch lên khán đài, tìm đúng vị trí của đồng bạn, ngồi phịch xuống.
Mấy người xung quanh vốn đã biết “chất” Phạm Văn Cường, giờ nhìn ánh mắt đỏ ngầu của gã mà thấy sợ hãi trong lòng, không dám hé răng một lời.
Cũng phải thôi, lúc tới đây đâu có ai ngờ với thủ đoạn và năng lực của
gã, Phạm Văn Cương sao lại có thể bị loại từ vòng gửi xe như vậy chứ.
Bên trên sân thi đấu, trận hỗn chiến vòng loại này đương nhiên vẫn tiếp
tục. Không có sự tồn tại của Phạm Văn Cường, trận đấu trở nên “thuần
khiết” và dễ nắm bắt hơn. Trịnh Bình phát huy hiệu quả vai trò của một
đội trưởng, vừa làm mũi nhọn tấn công, vừa làm lá chắn phòng thủ, không
chỉ gom lại đủ số thành viên của tổ đội mà còn nhanh chóng sắp xếp đội
ngũ chỉnh tề. Tám người chia ra đứng ở tám vị trí khác nhau, thành một
hình tròn nhỏ chính giữa trung tâm vòng tròn giới hạn. Thành viên tổ đội đứng quay lưng vào nhau, chừa loại một khoảng trống nhỏ ở vị trí trung
tâm, bắt đầu chiến lược phòng thủ.
Trịnh Bình đã tính toán đúng,
loại bỏ Phạm Văn Cường chính là chìa khóa then chốt để có thể tiến hành
chiến lược phòng thủ. Với âm mưu thủ đoạn của Phạm Văn Cường, gã có thể
dễ dàng xáo trộn đội hình và gây ra nhiều tình huống bất lợi cho tổ
Thiết Ưng. Tổ đội Trịnh Bình lúc này hiển nhiên đã kiến tạo được đội
hình vững chắc nhận, bắt đầu chỉ thủ, không công.
Hai tổ đội còn
lại trong nhóm nhanh chóng nhận ra tình hình bất lợi nhưng họ không có
cách nào ngăn cản, lên một người liền bị đánh bại một người, lên hai
người bị đánh bại hai người. Trịnh Bình quá mạnh, Tích Nhu không thể xem thường, còn chưa kể những người còn lại thần kỳ có thể liên kết hết sức chặt chẽ. Trơ mắt nhìn tổ đội Trịnh Bình xây dựng hàng rào phòng ngự,
hai tổ còn lại cuống đến giậm chân. Phạm Văn Cường – thủ lĩnh một tổ đội trong nhóm đã bị đánh bay từ giây phút đầu, tổ đó giờ như rắn mất đầu,
không hề có sự liên kết, mỗi người một ý bắt đầu lung tung đấu đá không
phân biệt địch ta.
Có kẻ muốn xông lên tấn công tổ Thiết Ưng của
Trịnh Bình, “bụp bụp”, nhận liền một đấm và một cước toàn lực, kẻ xấu số manh động đó lướt gió như khinh công trong phim kiếm hiệp, chỉ tiếc là
đường đi giật lùi, lướt thẳng ra ngoài vòng biên.
Giải quyết thêm một tên, nhẹ nhàng như không! Trịnh Bình quay sang phía Lam Lâm cười
đắc chí như muốn được khen thưởng, Lam Lâm hừ mũi khinh thường. Trịnh
Bình lại đánh bay một người không biết sống chết lao vào đánh lén lúc
hắn đang mải tranh công.
Dường như nhận thấy sự bất khả xâm phạm
của vòng tròn Thiết Ưng, hai tổ còn lại hoang mang không biết nên bắt
đầu từ đâu. Hiện giờ chỉ còn hai lựa chọn. Một, hai tổ tự đánh lộn lẫn
nhau, loại được kẻ nào thì loại. Hai, hai tổ liên kết hợp lực phá vỡ một mắt xích của vòng tròn phòng thủ đội Trịnh Bình, như vậy mới có thể có
cơ may chiến thắng.
Hiển nhiên người có đầu óc sẽ thiên về phương án thứ hai, nhưng thực tế cũng không thiếu kẻ tư duy hơi kém, không ít
người vẫn đang hỗn loạn đánh nhau ngay phía gần mép vòng biên, tranh thủ thời gian loại bỏ đối thủ được phút nào hay phút nấy. Một số ít “người
có đầu óc” tập trung lại với nhau, tạm thời nghe theo chỉ huy của một tổ trưởng còn sót lại, bàn mưu tính kế trong vòng chưa đến ba mươi giây,
chọn ra mắt xích yếu nhất của vòng tròn để đột phá.
Trịnh Bình
mắt thấy những kẻ ngoài kia bắt đầu có xu hướng liên minh, khóe miệng
khẽ nhếch, lộ ra răng nanh sắc nhọn trắng bóng, nham hiểm không khác gì
chó sói săn mồi ẩn chứa vẻ đẹp hoang dã.
Lam Lâm lắc mạnh đầu, giờ phút căng thẳng, cậu đang nghĩ lung tung cái quái gì vậy.
Quân địch tấn công!
Hai tổ đội còn lại hợp được thành một liên minh vững chắc, số lượng người
hiển nhiên áp đảo tổ đội Thiết Ưng, tính dùng chiến lược “lấy thịt đè
người” tấn công vào mắt xích yếu nhất của Thiết Ưng để phá vỡ thế phòng
thủ của đội này.
Mắt thấy đối thủ đang lao đến với khí thế dũng
mãnh, tim Lam Lâm “thịch” một cái đập sai nhịp, nắm chặt bàn tay căng
thẳng, toàn thân gồng lên cố gắng điều động sức mạnh cơ bắp.
Một, hai, ba!
”Mở!”
Trịnh Bình quát to một tiếng, cả đội hình đang xếp vòng tròn liền tách ra một khe hở, mắt xích bị tấn công không do dự liền đứt gãy, tách về hai
phía. Nhóm người đã lao tới sát rạt nhưng nháy mắt lại mất đi đối thủ,
theo quán tính người vẫn hướng về phía trước. Còn chưa kịp định hình,
những người vừa lao vào ngay lập tức cảm giác được nguy hiểm phía sau
lưng nhưng trở tay không kịp nữa rồi.
”Phịch, phịch, phịch!”
Liên tiếp những âm thanh nặng nề vang lên, tổ đội Trịnh Bình dựa theo quán
tính đang lao đến của những người kia mà tung ra liên tiếp vài cú xông
phi, dễ dàng giúp “đoàn tàu” tăng tốc. Phía bên kia đội ngũ Thiết Ưng
lại đứt thêm một mắt xích, mở thêm một “cửa” cho “đoàn tàu” đang lao đến không phanh. Bằng tốc độ không thể kiểm soát, cả đám ngã rạp, người sau đè lên người trước, chồng chất lên nhau, tiếp đất đau đớn tại “ga”
ngoài vòng biên.
Thêm sáu thí sinh bị loại, khán giả há hốc mồm.
Phía trên khán đài, một vài vị bô lão lấy tay đỡ trán, không hẹn mà có
cùng suy nghĩ, “Mấy thằng ngu này không phải là đệ tử của ta.”
Liền một lúc loại một đám người như trò trẻ con, tổ đội Trịnh Bình khí thế
dâng trào, thậm chí có người không kìm chế nổi cười “ha ha” hai tiếng.
Những thí sinh còn lại trong vòng tròn khóe miệng giật giật, may mắn bọn họ chỉ tung ra sáu người vừa rồi thăm dò, nếu lên hết cả đám thì chẳng
phải giờ phút này trở thành trò cười hay sao.
Trịnh Bình gật gù
tâm đắc một hồi, ánh mắt không quên cảnh giác đề phòng đối thủ, một bên
lải nhải với Lam Lâm tự tâng bốc mình có tầm nhìn xa trông rộng, thông
minh bác học, chiến lược chỉ huy tuyệt vời.
Lam Lâm nhịn xuống
suy nghĩ muốn quay sang hỏi tên đang đắc chí ngời ngời bên cạnh kia,“Đều là thủ đoạn, tại sao Phạm Văn Cường thì gọi là âm mưu hèn hạ, Trịnh Bình hắn lại gọi là thông minh chiến lược?”
Trên sân thi đấu bây giờ, ngoài tổ đội của Trịnh Bình vẫn giữ nguyên quân số, còn lại cũng
chỉ vỏn vẹn mười người. Lúc này có thể nói lực lượng hai bên tương đối
cân bằng nhưng nhìn thế nào cũng thấy tổ đội Thiết Ưng đang chiếm ưu
thế. Tám người, ai nấy đều mang vẻ ung dung thoải mái, không hề có dáng
vẻ chật vật như mười người kia.
Không còn lựa chọn nào khác, mười người còn lại vẫn chỉ có thể lựa chọn phương thức tấn công kiểu cũ,
đánh vào mắt xích để phá vỡ vòng tròn phòng ngự. Nhưng lần này có kinh
nghiệm của sáu chiến sĩ tiên phong đã anh dùng “hi sinh”, mười người này tấn công cẩn trọng hơn nhiều.
Mười người tản đều ra ở trong phạm vi nhỏ khiến tổ Thiết Ưng không nhìn ra được là họ đang muốn tấn công
vào vị trí nào trên vòng tròn. Nhận ra mục đích che mắt của đối thủ,
Trịnh Bình phất tay ra hiệu, từng thành viên trong đội di chuyển bước
nhỏ theo chiều ngang. Hình tròn phòng ngự vốn cố định, bây giờ bắt đầu
chuyển động có trật tự, chậm chạp nhưng không mất đi sự linh hoạt.
Vị trí của Trịnh Bình hiển nhiên là trung tâm đầu não, nơi này tập trung
hai ngôi sao sáng nhất trong tổ đội là Trịnh Bình và Tích Nhu, sức mạnh
của hai người này khiến đối thủ phải kiêng kị. Nhưng lí do vì sao hai
người này không tách ra đứng ở hai vị trí khác nhau? Tất nhiên là bởi
đội hình này cần một mũi nhọn mang sức mạnh tập trung.
Mười thí
sinh phía bên ngoài di chuyển đến đâu, vòng tròn liền xoay đến đấy, xoay đi xoay lại, Trịnh Bình – tổ trưởng tổ Thiết Ưng vẫn luôn nằm ở vị trí
trung tâm.
Năm phút trôi qua, tình hình vẫn không có gì thay đổi, đội phòng ngự vẫn cứ phòng ngự, đội nhăm nhe tấn công vẫn chưa tìm được điểm đột phá.
Cả khán đài thi đấu đều nín thở im lặng chờ đợi lần công kích cuối cùng mang tính chất quyết định này.
Tình hình giằng co kéo dài mãi thế này không được, mười người bên ngoài bắt
đầu mất kiên nhẫn, bước tới nơi nào cũng không tránh thoát được Trịnh
Bình như lang như hổ. Họ mà nhào tới chắc chắn không sứt đầu thì mẻ
trán, không ai muốn là người đầu tiên bị Trịnh Bình “củ hành” cả, cũng
không ai muốn mình phải nhận lấy số mệnh bị loại như những người vừa
xong.
Chính giữa, Trịnh Bình nhe nanh múa vuốt, chắc chắn không
thể đột phá. Bên trái, Tích Nhu mỉm cười hài hòa thuần chất, mười người
không hẹn mà cùng rùng mình. Bên phải, người bên phải này, không biết
tên, là một kẻ vô danh, năng lực không rõ, trông dáng dấp... Được rồi,
bắt đầu từ đây đi!
Một người trong đội ngũ mười người hô lớn một tiếng! “Phá!”
Như mũi tên chỉ huy, người này lao lên trước đánh mạnh về phía Lam Lâm đứng ngay bên phải Trịnh Bình, chín người còn lại nhận được tín hiệu, không
đến một giây liền xác định xong đối tượng mà tổ trưởng muốn tấn công,
tất cả liền nhào lên!
Lam Lâm thật muốn chửi bậy!
Vì lý do gì mà cậu tự nhiên trở thành đích ngắm của những kẻ này chứ! Bắt nạt người vừa phải thôi!
Ca thán chỉ trong tích tắc, tay chân còn phải nhanh hơn, Lam Lâm lập tức
vung quyền hóa giải đòn công kích mãnh liệt đến từ phía chính diện.
Trịnh Bình đoán không sai, chắc chắn những kẻ này sẽ tấn công vào Lam Lâm, mắt xích ẩn số duy nhất trong lá chắn phòng ngự.
Trong mắt đối thủ, Lam Lâm chỉ là một kẻ yếu ớt vô danh, trông thì không có
bao nhiêu sức lực, thực tế thì cũng không khác suy nghĩ của họ lắm đâu.
Nhưng họ lại tính sai một điều, Lam Lâm trong mắt Trịnh Bình, chính là
bảo bối, là báu vật phải bảo vệ, không đặt bên người, không ở trong tầm
mắt không thể nào yên tâm.
Vậy nên, nói thế nào nhỉ, tấn công
Trịnh Bình thì sẽ phải hứng chịu 100% sức mạnh, nhưng tấn công Lam Lâm
à, chúc mừng! Các bạn đã bốc thăm trúng thưởng được một con siêu cấp yêu quái hình sói ngoài hành tinh bộc phát 300% sức mạnh.
Vèo! Một cú đấm, đánh bay một người.
Vù! Một đá sang ngang, loại thêm một kẻ.
Xoạt Xoạt Xoạt! Nắm áo vứt con nhà người ta đi như vứt rác.
Lam Lâm lùi xuống một bước, ngán ngẩm khoanh tay nhìn kẻ bá đạo trước mặt,
tên này rút cuộc muốn gì đây? Cậu vừa muốn lao lên đối chiến liên bị
chặn trước mặt, né sang trái muốn tấn công liền bị hắn giành mất, dịch
sang phải phòng thủ thì tên này đã vươn móng vuốt ra đỡ lấy. Lam Lâm đến bây giờ mới sâu sắc cảm nhận được ý nghĩa của vị trí “bình vôi“.
Có Trịnh Bình rồi, Lam Lâm cậu để làm gì cơ chứ, haiz.
Toàn thế thí sinh đánh qua đấm lại, đội hình phòng ngự về cơ bản vẫn giữ
nguyên, đối thủ ngày một ít đi, tình hình bắt đầu hỗn loạn. Những kẻ
ngoại đạo cuống lên, trơ mắt nhìn hết người này đến người khi không bị
Trịnh Bình đánh bay thì cũng là bị tổ Thiết Ưng loại bỏ, họ bắt đầu mất
đi khống chế, tấn công loạn xạ.
Được ăn cả, ngã về không, đã vậy thì đánh bừa đi! Rất nhanh chóng, mốc “không” đã đạt được.
Thí sinh cuối cùng anh dũng vẽ một đường cong đẹp mắt trên không trung,“bịch”, rơi ra ngoài vòng tròn giới hạn, chính thức đóng màn cho buổi
biểu diễn áp đảo của tổ đội Thiết Ưng.
Tuýttt!
Tiếng còi
dài vang lên tuyên bố cuộc chơi chấm dứt, à nhầm, vòng loại kết thúc.
Khán giả đứng lên vỗ tay rào rào, các bị bô lão phía khán đài riêng cũng có người không kìm được hưng phấn mà mặt đỏ tai hồng, vỗ tay phành
phạch.
Võ sư Thanh Phong bình tĩnh vuốt chòm râu dài, dáng vẻ cao thâm khó dò, trong mắt ánh lên tia sáng tự hào nhưng cuối cùng vẫn lắc
đầu nhè nhẹ, không bình luận gì thêm.
Một góc nào đó, Minh Ngọc
nhất thời quên mất oán giận của bản thân, nhảy nhót hưng phấn gào tên
Trịnh Bình. Anh Thạch đứng phía sau cũng hòa vào sự kích động của mọi
người, mắt không quên khinh bỉ liếc nhìn nhóc con ngây thơ đằng trước.
Phạm Văn Cường khuất trong đám người, hằn học nhìn chằm chằm tám thí sinh
chiến thắng trên sân thi đấu, nói chính xác hơn chính là nhìn Trịnh
Bình, và người đang đứng sát bên cạnh hắn.
Trịnh Bình sung sướng
đứng ở vị trí trung tâm chống nạnh cười ha hả không chút kiêng kị, phô
trương nhưng hảo sảng, không khiến người ta có cảm giác chán ghét. Tên
này thấy cười còn chưa đủ, liền kích động nắm lấy tay Lam Lâm giơ lên
thật cao. Các thành viên khác tổ đội thấy thế cũng bắt chước theo, kích
động nắm lấy tay nhau giơ lên quá đầu đầy sung sướng. Tuy chỉ là vòng
loại thôi nhưng cảm giác này thật quá tuyệt vời!
Tích Nhu không
biết từ lúc nào, từ vị trí bên trái Trịnh Bình đã đổi sang phía Lam Lâm, không dấu vết nắm lấy tay cậu, cũng giơ lên thật cao.
Lam Lâm
giật mình vì cảm giác lạnh lẽo xa lạ, vừa quay sang liền nhìn thấy ánh
mắt cong cong đầy ý cười dịu dàng của người đàn ông thanh nhã kia.
Tích Nhu dùng âm lượng vừa đủ, nói với Lam Lâm. “Chúng ta chiến thắng rồi.”
Lam Lâm ngẩn người, chưa kịp đáp lại đã thấy tay mình bị giật thật mạnh, thoát ra khỏi cảm giác lạnh lẽo xa lạ.
Trịnh Bình hằm hằm tức giận kéo giật Lam Lâm lại về phía mình, nắm cả hai bàn tay cậu thật chặt, tư thế độc quyền chiếm hữu.
Tích Nhu đối với khiêu khích của Trịnh Bình dường như không quan tâm lắm,
nhún nhún vai rồi quay đầu ung dung đi thẳng, khéo léo che giấu tiếc
nuối còn vương trên khóe mắt.
Trịnh Bình gườm gườm nhìn bóng lưng Tích Nhu như muốn khoan cho y thủng lỗ chỗ, rồi lại quay sang gườm gườm nhìn Lam Lâm. Lam Lâm trợn mắt, lời mắng nhiếc còn chưa nói ra miệng đã bị tên thô lỗ này chặn họng.
”Cấm!”
Lam Lâm, “?”
”Cấm! Quyến! Rũ! Đàn! Ông!”
Mẹ kiếp! Tên điên này! Lam Lâm á khẩu, trợn muốn lồi con mắt.
Nghĩ ngợi hai giây, Trịnh Bình lại tiếp tục bổ sung.
”Cả đàn bà cũng không được!”
Bụp!
Vòng loại quái dị lúc này mới chính thức kết thúc, bằng một cú đấm trời
giáng của đồng đội Lam Lâm, bia ngắm: khuôn mặt tổ trưởng Trịnh Bình.