“Tưởng rằng cô đơn là khi không có tình yêu, ai dè yêu rồi mới biết bản thân cô đơn gấp nhiều lần.”
Cô đơn, không phải là một mình. Mà yêu người rồi vẫn cảm thấy cô đơn.
Tưởng rằng cô đơn là khi không có tình yêu, ai dè yêu rồi mới biết bản thân cô đơn gấp nhiều lần.
Đã yêu một người vô tâm, lúc đầu sợ mình cô đơn quá. Sau này rất khó để mở lòng, rất khó để yêu một người nữa. Cho đến khi lòng lại một yêu, muốn bỏ những ngày cô đơn vô vị đó sang một bên, vậy mà lại gặp phải người vô tâm, dễ thay lòng.
Sao hồi đó người ta đáng yêu quá, chẳng cho mình chạm tay vào thứ gì. Tự người làm, người bắt mình ở đó. Sợ dơ tay mình.
Có những ngày bụng đói rã rời, nhắn tin cho người thôi, dù nắng hay mưa, người vẫn đứng ngoài cửa, em biết bao nhiêu đồ ăn vì lo người yêu đói. Nào là đồ chiên, trà sữa....bao nhiêu là thứ.
Có những lúc hỏi người, nuôi tôi như vậy lỡ sau này mập rồi người có lại thương tôi nhiều như bây giờ không? Người nhéo tôi thật đau. Nói sẽ không bao giờ bỏ tôi đâu, hứa là như vậy, chắc chắn sẽ không xa rời.
Vậy mà một ngày người vẫn muốn xa, dù nắm tay người thật chặt, bỏ ngoài tai những lời nói chua chát kia. Nhưng sao hôm đó, tay người lạnh quá. Chẳng còn ấm áp như lúc trước nữa. Món rút tay thật nhanh rồi vội vã bước đi.
Sao hôm đó, giọng người lại ấm quá. Không phải là những câu nói lạnh nhạt như trên tin nhắn nữa. Nếu là những câu nói lạnh nhạt thì bản thân đã không yếu lòng như vậy rồi.
Và, đó là lần cuối, cũng cái giọng ấm áp đấy. Mà sao chẳng thể quên, kỷ niệm xưa cũ Vẫn đong đầy.
Thế nên, tôi vẫn muốn cô đơn. Chẳng phải vì người mà đau lòng quá nhiều. Mùa đông không người cũng tự biết đắp chăn cho ấm. Tự bản thân biết phải làm gì mà. Đừng ai bắt tôi phải mở lòng với người nữa. Và dù đã mở lòng thật rồi, yêu người thật sự nhưng người vẫn không gìn giữ thì lấy cớ gì mà dám yêu thêm một người nào nữa?
Và, vì bản thân đã quen với cô đơn rất nhiều rồi. Nên tôi đành tự ôm ấp nỗi buồn này, nỗi cô đơn sẽ chẳng ai kéo tôi ra được nữa. Trừ khi, tôi sẽ lại mở lòng....