“Có những ngày mệt rã rời, muốn chạy tới ôm người ngay thôi mà không thể, tự nói với lòng là khoảng cách hai đứa quá xa, vậy mà vẫn yêu.”
Yêu xa khó lắm, một câu chuyện, một niềm vui, một nỗi đau đâu thể kể hết qua cái màn hình.
Có những ngày mệt rã rời, muốn chạy tới ôm người ngay thôi mà không thể, tự nói với lòng là khoảng cách hai đứa quá xa, vậy mà vẫn yêu. Nhiều lúc có chuyện gì vui, chuyện gì mới chỉ muốn đem khoe hết với người mà không thể.
Yêu xa là khi vừa mở mắt dậy, lấy ngay cái điện thoại, mặc kệ chuyện gì cũng chỉ muốn vào xem tin nhắn của người ta trước đã. Người ta vẫn nói “ xa mặt cách lòng” mà, nên yêu xa càng lâu càng dễ mất niềm tin ở nhau. Rồi xuất hiện những tin nhắn cộc lốc vỏn vẹn chỉ mấy câu rồi thôi, rồi giận nhau vì những lần trả lời inbox chậm. Bổng cảm thấy mối quan hệ này dần xa cách, cuối cùng là block nhau rồi nói dăm ba câu vì quá mệt mỏi.
Vậy mới nói, yêu xa cần nhất sự can đảm! Đủ bản lĩnh để đi tiếp ngày qua ngày, đừng nên quá mất kiên nhẫn vào nó. Và tôi thật sự rất trông chờ vào cái ngày hai người yêu xa gặp được nhau, vui mừng khôn xiết, ôm nhau thật chặt, mãi không chịu buông. Họ sẽ kể cho nhau nghe những ngày không có người kia bên cạnh, cùng đi ăn những quán ăn yêu thích mà họ đã dự định từ lâu. Và chỉ muốn giữ người kia ở bên mãi không thôi.