“Con gái khi yêu, đừng bỏ cả thanh xuân để chờ đợi một ai đó. Chẳng cần phải nhất định yêu người mình yêu đâu bà cũng đừng chờ đợi người ta quá lâu. Đến cuối cùng, thứ mình nhận được mới là điều quan trọng.”
Con gái khi yêu, đừng yêu người ta nhiều quá, đừng để người ta biết tình cảm của mình. Đừng bỏ cả thanh xuân để chờ đợi một ai đó. Và nếu thương ai thì cứ thương đi, bình yên bên người là đủ. Chẳng cần phải nhất định yêu người mình yêu đâu bà cũng đừng chờ đợi người ta quá lâu. Đến cuối cùng, thứ mình nhận được mới là điều quan trọng.
Bởi vậy mới nói, con gái dù mạnh mẽ đến đâu, lạnh lùng cỡ nào thì trong tình yêu họ cũng yếu đuối, trẻ con và vô cùng ngốc nghếch.
Là con gái, những lúc buồn, muốn rất muốn, cần rất cần một người tâm sự. Cần người san sẻ bờ vai khi lòng cảm thấy yếu đuối nhất, vụn vỡ nhất. Thế nhưng, đôi khi muốn là một chuyện, thực tế lại là một chuyện khác.
Nhiều lần cảm thấy bản thân áp lực lắm, mệt mỏi lắm, rồi tự xoa dịu rằng nỗi buồn đâu thể kéo dài. Rồi sẽ có lúc bản thân thôi nghĩ cho người mà biết yêu mình hơn, biết lo cho mình tốt hơn, bù lại những năm tháng vì người mà nhiều lần tổn thương, chịu bao nhiêu vết cắt.
Nói thì nói vậy thôi, đã là con gái, càng tỏ ra mạnh mẽ lại càng khiến mình tổn thương nhiều hơn. Những lúc cố gắng không để nước mắt lăn dài trên mi, ngăn cho tiếng nức nở không vỡ thành lời, sao thấy lòng thổn thức không nguôi. Không ngủ được, lại nhớ người, thật sự nhớ. Mà được chi đâu, càng làm cho vết thương hằn sâu thêm thôi. Thật sự không đành lòng.
Có những buổi đi chơi với đám bạn, nhìn tụi nó đứa nào cũng có đôi,quan tâm lo lắng cho nhau đủ thứ mà thấy thèm. Vì mình yêu một người, mà ngay cả khi chanh vào nhau còn cảm giác sợ sệt, ngại ngùng thì sao mong được người quan tâm và yêu thương. Phải chăng mình đang bị ảo tưởng khi bên người, khi nhìn thấy tụi nó tay trong tay với người yêu?
Ấy vậy mà chính bản thân dù rất muốn, muốn có một người chịu hiểu, chịu thương, chịu san sẻ với một đứa khó tính như mình. Đến khi người xuất hiện, đủ hết điều kiện mình đã ra. Vậy mà chẳng yêu, cứ bỏ mặc người ta. Bởi vì đã có một người chiếm trọn trong tim, ô cửa trái tim mở ra cho một người bước vào và đóng thật chặt. Vậy mà người trong tim lại đang làm đủ mọi cách thoát ra nhiều hơn là sưởi ấm nó. Lúc nào cũng vậy, ngày nào cũng nghe người nói những lời vô tâm mà mãi sau này mới biết đó là những nhát dao đâm thẳng vào lồng ngực buốt nhói. Và, mãi sau này, vết thương cũng mãi chẳng thể lành.
Thế nên, đừng chờ đợi một người quá lâu. Thanh xuân của con gái đâu chỉ dành cho một người. Đâu phải vì một người mà tổn thương hết lần này tới lần khác. Hi sinh như vậy sao mà đáng cơ chứ. Hãy chọn người con trai trưởng thành, đủ cảm thông mà yêu.
Dù mình đã bao lần đổ vỡ, dù đã là một cô gái chẳng còn tin vào tình yêu, họ sẽ biết cách sưởi ấm tim mình và chắc chắn sẽ không để nó phải đau và sứt sẹo thêm một lần nào nữa.
Đến lúc đó, Em đừng bảo thủ mà hãy chạy đến ôm người thật chặt. Muốn khóc cũng có vài người rồi. Dựa đầu vào mà khóc, mà than trách người đi. Nếu đã tìm được rồi, đừng đánh mất người lần nào nữa. Vì tình yêu thật sự không có hai lần đâu.