Đừng Động Vào Kịch Bản Của Tôi

Chương 48: Chương 48




Kể từ đó hầu như ngày nào Tân Y Dật và Hạ Lâm Tự cũng dậy từ hơn 6 giờ sáng, ăn sáng xong là chạy luôn tới trường quay bắt đầu công việc. Tối đến, sau khi đoàn phim nghỉ ngơi họ vẫn phải ở lại họp với đạo diễn và kế hoạch, chỉnh sửa kịch bản, kiểm tra thông báo. Đợi khi hết bận về đến phòng mình, sớm nhất cũng đã là 12 giờ đêm, còn đâu thức đến 2, 3 giờ sáng chỉ là chuyện thường.

Áp lực công việc trong đoàn phim lớn như thế, thường người mới sẽ khó mà quen được. Mấy ngày đầu mới vào đoàn Hạ Lâm Tự cũng quay cuồng chẳng biết đông tây nam bắc, nhưng khả năng chịu áp lực của cậu cực kì tốt, chừng ba bốn hôm đã hoàn toàn theo kịp nhịp làm việc của đoàn phim.

Một khi bắt kịp, lập tức cậu đã giúp giảm bớt gánh nặng công việc cho Tân Y Dật.

Để tiết kiệm thời gian, đoàn phim chia ra hai tổ A, B đồng thời quay những nội dung khác nhau. Khi hai tổ gặp vấn đề đều phải tìm Tân Y Dật giải quyết, Tân Y Dật bận sắp phải phân thân, đầu căng như đấu.

Thực ra thì nếu cô làm không kịp, những thành viên khác trong tổ đạo diễn cũng sẽ giúp xử lý, bất kể thế nào phim vẫn phải tiếp tục quay. Nhưng nếu Tân Y Dật mặc kệ đoàn phim thì thôi, còn giờ cô đã có mặt ngay trong trường quay, tất nhiên không yên tâm để người khác nhúng chàm kịch bản của mình. Miễn có thể tự làm cô đều khăng khăng tự làm, thật sự hết cách mới vứt sang Hạ Lâm Tự, tóm lại là không cho người khác động đến kịch bản của cô.

Mới đầu Tân Y Dật cũng khá lo về Hạ Lâm Tự, đến cùng thì làm việc ở đoàn phim và viết kịch bản ở nhà vẫn hoàn toàn khác nhau. Nhưng sau hai ngày quan sát, cô phát hiện Hạ Lâm Tự tiến bộ rất nhanh.

Đoàn phim quả là một nơi cực tốt để rèn luyện, mà Hạ Lâm Tự lại có năng lực tiếp thu và thích ứng cực kì mạnh mẽ, chầu chực trong phim trường hai ba ngày là đã rõ cách thức chuyển từ kịch bản sang phim chiếu như lòng bàn tay. Sự hiểu biết này giúp kịch bản cậu viết ra nhanh chóng chuyển đổi từ lửng lơ giữa không trung sang vững chân trêи mặt đất. Trong đó, điều quan trọng nhất là cậu đã hiểu làm thế nào để cân bằng giữa chất lượng và phí tổn.

Quan trọng hơn cả, ngay từ giai đoạn ban đầu sáng tạo kịch bản phim cậu đã tham gia vào, bất kể là mức độ hiểu biết hay sự để tâm đối với kịch bản ở cậu cũng ngang bằng với Tân Y Dật, hơn xa những người khác. Do vậy sau mấy lần thử thách, nhận ra đúng là cậu có thể làm rất khá, Tân Y Dật đã nơi tay chuyển nhiệm vụ chỉnh sửa kịch bản của một trong hai tổ quay sang cho cậu xử lý.

Hàng ngày sau khi công việc kết thúc, bất kể sớm hay muộn, Hạ Lâm Tự vẫn luôn nấn ná lại phòng Tân Y Dật mấy phút.

Cậu chỉ ôm cô, hôn cô, trò chuyện với cô, thế là đã cảm giác mệt mỏi cả ngày như tan biến, những việc phiền não đã không còn đáng để sầu lo, cuộc sống trở nên đẹp đẽ đến thế, tối về cũng có thể ngủ một giấc say sưa ngọt lành.

Đương nhiên cũng có đôi lần không khống chế được chừng mực gây ra tác dụng ngược, về rồi cứ trằn trọc mãi không thể chớp mắt, nửa đêm canh ba còn phải chạy vào phòng tắm xối nước lạnh.

May mà người trẻ nên sức khỏe dồi dào, tuy thời gian ngủ nghỉ mỗi ngày đều không nhiều, thi thoảng còn mất ngủ thì cũng không vì vậy mà làm lỡ công việc.

Buổi sáng thứ tám sau khi vào đoàn, Tân Y Dật thức dậy lúc hơn 6 giờ sáng như thường lệ. Cô xuống tầng tới phòng ăn, mới bước vào đã trông thấy Hạ Lâm Tự ngồi bên bàn vẫy tay với mình: “Đàn chị, ở đây.”

Tân Y Dật múc một bát cháo, lấy thêm một cái bánh bao, đi tới ngồi xuống đối diện Hạ Lâm Tự.

Hạ Lâm Tự nhận ra tâm trạng cô có vẻ hơi chùng, e dè hỏi: “Đêm qua đàn chị không ngủ được ạ?”

Tân Y Dật lắc đầu, cầm bánh bao cắn một miếng: “Tối qua sau khi cậu về, đạo diễn Tây lại tới tìm, tôi với cô ấy cãi nhau một trận.”

“Dạ?”

Hạ Lâm Tự chưa kịp hỏi Tân Y Dật tại sao lại cãi nhau với Tây Nhiễm, bên cạnh bỗng có thêm một hộp cơm. Cả hai đồng loạt quay sang, thấy Giang Mạn đóng vai nữ số tám đã ngồi xuống cạnh Hạ Lâm Tự.

“Chào cô Tân ạ.” Cô nàng chào hỏi Tân Y Dật trước, đoạn quay sang nhìn Hạ Lâm Tự, cười bẽn lẽn, “Anh Tiểu Tự ơi, buổi sáng tốt lành nhé.”

Tân Y Dật suýt nghẹn bánh bao, vội bưng sữa bò uống một ngụm.

Cô thấy hơi buồn cười: Gọi anh thì thôi đi, lại còn cứ phải “ơi”, bộ nghĩ nói thế thì dễ thương hơn à?

“Chào em.” Hạ Lâm Tự đáp lại lời chào hỏi của Giang Mạn.

“Sau này em có thể cùng ăn sáng với anh không?” Giang Mạn chớp cặp mắt nai, “Anh Tiểu Tự ơi, em chẳng quen với ai hết, ngồi cùng thì ngại lắm. Ở đây em chỉ có quen anh nhất thôi.”

Rõ ràng Hạ Lâm Tự nghe lời này mà nhảy dựng, lập tức nhìn sang Tân Y Dật.

Tân Y Dật tiếp tục im lặng uống sữa bò.

Cô đã nghe muôn vàn lý do để làm thân với biên kịch, đây là lý do tươi mới thoát tục nhất.

Chưa đợi Hạ Lâm Tự kịp nói gì, Giang Mạn đã lại chỉ bát cậu reo lên: “Anh Tiểu Tự cũng ăn bánh bao kim sa ạ? Món em thích nhất là bánh bao kim sa đó! Trùng hợp ghê!”

Tân Y Dật cúi đầu ngó cái bánh bao kim sa bị cắn mất nửa của mình, nét mặt rất khó tả.

Tự dưng cô nhớ ra, hình như Giang Mạn này chính là cô diễn viên tới biếu đặc sản quê nhà mà lại tặng Hạ Lâm Tự phần nhiều hơn cả của cô lần trước.

Không thể không nói, nếu nhà cô gái này không có mỏ, thì với EQ này mà sống trong giới giải trí, e ngày sau phải chịu thiệt to…

Sắc mặt Hạ Lâm Tự hơi cương cứng, mở miệng: “Xin lỗi, anh với đàn chị đang bàn chuyện kịch bản.”

Hình như Giang Mạn không hiểu lời này, nhìn cậu với vẻ vô tội: “À, thế em nghe được không ạ?”

“Không tiện lắm đâu.”

Cậu nhìn một lượt xung quanh, chỉ ra một góc đằng xa: “Vừa hay bên đó có một bàn trống, nếu em sợ lúng túng thì có thể qua đó ăn.”

Tuy người trong phòng ăn rất nhiều, song cũng không chỉ có mỗi bàn đó là trống.

Nụ cười trêи mặt Giang Mạn phút chốc đông cứng. Cô nàng bưng hộp cơm đứng dậy, viền mắt hoe đỏ: “Em xin lỗi, em quấy rầy anh chị rồi.”

Hạ Lâm Tự khách sáo nói: “Không sao.”

Tân Y Dật cũng cười với cô nàng rất chi phong độ.

Giang Mạn gằm đầu lủi đi.

Giang Mạn vừa đi, lập tức Hạ Lâm Tự nơm nớp quay sang Tân Y Dật giải thích: “Đàn chị, em không thân với cô ấy đâu!”

Tân Y Dật “ừ” một tiếng.

Hạ Lâm Tự không thấu được thái độ của cô, vò đầu bứt tai vì nóng ruột: “Lúc trước em từng sửa một đoạn kịch bản có cô ấy, nên có nói chuyện vài câu. Sau đó hôm qua em thấy cô ấy bị người của tổ hậu cần bắt nạt nên an ủi vài câu. Ngoài ra thì không còn gì nữa hết!”

Tân Y Dật lại cắn một miếng bánh bao, gật gù: “Biết rồi, tôi tin cậu.”

Cô nhận ra cô diễn viên kia rất thích Hạ Lâm Tự, Hạ Lâm Tự thì hồ như không có ý gì với cô nàng tuy vậy cũng sẽ không thẳng thừng đuổi đi.

Việc ban nãy không làm cô tức giận, chỉ cảm thấy rất buồn cười.

Có lẽ địa vị của Giang Mạn thực sự quá thấp, nhận xét của cô về cô gái này chỉ có hai chữ: Ấu trĩ…

Cô còn định kể lại tường tận nội dung tranh chấp với Tây Nhiễm tối hôm qua nhưng Hạ Lâm Tự lại thấp thỏm bất thường sự việc Giang Mạn, cứ ba lần bảy lượt giải thích mình và Giang Mạn không có quan hệ gì.

“Đàn chị,” cậu nhỏ giọng nói, “Không thì em bảo cô ấy chị là bạn gái em nhé?”

Tân Y Dật giật mình, lập tức gạt đi: “Không được. Nếu cậu nói cho Giang Mạn, lập tức cả đoàn phim sẽ biết hết.”

Ở cái nơi lắm người nhiều chuyện như đoàn phim, không nói gì cũng sẽ bị người ta bươi ra chuyện. Còn nếu tự bản thân mà khai ra, vậy không thể mong bất cứ người nào giữ bí mật giúp.

Hạ Lâm Tự thấy hơi tủi thân: “Chúng ta yêu đương để người khác biết cũng có sao đâu ạ?”

Tân Y Dật nhíu mày: “Không phải chúng ta đã thống nhất là không công khai rồi à?”

Càng là người sống lâu trong cái nơi như giới giải trí lại càng coi trọng tới bí mật của bản thân. Vốn dĩ cô với Hạ Lâm Tự đã là mối tình chị em với cách biệt tuổi không nhỏ, Hạ Lâm Tự lại là trợ lý của cô, cộng thêm sự việc Từ Tiểu Yến trước đó, giờ đang đúng lúc cô được người ta chú ý khá nhiều. Một khi mối tình này lộ ra, cô đã tưởng trước được người ta sẽ nói những lời khó nghe thế nào.

Nói cô giở quy tắc ngầm với trợ lý, nói cô trâu già gặp cỏ non, bơi móc cô đủ lỗi lầm về mặt đạo đức để phê bình phán xét; tương tự Hạ Lâm Tự cũng phải nhận sóng gió dư luận, cậu sẽ bị người ta nói là không từ thủ đoạn để leo lên, thậm chí còn có thể có người nói cậu có khuynh hướng “yêu mẹ”(1), đây là thiên kiến thường thấy nhất cũng là vô lý nhất về tình chị em… Trêи đời vẫn có rất nhiều người như vậy, không tiếc những lời bình phẩm và suy đoán ác ý về chuyện riêng tư của người khác.

(1) Phức cảm Ơ-đíp (Oedipal complex) chỉ cảm xúc ham muốn tình ɖu͙ƈ ở những đứa trẻ với bố mẹ khác giới tính.

Sẵn Tân Y Dật đã không thích rêu rao chuyện riêng tư của mình, nếu bắt buộc phải công khai, cô cũng hi vọng chí ít đợi đến khi tình cảm của họ ổn định, có kế hoạch cho lâu dài hẵng bàn tới.

Hạ Lâm Tự dợm nói gì, cuối cùng đành nuốt trở lại. Dễ thấy thái độ của cậu với Tân Y Dật có điều bất mãn tuy vậy vẫn lựa chọn chấp nhận.

Tân Y Dật cũng chẳng còn tâm trạng nào kể cậu chuyện tối qua nữa.

Không lâu sau, đội xe bắt đầu giục mọi người xuất phát tới phim trường. Tân Y Dật nuốt miếng bánh bao cuối cùng, đứng dậy: “Đi thôi!”

Tới phim trường, Tân Y Dật ở lại tổ A, cho Hạ Lâm Tự sang trông nom tổ B.

Tây Nhiễm cũng đã tới phim trường, trông thấy Tân Y Dật, nhỏ nhẹ chào hỏi: “Cô Tân, chào cô.”

“Chào đạo diễn Tây.”

Tân Y Dật muốn bàn thêm với Tây Nhiễm tuy vậy ánh sáng và quay phim đã vào vị trí sẵn sàng, Tây Nhiễm cũng sang đó dàn xếp mọi việc, cô chỉ đành ngồi lại một bên quan sát.

Không lâu sau, nhiệm vụ quay hình hôm nay bắt đầu.

Hai cảnh đầu tiên khá thuận lợi, khi quay đến cảnh thứ ba, Tây Nhiễm nhìn kịch bản đang cầm, đôi mày rõ ràng nhíu lại. Tây Nhiễm liếc sang Tân Y Dật, ánh mắt có vẻ phức tạp, lại rời mắt đi.

Mọi người đều đang chờ Tây Nhiễm phát hiệu lệnh, nhưng Tây Nhiễm vẫn im lặng mãi.

Đến khi trong phim trường bắt đầu có những tiếng xì xào, Tây Nhiễm mới nói: “Bắt đầu đi.”

Thư kí trường quay cầm bảng, diễn viên bắt đầu cảnh diễn.

Lần diễn đầu tiên bị vấp, diễn viên tự nhận ra được, chủ động dừng lại giữa chừng, cười nói với quay phim: “Xin lỗi đạo diễn, tôi quay lại nhé.”

Song chưa để diễn viên bắt đầu lại, Tây Nhiễm đã đi ra từ sau máy màn hình.

“Đợi đã.” Tây Nhiễm nói, “Cảnh này sửa lại.”

Ai nấy sững người. Sửa ngay tại chỗ?

Tim Tân Y Dật nặng trĩu, biết Tây Nhiễm muốn làm gì, bực bội cào ngón tay vào đường ngôi tóc.

Tây Nhiễm không có kịch bản đã sửa, chỉ đạo trực tiếp bằng lời nói cho diễn viên.

Xung quanh chốc chốc lại có người liếc trộm Tân Y Dật, Tân Y Dật nhịn lại, ngồi yên tại chỗ không lên tiếng.

— Đêm qua cô đã chuẩn bị đi ngủ, bỗng đâu Tây Nhiễm gõ cửa tìm, đề nghị cô sửa lại một cảnh cần quay hôm nay.

Đây là cảnh vai diễn “Du Mễ” xảy ra xung đột với lãnh đạo. Trong kịch bản Tân Y Dật đã viết, Du Mễ chọn cách bằng mặt không bằng lòng với yêu cầu quá đáng lãnh đạo đưa ra. Ngoài mặt cô ta đồng ý song trêи thực tế lại không làm theo như vậy, điều này khiến cô ta bị lãnh đạo kìm kẹp chì chiết về sau.

Bộ phim “Thời đại bứt phá” có bối cảnh thuộc hai tuyến thời gian, Du Mễ là nhân vật nặng kí trong phần diễn giai đoạn trước, để khắc họa nhân vật này Tân Y Dật đã tốn không ít công sức.

Tây Nhiễm cho rằng trong cảnh này, để Du Mễ bùng nổ phát sinh xung đột chính diện với lãnh đạo, về sau lại bị chèn ép, xử lý như thế sẽ có sức thuyết phục hơn. Nhưng Tân Y Dật cho rằng nhân vật Du Mễ này không làm được việc xung đột trực tiếp với lãnh đạo, điều này không phù hợp với tính cách nhân vật. Hai bên vì thế mà sinh ra tranh chấp.

Kết quả cuối cùng là Tây Nhiễm tạm thời thỏa hiệp, lý do có lẽ vì Tân Y Dật có địa vị cao hơn, hoặc có lẽ do đã quá muộn, không sức lực tranh cãi nên không ép Tân Y Dật phải sửa kịch bản.

Nhưng bây giờ tới lúc ghi hình chính thức, Tây Nhiễm vẫn quyết định làm theo cách nghĩ của mình.

“Cứ thế đi, làm theo tôi nói, diễn lại một lần, hiểu cả chưa?”

Các diễn viên gật đầu: “Hiểu rồi, đạo diễn.”

“Ok, thế quay đi.”

Các diễn viên trở về vị trí của mình, bắt đầu lại cảnh diễn. Tân Y Dật bực bội đè ấn hai bên trán, không làm căng với Tây Nhiễm trước đám đông.

———-

Đây là chương của hôm qua

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.