Đừng Động Vào Kịch Bản Của Tôi

Chương 42: Chương 42: Công khai nắm tay




Do đường đi khá xa, Hạ Lâm Tự chủ động nhận nhiệm vụ lái xe.

Giả Thuần Thuần không quen dậy sớm thế này, đồng hồ sinh học không điều chỉnh được, lên xe chưa bao lâu đã ngủ say như chết ở ghế sau.

Tân Y Dật thì ngồi ghế phó lái, vừa ngắm cảnh dọc đường vừa trò chuyện cậu được câu chăng với Hạ Lâm Tự.

Lái xe được ba giờ đồng hồ, ba người vào một thị trấn Chiết Giang dọc đường tìm đại quán cơm ăn trưa rồi lại lên đường. Lần này Tân Y Dật kiên quyết giành phần lái xe, bắt Hạ Lâm Tự nghỉ ngơi một lúc. Hạ Lâm Tự không lay chuyển được cô, đành nhường lại ghế lái.

Một giờ chiều, cuối cùng xe đã tới quần đảo Chu Sơn. Xe chỉ được dừng lại ngoài đảo, muốn lên núi Phổ Đà bái Phật vẫn phải ngồi thuyền qua biển để vào.

Tân Y Dật đã đặt sẵn nhà nghỉ trêи đảo. Ba người lên đảo, Tân Y Dật lại móc một tấm thẻ năm đã làm từ trước ra, bấy giờ Hạ Lâm Tự mới biết cô lại là khách quen của nơi này.

“Hóa ra đàn chị tin Phật?” Cậu hỏi. Cậu còn tưởng Tân Y Dật đề nghị đi bái Phật chỉ là hứng khởi nhất.

“Tin chứ, cái gì tôi chả tin.” Tân Y Dật dõi về nơi xa, giọng điệu thương cảm: “Đợi vào đoàn phim lâu rồi, cậu cũng sẽ thấy gì bái đó thôi.”

Hạ Lâm Tự: “…”

Người trong giới giải trí ít nhiều luôn có ít mê tín, cứ mỗi lần khai máy là toàn bộ đoàn phim đều phải dâng hương bái Phật, bái đã bái rồi, tin thì vẫn hơn là không tin.

Huống hồ từ khi mỗi đoàn phim bắt đầu ghi hình tới khi phát sóng có cả trăm tới ngàn người tham gia vào, rất nhiều việc cá nhân không thể khống chế được. Ngộ nhỡ gặp trúng người không đáng tin để tuồn ra tin động trời nào, công sức khổ cực suốt mấy tháng trời của cả đoàn phim coi như đổ sông đổ bể. Nghe nhiều thấy nhiều những việc tương tự rồi, người không mê tín cũng đâm hơi mê tín, cuối cùng thì nếu không thắp hương, bái Phật sẽ chẳng làm nổi gì khác.

Giả Thuần Thuần nhảy dựng, vội vã bịt miệng Tân Y Dật: “Phủi phui! Lão đại, ngay dưới chân Phật Tổ mà chị nói vớ vẩn gì vậy? Coi chừng Phật Tổ nghe lại giận đấy!”

Hạ Lâm Tự chắp tay đọc a di đà phật: “Phật Tổ bao dung khiêm tốn, phổ độ chúng sinh, sẽ không để trong lòng.”

Tân Y Dật nháy mắt thể hiện sự đồng ý.

Giả Thuần Thuần nghĩ tới nghĩ lui, lại cảm thấy rất có lý, cũng đọc a di đà Phật thiện tai thiện tai rồi thả Tân Y Dật ra.

Ba người quyết định về nhà nghỉ cất hành lý trước. Phong cảnh trêи đảo rất đẹp, bốn phía là rừng núi xanh mướt um tùm, phía xa kia còn có thể trông thấy tượng Phật khổng lồ và chùa miếu lấp lánh ánh vàng son. Cả ba ở rú trong văn phòng lâu ngày, hiếm khi được chiêm ngưỡng cảnh đẹp dường này, đều rất hưng phấn.

Song hưng phấn chỉ kéo dài trong thời gian chưa đầy mười phút. Mười phút sau, Giả Thuần Thuần đã bỏ cuộc.

Cô nàng thở hồng hộc như chó, tay chân sắp sửa bò rạp ra đất: “Còn, còn bao xa nữa vậy?”

Hạ Lâm Tự ngó chỉ đường trong điện thoại: “Không xa đâu.”

Giả Thuần Thuần nhen nhóm hi vọng: Sắp tới rồi?

“Chúng ta đi được một phần tư đường rồi, còn ba phần tư nữa là tới.”

Giả Thuần Thuần: “………”

“Cậu lừa tôi! Nhất định là cậu lừa tôi!” Cô nàng ôm ngực đau đớn như có nữ chính Quỳnh Dao nhập vào, “Không thể lào, việc này không thể lào!”

Hạ Lâm Tự đưa điện thoại sang với vẻ vô tội, để Giả Thuần Thuần tự xem.

Giả Thuần Thuần liếc nhìn cự ly trêи bản đồ, suýt ộc máu phun lên màn hình.

Vì bảo vệ môi trường nên trêи đảo không cho phép xe riêng đi vào, tuy có xe đưa đón du khách đi lại giữa mấy đền chùa nổi tiếng song rất nhiều đường sá lại chỉ có thể dựa vào hai cặp giò. Vả lại đường núi chỗ thấp chỗ cao, có không ít sườn dốc và bậc cấp. Đối với con bọ nhà Giả Thuần Thuần cửa lớn không ra cửa nhỏ không bước toàn thân trêи dưới có mỗi cơ bắp ngón tay là phát triển, leo núi đúng chuẩn cực hình.

Hai chân Giả Thuần Thuần nhũn nhừ, ngồi bệt luôn trêи đất.

Hạ Lâm Tự hỏi Tân Y Dật: “Đàn chị có mệt không?”

“Có hơi hơi.” Tuy Tân Y Dật cũng không thích vận động song hay phải đi theo đoàn phim, thể lực đã được rèn luyện. Cô nhìn Giả Thuần Thuần, bảo, “Chúng ta nghỉ một lát hẵng đi tiếp vậy.”

Ba người nghỉ năm phút rồi lại lên đường.

Cứ như thế, khi tới được nhà nghỉ, cột máu của Giả Thuần Thuần đã hoàn toàn cạn sạch. Cô nàng quẳng mình rạp lên giường, thều thào xua tay: “Hai người đi đi, tôi không đi bái Bồ Tát nữa. A di đà Phật, Bồ Tát khoan hồng độ lượng, chắc chắn sẽ tha thứ.”

Hai người bật cười, chỉ đành để cô nàng lại rồi đi.

Giờ đã khá muộn, Tân Y Dật quyết định hôm nay tìm một ngôi chùa tương đối gần nhà nghỉ trước, đến mai hẵng đi nơi khác bái Phật.

Thế là cả hai lại đi một đoạn đường núi dài, cuối cùng tới cổng chùa Phổ Tế. Mặc đang là ngày làm việc, du khách trêи đảo vẫn cực kỳ đông đúc, cổng chùa xếp cả hàng người rất dài.

Khi xếp hàng vào chùa, đứng trước Tân Y Dật và Hạ Lâm Tự là hai bác gái đang lớn tiếng trò chuyện.

“Tôi nói chị nghe, Quan Âm ở đây mà cầu nhân duyên linh lắm đấy. Hồi tháng Sáu năm ngoái con gái tôi mới tới xin, sang tháng Bảy là gặp thằng chồng hiện tại luôn! Đầu năm nay bọn nó đã đi đăng ký rồi đấy!”

“Linh thế cơ á? Thế để hôm nào tôi bảo cả thằng con trai đi bái thử. Thằng nhà tôi sắp ba mươi tới nơi rồi mà còn chưa có bạn gái, tôi đang rầu não cả lòng đây!”

“Thế mau đi đi. Đi sớm để còn tìm được bạn gái sớm!”

Tân Y Dật nghe cuộc trò chuyện của hai bác gái rõ là nhập tâm. Đối thoại đậm mùi cuộc sống thế này, nguyên liệu để sáng tác cả đấy.

Hạ Lâm Tự lại thậm thụt nhìn cô, chẳng biết nghĩ gì mà mặt bỗng hồng hồng.

Vào chùa Phổ Tế, người xếp hàng trước mỗi điện thờ vẫn rất nhiều, còn phải xin nhang thắp nhang, đâu đâu cũng toàn đầu người lúc nhúc. Chưa được năm phút, Tân Y Dật phát hiện mình và Hạ Lâm Tự đã bị đám đông đẩy tách rời.

Bấy giờ chuông điện thoại vang lên, cô vội cầm lên xem thử, là Hạ Lâm Tự gọi tới.

“Đàn chị, chị đang ở đâu vậy?”

“Tôi vào chùa là đi thẳng tới điện thờ bên phải.”

“Cái gì cơ? Em không nghe rõ!”

Tân Y Dật cũng không nói rõ được mình đang ở điện thờ nào, lại thêm chung quanh nhốn nháo quá. Cô cúp máy, nhắn tin cho Hạ Lâm Tự.

“Chúng ta đi thắp hương riêng đi, hai mươi phút sau gặp lại ở cổng chùa.”

Hạ Lâm Tự đáp một chữ “Được”.

Tân Y Dật lần lượt thắp hương hết lượt các tượng Phật trong mỗi điện thờ với thái độ thành kính, tới đâu cũng xin cùng một nguyện vọng: Hi vọng phim “Vì sao sáng nhất” mới quay xong sẽ được công chiếu sớm, rating khả quan; cũng hi vọng “Thời đại bứt phá” có thể sớm ngày khai máy, ghi hình thuận lợi.

Cuối cùng khi tới điện thờ Quan Âm, người xếp hàng chầm chậm dời bước vào trong, cô thấy Hạ Lâm Tự đã đi trước mình một bước, quỳ trêи đệm hương bồ trước tượng Quan Âm.

Cậu khép chặt mắt, chắp tay, nghiêm trang kính cẩn. Sườn mặt cậu đẹp đẽ như thế, khí chất lại sạch sẽ đến vậy. Bóng chiều cuối ngày từ ngoài điện hắt lên người cậu, cậu đang quỳ ngay đường giao giới giữa sáng và tối trong điện thờ cổ kính.

Cảnh tượng này, hệt một bức tranh sơn dầu đẹp nhất trần đời.

Trong một khoảnh khắc, biển người lao xao bốn phía tựa tan biến cả, âm thanh huyên náo bên tai đã dừng bặt, cô chỉ nhìn thấy duy bức tranh đằng trước, nghe được mỗi tiếng tim mình đập thình thịch, thình thịch.

Tận khi Hạ Lâm Tự đứng dậy rời khỏi đệm, người đằng sau đẩy lên Tân Y Dật mới sực tỉnh khỏi cơn miên man.

Cô quỳ trêи đệm, tốn mười giây mới nhớ được nguyện vọng của mình, dập đầu ba cái với tượng Quan Âm.

“Quán Thế Âm Bồ Tát đại từ đại bi, xin phù hộ cho “Thời đại bứt phá” tất thảy thuận lợi.”

Ra khỏi chùa Phổ Tế, sắc trời đã không còn sớm, Tân Y Dật gọi điện cho Giả Thuần Thuần, bảo cô nàng ra quán ăn gần nhà nghỉ chiếm chỗ trước, đợi họ về rồi cùng ăn tối.

Tân Y Dật nhớ tới dáng vẻ thành kính của Hạ Lâm Tự lúc bái Phật ban nãy, hỏi: “Này, nãy cậu xin chuyện gì vậy?”

Hỏi xong mới nhận ra câu hỏi của mình không được ổn lắm, đại đa số đều tin rằng điều ước nói ra sẽ mất linh. Cô bèn đùa bảo: “Không phải cậu cũng cầu nhân duyên đấy chứ?”

Hạ Lâm Tự nghe nói bước chậm lại, chuyển mắt nhìn cô.

Tân Y Dật bắt gặp ánh mắt cậu, tim bỗng hẫng một nhịp, ý thức được hình như mình vẫn hỏi sai.

Chỉ tiếc lời nói ra không thể nuốt trở về.

Hạ Lâm Tự đứng yên lặng trước mặt cô.

“Phải.” Cậu nhẹ giọng đáp.

“Hả?”

“Em cầu nhân duyên.”

“…”

“Nghe nói chùa này cầu nhân duyên là linh nhất…” Mắt cậu sâu hút tựa xoáy nước, “Đàn chị, chị nói liệu Quan Âm Bồ Tát có giúp điều ước của em thành hiện thực không?”

Tân Y Dật như trời trồng. Thế này, là đang tỏ tình với cô?

Dòng người liên tục đi lướt qua họ, thi thoảng có ai vứt cho họ ánh mắt tò mò.

Hạ Lâm Tự không chùn bước, cứ chờ câu trả lời của cô như thế.

Thấp thoáng sau lưng cậu có thể trông thấy tượng Nam Hải Quan Âm sừng sững đang tỏa ra ánh sáng Phật, phù hộ chúng sinh trong hoàng hôn.

Tia sáng ấy có sức mạnh thần kỳ, có thể khiến người ta tạm quên đi mọi bộn bề trần thế.

Cặp mắt Tân Y Dật lập lòe chớp tắt, môi mím chặt, cuối cùng đối diện ánh mắt cậu: “Tôi cũng cầu nguyện với Quan Âm phật bà…”

Hạ Lâm Tự ngớ người: “Sao cơ ạ?”

“Tôi hi vọng phật bà Quan Âm pháp lực vô biên, phù hộ mong ước của tôi thành hiện thực.”

Hạ Lâm Tự không hiểu: Thế là có ý gì?

“Nên là…” Tân Y Dật cụp mắt nói thật chậm, “Tôi đoán, điều ước của cậu, hẳn cũng, có thể thành hiện thực chăng?”

Hạ Lâm Tự sững ra một lát mới hiểu ý cô, đôi mắt vụt bừng sáng: “Chị, chị đồng ý rồi?!”

“Tôi đồng ý cái gì?” Tân Y Dật giả ngây. Họ vẫn đứng mãi một chỗ, người ngoái lại quan sát họ thực sự quá nhiều, cô vòng qua cậu đi lên trước, “Không phải cậu xin với Quan Âm rồi à? Có đồng ý cũng là Quan Âm đồng ý chứ.”

Hạ Lâm Tự lập tức đuổi theo. Cùng với sự mừng rỡ lẫn ít chưa chắc chắn, cậu dè dặt vươn tay móc vào ngón tay út của Tân Y Dật. Tay Tân Y Dật khẽ run lên, không giãy khỏi.

Lập tức cậu xòe cả bàn tay, nắm lấy tay Tân Y Dật.

Tay cô man mát, lòng bàn tay cả hai đều ươn ướt mồ hôi vì căng thẳng.

Lúc mới mở lời thật ra Hạ Lâm Tự rất lo mình đã quá xúc động, cho đến khoảnh khắc nắm tay rồi, tim cậu mới yên ổn lại.

Chị! Ấy! Đồng! Ý! Làm! Bạn! Gái! Mình! Rồi!

Cậu! Nắm! Được! Tay! Đàn! Chị! Rồi!

Lúc Tân Y Dật quay sang liếc trộm nét mặt cậu, thấy một cậu chàng cười toe toét ngốc ngơ.

Tim cô lẫn lộn chua ngọt, căng trướng, khóe môi cũng không nghe khống chế mà rướn cong.

“Đàn chị.”

“Chuyện gì?”

“Không có gì.” Hạ Lâm Tự nắm tay cô lắc nhẹ, “Chỉ muốn gọi chị thôi, hì hì.”

Tân Y Dật trông dáng vẻ cậu, thấy hệt đứa trẻ mới được ăn kẹo, trong dễ thương lẫn vẻ chất phác. Không nhịn được, cô thò tay xoa đầu cậu.

Hạ Lâm Tự ngoan ngoãn cúi đầu cho cô xoa.

Xoa đầu xong, cô lại bóp bóp mặt Hạ Lâm Tự. Hạ Lâm Tự vẫn không phản kháng, chỉ chớp cặp mắt lấp lánh nhìn cô nom hệt bé cún con dễ bảo.

Tân Y Dật suýt chết chìm trong sự cu tòe này.

Cả hai ăn ý bước chân chậm thật chậm, thế thì lần nắm tay đầu tiên này có thể nắm lâu hơn chút nữa.

Trước khi trời tối mịt, điện thoại Tân Y Dật reo chuông.

Điện thoại cô đặt trong túi bên phải, tay nắm tay Hạ Lâm Tự cũng là tay phải. Hạ Lâm Tự trở chứng không chịu buông tay, cô chỉ đành dùng tay trái lấy điện thoại trong túi phải một cách ngượng nghịu.

Là Giả Thuần Thuần gọi tới.

“Lão đại, còn bao lâu nữa thì chị với Tiểu Tự Tử về vậy? Em xếp hàng tới lượt rồi này.”

“Ờ ờ, bọn chị sắp tới rồi, cô gọi món trước đi!”

Cúp điện thoại, Tân Y Dật ngần ngừ một lát, nắn nhẹ ngón tay Hạ Lâm Tự: “Việc của chúng ta tạm thời đừng nói Tiểu Thuần Tử biết, được không?”

“Dạ…” Hạ Lâm Tự gật đầu. Nếu Giả Thuần Thuần biết được, chắc chắn sẽ kinh hãi lắm.

“Những người khác cũng tạm đừng nói nhé? Tôi không muốn bị người ta xì xào.”

Hạ Lâm Tự nhìn cô. Cậu hiểu băn khoăn của cô, họ chỉ mới xác định quan hệ, một số việc không nên vội vã quá.

Thế là cậu lại gật đầu: “Được, em nghe chị hết.”

“Ngoan ghê.” Tân Y Dật vươn ma trảo tiếp tục vò đầu.

“Em ngoan thế này, có thưởng không ạ?”

Tân Y Dật chết điếng. Ranh con này trông rõ hiền lành vô hại, hẳn không phải một tên mưu mô chứ? Còn đòi thưởng?

Cô hỏi: “Cậu muốn cái gì?”

Hạ Lâm Tự trông khuôn mặt trắng sạch thanh tú của cô, tim gan ngứa ngáy, bỗng muốn thơm một cái. Nhưng mới ngày đầu xác định quan hệ, cậu lại sợ làm đàn chị sợ, ấp úng mãi không dám nói.

Tân Y Dật thấy vệt đỏ lan từ má cậu tới tận mang tai, không khỏi kinh hãi: Cái đờ mờ, tên oắt này nghĩ cái quái gì vậy?

Một thoáng trôi qua, Hạ Lâm Tự lắc đầu, buồn buồn nói: “Nợ trước đi ạ, để sau rồi tính.”

Tân Y Dật thở phào, trông cậu ngây thơ đòi mạng thế này, tim lại mềm nhũn.

Qua thêm một khúc rẽ, tiệm cơm đã ở ngay trước mặt.

Hai người vẫn không nỡ buông tay, đi về hướng tiệm.

Mới vào trong tiệm, Giả Thuần Thuần đã trông thấy họ, vội giơ tay lên vẫy.

Tân Y Dật và Hạ Lâm Tự đi sang đó, Giả Thuần Thuần đưa thực đơn cho họ: “Em gọi món rồi, hai người xem xem có muốn gọi thêm gì không.”

Tân Y Dật xem sơ thực đơn, gọi phục vụ mang thêm một món canh.

Giả Thuần Thuần hỏi: “Hôm nay hai người đi đâu rồi?”

“Chùa Phổ Tế.”

“À…” Giả Thuần Thuần hơi tiếc nuối, “Em cũng khá muốn đi chùa Phổ Tế đó. Nghe bảo trêи núi Phổ Đà, linh nhất chính là chùa Phổ Tế. Tiếc là hôm nay hai người đi rồi, ngày mai chúng ta chỉ đành đi chùa khác.”

“Có sao đâu,” Tân Y Dật nói, “Ngày mai lại đi thêm lần nữa được mà.”

“Hả?” Giả Thuần Thuần ngạc nhiên lắm. Trêи đảo còn rất nhiều chùa miếu, họ lại đi một ngôi chùa hai lần?

“Đúng đó, đi thêm lần nữa là được rồi.” Hạ Lâm Tự thể hiện sự đồng ý, “Vừa hay em đi hoàn nguyện luôn.”

Giả Thuần Thuần: “???”

Không phải cậu mới từ chùa về hôm nay thôi sao? Mai đã đi hoàn nguyện?? Chẳng lẽ nguyện vọng đã thành hiện thực rồi??!!

Ôi mẹ ơi, Bồ Tát ở đó linh dữ vậy đó hả?!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.