Đừng Động Vào Kịch Bản Của Tôi

Chương 5: Chương 5: Ngày sau cá chắc em sẽ đình đám lắm đấy




Gọi điện cho Tân Y Dật là phụ trách sản xuất của phim “Vì sao sáng nhất” đang quay do cô viết kịch bản đợt trước. Sau khi sửa kịch bản theo yêu cầu của đối phương và gửi đi thì đã là buổi tối.

Cô vươn vai, thấy cái máy tính đằng kia còn sáng, nghĩ một hồi liền đẩy ghế trượt tới trước máy tính.

Trêи màn hình vẫn mở phần nội dung cốt truyện và dựng cảnh Hạ Lâm Tự đã viết hôm nay. Cô kéo lên đầu trang word, bắt đầu đọc từ đầu.

Mấy phút sau Giả Thuần Thuần trêи gác đi xuống, tò mò bu lại: “Lão đại, chị đang coi gì vậy? Cho em coi nữa.”

Tân Y Dật quay màn hình chếch sang hướng cô nàng: “Thằng nhóc kia viết.” Thằng nhóc kia đương nhiên là chỉ Hạ Lâm Tự.

Nói thật lòng, bài làm của Hạ Lâm Tự khiến Tân Y Dật thấy khá bất ngờ. Ấn tượng đầu tiên cậu ta cho cô chính là một cậu ấm lông bông vô học, có lẽ do kì vọng quá thấp nên khi đọc mấy thứ cậu ta viết lại thành hơi bất ngờ.

Trong đề bài về cửa tiệm cũ trêи con phố sầm uất, Hạ Lâm Tự viết một dàn ý nội dung cỡ trêи dưới ngàn chữ, câu chuyện cũng không phức tạp, nhưng chỉ trong ngàn chữ vỏn vẹn mà lại cài cắm tới ba cú chuyển, kết cục cuối cùng còn rất có sáng ý.

Còn về phân cảnh hai cha con cãi nhau, Hạ Lâm Tự không đặt trường hợp xung đột quá gay gắt mà chỉ viết một cảnh cha con khắc khẩu hoạnh họe nhau ngày thường. Đoạn đối thoại không đầu không đuôi thành công khắc họa hình tượng hai cha con vừa tếu vừa hài hết sức duyên dáng.

Giả Thuần Thuần nhoài người ra bàn đọc bài, hồi sau nhỏ giọng bảo: “Đúng là cũng khá hay…” Nhưng điều này càng khiến cô nàng căng mình như đón địch, quay sang bấu chặt cánh tay Tân Y Dật, hoảng sợ nói: “Lão đại, chị không định thuê cậu ta đấy chứ?! Đừng mà!!”

Theo lý hẳn Tân Y Dật đã lập tức đưa ra đáp án phủ định, song chẳng hiểu sao cô lại lưỡng lự vài giây.

Giả Thuần Thuần càng sợ dữ: “Chị không biết đâu, hôm nay lúc cậu ta tới ấy, thậm chí em còn không dám nhìn thẳng cậu ta nữa! Cậu ta ngồi đối diện làm em áp lực ghê gớm lắm đấy!”

Nói đến đây, nét mặt cô nàng lại nổi một vệt cảm xúc giãy giụa: “Thực ra lúc cậu ta vào em có nhìn thử một cái, thấy mặt mũi cậu ta đúng là đẹp quá xá. Thế rồi không dám nhìn nữa luôn. Em cũng muốn ngắm kĩ xem rốt cuộc mặt mũi cậu ta ra sao lắm, nhưng chí ít cũng phải duy trì cự ly an toàn cách một màn hình mới được!”

“Cự ly an toàn cách một màn hình?” Tân Y Dật ngơ ngác, “Đơn vị đo lường đâu ra vậy? Màn hình thì được mấy tấc?”

“Cậu ta trong màn hình, em ở ngoài màn hình!”

“… …”

Được rồi, sợ xã hội muốn ngắm giai đẹp cũng là việc hổng dễ dàng xíu nào.

Tần ngần một hồi, sau Tân Y Dật vẫn vỗ vỗ vai Giả Thuần Thuần, dịu giọng bảo: “Yên tâm, chị không định dùng cậu ta.”



Trong phòng kí túc, Hạ Lâm Tự đang ngồi trước máy tính cày phim.

Cậu chàng đã xem hết một buổi tối, chốc chốc lại bật cười mấy tiếng “hơ hớ”.

Cậu bạn bên cạnh mới oánh một ván game xong, tò mò rướn đầu nhìn tới: “Tự hoàng, phim gì mà cười ghê vậy? Dạo này có hài kịch mới ra à?”

“Tự hoàng” là biệt danh đám con trai trong khoa đặt cho Hạ Lâm Tự.

Trong khoa Biên kịch thậm chí cả Học viện Hí kịch, Hạ Lâm Tự là một sự tồn tại như huyền thoại. Nên biết rằng nơi đông trai xinh gái đẹp nhất cả nước không đâu ngoài các học viện phim ảnh truyền hình, mà nơi đông trai xinh gái đẹp nhất trong các học viện này lại không đâu ngoài khoa Diễn xuất. Tự cổ chí kim, sinh viên khoa Diễn xuất luôn là ngọc sáng kiêu hãnh, thế mà Hạ Lâm Tự lại sáng tạo ra kì tích được đám ngọc sáng ấy vây quanh hệt ruồi bu miếng mỡ.

Một lần khoa trương nhất, thậm chí có tới ba nữ sinh tay nắm tay cùng kéo tới tỏ tình với cậu chàng, ngó chừng y chóc cảnh hoàng đế tuyển phi tần thời xưa xửa. Từ ấy về sau, cái danh xưng “Tự hoàng” này tức thì đồn khắp trong khoa, thành biểu trưng cho lòng mến phục của đám nam sinh khoa Biên kịch vì đã giúp cả khoa được nở mặt nở mày, đồng thời biểu trưng cho sự ghen ghét lẫn ngưỡng mộ phản đối thế lực phong kiến của họ ==+

“Có thể coi là hài kịch…” Hạ Lâm Tự đáp ậm ừ.

Vai nữ chính trong “Tàu bay” đã hất nước chanh ụp cơm hộp và cả ngã gãy giày cao gót, niềm vui thú phim ảnh của cậu chàng giờ đã biến thành xem nữ chính còn có thể gây ra trò con bò gì.

“Phim gì vậy? Làm tôi cũng muốn xem quá.” Bạn cùng phòng hỏi tới.

Hạ Lâm Tự không trả lời. Cậu bạn quyết đoán tự xáp vào xem luôn.

“Tàu bay?” Thấy tên phim, cậu ta không khỏi lấy làm lạ, “Tôi biết phim này rồi, hình như là cái phim tình tiết thiểu năng quá nên bị chửi lên hot search gần đây đúng không? Ông xem cái phim này chi vậy?”

Là một sinh viên khoa Biên kịch, lẽ tất nhiên họ có xem những tác phẩm phim ảnh mới đang hot và viết cả bài tập báo cáo nhưng đồng thời cũng phải tránh những sản phẩm quá kém trí để không làm hạ thấp trình độ của mình. Con mắt Hạ Lâm Tự trước giờ luôn cao ngất ngưởng, sao tự dưng hôm nay lại xem nổi cái phim này?

“Ờ…” Hạ Lâm Tự nhếch môi, “Tôi chỉ cảm thấy là khi xem mấy tình tiết thiểu năng này, lại tưởng tượng biên kịch đã có cảm xúc thế nào khi viết ra nó cũng khá hay.”

Cậu bạn tưởng tượng một hồi, bỗng chốc da gà sởn hết từ đầu đến đuôi. Ngón tay cậu ta run run: “Tự hoàng, ông ông ông, ông biến thái quá đi mất! Về sau cấm ông không được xem phim tôi viết đâu đấy. Đều là người cùng xuồng với nhau cả, đừng có làm ra cái việc tổn thương nhau như thế!”

Hạ Lâm Tự: “…”



Mới đó đã qua một tuần.

Trong một tuần này, Tân Y Dật lại phỏng vấn thêm hai trợ lý mới tới ứng tuyển, đáng tiếc vẫn không chọn được ai vừa ý. Mà cũng sau khi qua hết một tuần, cô nhận được điện thoại của Lục Dung Tuyết.

“Cưng à,” giọng Lục Dung Tuyết nghe hết sức thân thiết, “Dự án chúng ta bàn nhau lần trước ấy, em đã bắt đầu viết chưa? Dàn ý viết tới đâu rồi?”

“Sắp xong rồi ạ, giờ em đang hoàn thành phần cuối,” Tân Y Dật đáp từ tốn, “Đợi viết xong em sẽ gửi cho chị xem nhé?”

“Thế thì tốt quá!” Lục Dung Tuyết có vẻ mong đợi, “Từ lần trước nghe em có ý chọn ngành bưu chính viễn thông để khai thác chị đã cảm thấy ý tưởng này rất tuyệt rồi. Sau khi về công ty chị đã trao đổi với cấp trêи, bên trêи cũng rất thích. Bây giờ là kỉ nguyên 5G, chính phủ đang dồn lực phát triển ngành này, cũng rất phù hợp với chủ đề cải cách mở cửa, đợi khi ấy kiểu gì phim này của chúng ta cũng sẽ được chính sách ủng hộ. Chị vẫn chờ dàn ý của em mãi đấy, gấp lắm rồi đây này!”

“Dạ, để em làm nhanh hơn, tối nay là gửi cho chị được.”

Cúp máy rồi, Tân Y Dật xuống tầng mở máy tính. Trêи cái bàn đặt máy tính, một xấp bản thảo đang nằm lặng lẽ, chính là dàn ý mà cô định gửi cho Lục Dung Tuyết.

— Thật ra ngay trong hai ba hôm sau khi bàn với Lục Dung Tuyết về dự án mới cô đã liên tục vùi đầu tra cứu một lượng lớn tài liệu, đến hôm thứ tư đã viết xong dàn ý tình tiết ba ngàn chữ này. Song cô không lập tức gửi nó đi ngay.

Trước khi chính thức kí kết hợp đồng, bất kể đàm phán tốt đẹp ra sao, giữa bên sản xuất và biên kịch vẫn đang trong giai đoạn thăm dò lẫn nhau. Tân Y Dật biết chưa chắc Lục Dung Tuyết đã chỉ tìm một biên kịch là mình và dự án này cũng chưa chắc sẽ được triển khai thuận lợi do đó không hề biểu hiện tích cực quá.

Mà từ cuộc gọi vừa rồi của Lục Dung Tuyết, đủ để thấy chị có phần nào thành ý với kịch bản do cô sáng tác. Thế là hai tiếng đồng hồ sau, cô gửi dàn ý sơ lược đã viết xong từ lâu cho bên ấy.

Chừng nửa giờ sau khi gửi, Lục Dung Tuyết lại gọi điện tới.

“Cưng à, dàn ý của em chị xem xong rồi,” Lục Dung Tuyết khen, “Cốt truyện em viết chị thấy hay lắm, chị rất thích!”

Vừa nói chuyện điện thoại qua tai nghe, Tân Y Dật vừa quẹt sơn lên móng, vờ ra giọng như rất mừng: “Thật ạ? Chị thích thì tốt quá, thế em yên tâm rồi.”

“Đương nhiên chị thích chứ. Lần trước hợp tác với em chị đã cảm thấy em có triển vọng lắm rồi, ngày sau cá chắc sẽ nổi như cồn cho xem. Chẳng phải có dự án mới là chị đã nghĩ tới em ngay đấy thôi.”

“May nhờ chị Dung Tuyết dìu dắt cả, nếu không sao em có được hôm nay?” Tưởng mình chị biết ba hoa múa lưỡi thôi à?

Qua lại vài lần, Tân Y Dật đã vô cùng hiểu rõ con người Lục Dung Tuyết. Lục Dung Tuyết là kẻ miệng nam mô bụng bồ dao găm chính hiệu, với ai cũng thân như người nhà, song lời của chị ta chỉ nên nghe thế thôi chứ không thể tin tất. Dàn ý tình tiết này, bất kể có hài lòng hay không, đoan chắc chị ta cũng sẽ khen hết lời. Còn nếu cuối cùng chuyện không thành, chị ta sẽ nói là do bên công ty không thông qua, còn bản thân chị ta thì đã hết sức cố gắng. Làm thế một là không đắc tội ai, hai còn có thể được người ta cảm kϊƈɦ.

Quả như dự đoán, chỉ sau mấy câu khen tận trời Lục Dung Tuyết đã lại chuyển giọng: “Tuy là chị rất thích nhưng em cũng biết đấy, kết quả cuối cùng thế nào vẫn phải do ông chủ quyết định. Chị sẽ cố làm power point của dự án thật hay, tuần này là gửi đến công ty mở họp luôn được. Cưng yên tâm nhé, chắc chắn chị sẽ giành dự án này giúp em!”

“Cám ơn chị Dung Tuyết, chị tốt quá!”

Đến khi cúp máy, Tân Y Dật cũng đã sơn móng xong xuôi. Cô giơ tay lên ngắm nghía một hồi, gương mặt mới có tí ý cười vì tạm hài lòng với thành quả.

Cô quay đi, phát hiện Giả Thuần Thuần đang đứng ngay sau lưng nhìn mình với ánh mắt hết sức khâm phục.

Cô quơ tay hỏi: “Thấy thế nào? Màu này đẹp đúng không?”

“Đẹp…” Giả Thuần Thuần khựng lại một chốc rồi bật ngón cái ngưỡng mộ, “Lão đại, chị giỏi thật đấy. Nếu em mà có một nửa bản lĩnh như chị thì đã lên trời được luôn rồi.”

Cô từng thấy Tân Y Dật lá mặt lá trái với đủ loại yêu ma quỷ quái và lần nào cũng tìm được cách để trao đổi thuận hòa với đối phương. Còn chính cô mà gặp người không quen thì chỉ biết nai tơ ngơ ngác, bị mắng bị chửi cũng không biết nên vặc lại thế nào, được khen cũng không biết nên trả lời ra sao.

Ngẫm ngợi một hồi, Tân Y Dật ngập ngừng cất tiếng: “Thật ra năng lực giao tiếp với người khác hệt như sáng tác vậy đó, cứ làm nhiều là quen cả. Giao tiếp với nhiều kiểu người rồi khắc sẽ tự biết nên đối phó với họ thế nào.”

Giả Thuần Thuần thụt lùi một bước ngay tắp lự, rất sợ Tân Y Dật sẽ yêu cầu mình luyện tập tiếp xúc với nhiều kiểu người, liền nói: “Em về phòng đi ngủ!”

Nói xong liền chạy tót lên gác.

Tân Y Dật ngó theo bóng lưng cô nàng, bật cười lắc đầu.



Hai hôm sau, Lục Dung Tuyết lại gọi tới.

“Cưng à!” Cách điện thoại mà vẫn nghe rõ được sự hớn hở của Lục Dung Tuyết, “Vừa họp xong là chị gọi cho em liền đấy. Trêи buổi họp chị đã trình bày dự án của chúng ta, ông chủ tỏ ý đánh giá cao lắm. Ông chủ mong chúng ta có thể nhanh chóng xúc tiến dự án này!”

“Thật ạ? Thế thì tốt quá!” Mắt Tân Y Dật thoắt sáng rực. Vốn dĩ cô còn tưởng phải đợi thêm một thời gian, không ngờ mới đó đã có phản hồi rồi. Ông chủ công ty đã lên tiếng, vậy tức dự án này đã chắc chắn được độ chín phần mười!

Lục Dung Tuyết lại nói: “Nhưng ông chủ chị cũng muốn chỉnh sửa đôi chỗ, chị đọc lại cho em nhé.”

Bên mép Tân Y Dật giật khẽ, vội đáp: “Được chứ được chứ, chị nói đi, em đi lấy giấy bút.” Song tuy đã nói thế, cô vẫn ngồi yên tại chỗ không buồn cử động.

Lục Dung Tuyết nói liền một hai ba bốn điểm cần sửa, Tân Y Dật chẳng buồn ghi lại lấy một chữ mà chỉ ậm ờ lắng nghe, lâu lâu lại im lặng trợn trắng mắt.

Chuyển lời xong rồi, Lục Dung Tuyết tiếp tục cười hơ hớ đon đả hết sức: “Mấy này đều là ý kiến của ông chủ cả, em tham khảo nhé.”

“Dạ dạ, em sẽ xem xét lại những ý kiến này.” Mát đấy à, toàn mấy ý kiến xàm xí.

Dù gì ông chủ của công ty phim ảnh cũng không phải người trong ngành, một vài ý kiến có thể xem xét, vài ý khác lại khiến người ta dở khóc dở cười. Ngày mới vào nghề Tân Y Dật rất ngại và sợ chuyện này, thời gian lâu dần thì da mặt đã dày lên. Nếu coi những lời này là thánh chỉ, vậy chẳng bằng nghĩ cách thuyết phục ông chủ, không để những tình tiết xàm xí này dắt mũi – Đương nhiên trong phần nhiều trường hợp, chỉ hai hôm sau là ông chủ sẽ quên phứt mấy câu mình từng nói.

“Thế bên em nghĩ cách sửa đổi thế nào trước đi nhé, rồi chúng ta giữ liên lạc?”

“Được ạ.”

Cúp điện thoại rồi, Tân Y Dật lao luôn vào sửa bản thảo – mới là lạ! Cô vui vẻ mở taobao chọn một đống đồ bỏ vào giỏ hàng, tiếp đó nhẩm mấy lời bài hát lên gác đi ngủ.



Một ngày sau, Lục Dung Tuyết lại gọi tới.

“Cưng à,” chị ta đon đả cười hỏi, “Em chỉnh sửa tới đâu rồi?”

Giọng Tân Y Dật nghe hết sức niềm nở, thái độ lại rất qua loa: “Ngại quá chị Dung Tuyết, phim trước của em là “Vì sao sáng nhất” hiện còn đang ghi hình, ngày nào cũng có một số bản thảo bị gửi trả yêu cầu sửa hết. Công việc có hơi nhiều nên vẫn chưa kịp làm tới. Đợi em hết bận sẽ sửa ngay nhé.”

Nói thì nói thế chứ sự thật cô chẳng hề có ý chỉnh sửa. Nếu dàn ý đã được thông qua, vậy trước khi kí kết hợp đồng cô sẽ không gửi thêm cho đối phương một chữ. Chứ ngộ nhỡ đến cuối cùng dự án lỡ dở hoặc thương thảo với bên hợp tác không thành, song phương xảy ra tranh chấp, đó sẽ là rắc rối với cả hai bên. Lẽ tất nhiên công ty điện ảnh truyền hình Hoa Hạ là công ty lớn, Lục Dung Tuyết cũng được coi là người quen, song khi cần dè chừng vẫn phải dè chừng đủ, bảo vệ lợi ích bản thân chính là kĩ năng cần trang bị khi bước vào xã hội.

Lục Dung Tuyết cười cười có vẻ ẩn ý, xem chừng cũng đã tự hiểu trong lòng. Chị ta nói chậm rãi: “Thế cũng không vội sửa làm gì, miễn tới lúc viết đại cương em để ý là được – Cưng à, hai hôm tới có rỗi không thế? Chúng ta hẹn gặp nói chuyện nhuận bút, nhân thể bàn mấy tình tiết khác luôn nhé.”

Tân Y Dật bỗng đứng bật dậy khỏi ghế.

Bàn nhuận bút! Cuối cùng cũng nói tới nhuận bút rồi! Nhắc tới tiền nong sau khi thông qua dàn ý đã chứng minh đối phương quả thật có ý hợp tác!

Cô nở hết ruột gan mặt mày, giọng nói tức thì trở nên ngọt xớt: “Được ạ, lúc nào chị rảnh thì cứ nói em, em sẽ sắp xếp thời gian.”

“Thế cuối tuần này đi, vẫn ở quán cà phê lần trước.”

Cúp điện thoại, Tân Y Dật giậm mạnh chân xuống đất, xách cả người cả ghế lên xoay tròn hai vòng.

Ồ de, tiền tiền yêu bự bự đang mọc cách bay tới cô kìa ~

Cơn hưng phấn qua đi, cô bỗng nhớ tới một chuyện do đó lại nhanh chóng lắng xuống: Còn chưa tuyển được trợ lý mới nữa. Một khi dự án mới bắt đầu, chỉ hai người cô và Giả Thuần Thuần e sẽ bận không biết trời trăng. Phải làm sao giờ đây…

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.