Đừng Động Vào Kịch Bản Của Tôi

Chương 45: Chương 45: Rất dễ lau súng cướp cò phát sinh chuyện không đứng đắn




Hôm sau, Tân Y Dật và Hạ Lâm Tự lên chuyến bay tới Thâm Quyến.

Máy bay hạ cánh xuống Thâm Quyến, Tân Y Dật đã đặt xe sẵn. Sau khi lên xe, cô nói với tài xế: “Bác tài, chở bọn cháu tới khu chợ lớn gần đây trước nhé.”

Lại ngoái ra sau dặn Hạ Lâm Tự: “Cậu nghĩ kĩ những đồ dùng sinh hoạt mình sẽ cần, lát nữa mua nhiều vào. Khách sạn đoàn phim đặt không cung cấp đồ để thay đâu.”

Khách sạn đoàn phim đặt thường đều ở lâu dài, đoàn phim sẽ đàm phán với khách sạn để giảm giá phòng xuống mức thấp nhất có thể. Mà bên khách sạn thì để giảm giá thành, họ sẽ không cung cấp những đồ dùng sinh hoạt dùng một lần. Do đó mà trước khi vào đoàn phim, mọi người đều phải chuẩn bị sẵn sàng những thứ mình cần.

Vào chợ, do đồ hai người cần mua không giống nhau nên tạm thời chia nhau ra tự đi một vòng. Lúc tình cờ gặp nhau, Tân Y Dật phát hiện xe hàng của Hạ Lâm Tự đã chất đầy ứ.

Cô liếc sơ đồ đạc trong xe hàng của cậu, ngạc nhiên: “Sao cậu lại mua nồi? Cậu định vào đoàn phim tự nấu ăn đấy à?”

“Đây là bếp điện từ, có thể nấu lẩu.” Hạ Lâm Tự nói, “Em sợ vào đoàn phim em ăn đồ không quen, thì có thể tự làm lẩu ăn.”

Trong xe hàng của cậu còn có một đống nguyên liệu nấu lẩu, rồi mì gói các thứ.

Thấy trong xe hàng của cậu có một kiện hàng lớn, Tân Y Dật quan sát một lúc, giật mình: “Sao cậu còn mua cả tủ lạnh nữa?”

Tủ lạnh cỡ lớn Hạ Lâm Tự không bê được do đó chỉ mua loại tủ lạnh hai ngăn cỡ nhỏ dùng trêи xe.

“Thì nấu lẩu cũng cần trữ nguyên liệu trước mà?”

“… Thôi được rồi.” Tân Y Dật nghĩ bụng, té ra cậu kɧօáϊ lẩu dữ vậy…

Thực ra bổn ý của Hạ Lâm Tự là đợi khi vào đoàn phim rồi, cậu và Tân Y Dật có thể trốn trong phòng nấu nồi lẩu, uống tí rượu ăn hai mình. Cảnh tượng đó nghĩ thôi đã cảm thấy ấm áp lãng mạn quá sức.

Mua hết những đồ cần thiết, thời gian đã không còn sớm, hai người chất đồ lên xe, vào mạng tìm kiếm nơi ăn ngon gần đây, thấy có một con phố ẩm thực được khen rất nhiều bèn ngồi xe tới đó.

Phố ẩm thực rất đông đúc nhộn nhịp, các loại hải sản tươi và món Quảng bày la liệt, có cả quán bán đồ ăn vùng khác. Để được thử nhiều món ăn khác nhau, hai người đều rất kiềm chế, mỗi hàng chỉ gọi những món đặc sắc nhất rồi nhanh nhanh chóng chóng nhảy sang hàng kế tiếp.

Cứ như thế, nếm được bốn năm hàng, Tân Y Dật đã sắp đi không nổi, Hạ Lâm Tự cũng no không ních thêm được nữa.

Hạ Lâm Tự vuốt cái bụng to căng, cảm thán: “Ẩm thực Quảng Đông đúng là ngon hết sảy.”

“Phải đó, ngon quá đi mất, quay phim ở đây đúng là hạnh phúc quá chừng.” Tân Y Dật đồng tình. Món Quảng ngon không phải đùa đâu, cô chỉ ước sao mình có mười cái dạ dày, có thể ăn hết lượt những hàng quán ở đây.

Nhưng đồng thời Tân Y Dật cũng thấy là lạ. Đã ngon như vậy, thì tại sao trông Hạ Lâm Tự lại có vẻ rầu rĩ?

Hạ Lâm Tự thở dài: “Xem chừng nồi lẩu của em mua phí rồi.”

Trong thời gian họ ở đoàn phim, có thể thưởng thức hết lượt những món ngon tại địa phương đã là cừ lắm rồi, làm gì còn sức đâu mà tự nấu nữa?

Tân Y Dật ngẩn người, ôm bụng cười to.

Ăn xong, hai người tới nhà nghỉ mà đoàn phim đã đặt. Đoàn phim trú tại vùng ngoại ô Thâm Quyến, sau hơn một tiếng đồng hồ chạy xe, họ đã ra khỏi thành phố tấp nập, dừng lại tại ngoại ô.

Đoàn phim đặt cho Tân Y Dật một căn phòng đơn, nhưng Hạ Lâm Tự chỉ là trợ lý biên kịch nên được sắp ở cùng một phòng với trợ lý sản xuất. Hạ Lâm Tự chẳng hề ngại người lạ, tất nhiên không có ý kiến gì với sắp xếp này.

Hai người về phòng mình cất đồ đạc trước. Độ chừng nửa tiếng sau, Tân Y Dật nghe có tiếng gõ cửa, mở ra xem, thấy là Hạ Lâm Tự. Trong tay cậu còn xách theo cái tủ lạnh và nồi cho bếp điện từ mới mua ở chợ lúc ban ngày.

“Cậu định…”

“Đàn chị, mấy cái này để nhờ chỗ chị được không? Phòng em nhỏ quá, không chứa được.”

“À, thế mang vào đi.”

Hạ Lâm Tự xách nồi với tủ lạnh vào phòng, Tân Y Dật chỉ một chỗ trống: “Để ở đó đi.”

Hạ Lâm Tự đặt đồ xuống, Tân Y Dật hỏi: “Phòng cậu nhỏ lắm à?”

“Dạ, nhỏ hơn phòng chị.”

Tân Y Dật khẽ nhíu mày. Đoàn phim là nơi cực kỳ đạp thấp nâng cao, cực kỳ chú trọng cấp bậc, Hạ Lâm Tự vào đoàn với tư cách trợ lý của cô, chắc chắn không thể nhận được đãi ngộ quá tốt. Trêи thực tế phòng cô cũng không được coi là lớn, chỉ là loại phòng bình thường của nhà nghỉ. Cô chưa hề đưa ra yêu cầu gì về nơi ăn chốn nghỉ với đoàn phim.

Nghĩ hai anh chàng to con như Hạ Lâm Tự và trợ lý sản xuất phải chen chúc trong căn phòng nhỏ hơn cả phòng mình, cô thấy hơi xót: “Hay để tôi đi nói chuyện với đoàn phim, bảo họ đổi phòng cho cậu?”

“Có thể đổi phòng ạ?”

“Đoàn phim muốn tiết kiệm chi phí, miễn đưa thêm ít tiền thì không vấn đề gì.”

Hạ Lâm Tự nghĩ ngợi một chốc. Đúng là phòng hơi nhỏ thật, bỏ thêm tiền kể cũng không đáng gì, hiềm nỗi…

Nghĩ một lát, cậu lắc đầu cười cười: “Thôi ạ, chỉ là chỗ ngủ thôi mà.”

Là một trợ lý mới vào nghề, cậu vẫn nên kín tiếng hơn. Ở cái nơi lắm thị phi như phim trường này, ai biết được sẽ lại bị đồn thổi ra sao. Hồi trước khi ăn cơm với đám Lục Dung Tuyết cậu đã được mở mang về năng lực hóng chuyện của người ở đây, quả thật là có một tí gió thổi cỏ lay thôi cũng có thể bị người ta đồn ầm trời.

Tân Y Dật đánh giá cậu một lượt, bụng nghĩ, gia cảnh tên này tốt như vậy mà lại không thấy có thói xấu của con nhà có của, kể đúng là hiếm thấy.

Cất gọn nồi lẩu với tủ lạnh xong rồi, Hạ Lâm Tự không còn việc gì nữa. Nhưng cậu không đi ngay mà tự tiện ngồi xuống bên bàn, lắc lắc cặp chân dài.

Trong không khí như có phân tử hóa học đang sinh ra phản ứng, nhiệt độ xung quanh dần tăng cao.

Tim Tân Y Dật đập nhanh hơn, muốn nói gì để phá vỡ bầu không khí mờ ám này, vừa hay mắt chạm tới gói sô cô la chip đặt trêи bàn – thứ bình thường cô dùng để giảm bớt áp lực – bèn hỏi: “Ăn kẹp không?”

Hạ Lâm Tự ừ khẽ một tiếng.

Cô cầm hộp kẹo lên, dốc một viên sô cô la vào lòng bàn tay, chìa nó sang cho Hạ Lâm Tự: “Này, cho cậu.”

Hạ Lâm Tự không lấy viên kẹo từ tay cô mà lại cầm cả cổ tay cô nhấc lên, cúi đầu ngậm lấy viên sô cô la ngay trong tay cô.

Tân Y Dật cảm nhận được xúc cảm âm ấm từ lòng bàn tay truyền đến, mềm mềm, hơi ngưa ngứa.

Chưa kịp rụt tay về, sức bàn tay đang nắm tay cô lại mạnh hơn, cô bị kéo về trước, rồi thì bị Hạ Lâm Tự ôm trọn.

Cặp mắt sáng của Hạ Lâm Tự nhìn cô chăm chú, tới khi cô ngại phải nhắm mắt lại trước mới nghe cậu cười khẽ, rồi cúi đầu xuống hôn.

Đó là một nụ hôn có vị sô cô la, vị rất ngọt.

Từ trước tới nay Hạ Lâm Tự luôn tấn công cô từng bước tuần tự, lần đầu tiên là nhân lúc cô không để ý hôn trộm lên má, lần thứ hai là chạm nhẹ vào môi cô, sau đó thì bắt đầu với những cái hôn sâu dần. Tới hôm nay, lại còn học được trò lấy sô cô la làm gia vị.

Kĩ thuật của cậu tiến bộ rất nhanh, tới nỗi Tân Y Dật hồi tưởng lại sự ngượng ngập và vụng về của cậu lần hôn đầu tiên mà không khỏi ngờ rằng mới đầu cậu chỉ vờ như thế.

Cái hôn sâu dần, tay Hạ Lâm Tự cũng tự có ý thức trượt dần xuống trêи lưng cô. Khi trượt tới eo, bỗng Tân Y Dật giữ chặt lấy tay cậu. Hạ Lâm Tự lập tức ngừng động tác.

Giây lát sau, cậu buông Tân Y Dật ra, vành tai đỏ lựng, biểu hiện lại ngoan ngoãn lạ thường: “Đàn chị.”

Tân Y Dật ɭϊếʍ ɭϊếʍ môi. Viên sô cô la đã tan hết, chỉ còn dư vị ngọt ngào.

Trai đơn gái chiếc ở chung một phòng, giả mà không có ít chuyện đứng đắn để phân tán sự chú ý, sẽ rất dễ lau súng cướp cò xảy ra ít chuyện không đứng đắn.

Tân Y Dật tìm đề tài: “Bạn cùng phòng với cậu vào ở chưa?”

Hạ Lâm Tự gật đầu: “Rồi ạ.”

“Là người thế nào? Có dễ chịu không?”

Hạ Lâm Tự chớp mắt: “Mới chào hỏi thôi, chưa trò chuyện gì hết. Trông cũng khá thân thiện.”

“Ờm… Vào đoàn phim cố gắng quen nhiều bạn.” Bất kể là để mở rộng mối quan hệ hay để hiểu hơn cơ chế vận hành đoàn phim, chắc chắn nó sẽ giúp Hạ Lâm Tự mau chóng trưởng thành.

Hạ Lâm Tự cười cười: “Dạ.”

Tân Y Dật không biết nên nói gì, đang vắt kiệt nơ-ron thần kinh nghĩ chủ đề, Hạ Lâm Tự bỗng đứng dậy: “Đàn chị, thế em về trước.”

Tân Y Dật ngạc nhiên ngẩng đầu: “Hả? Về sớm vậy?”

Hạ Lâm Tự cười: “Chị muốn em ở thêm ạ?”

Tân Y Dật không hé răng. Tất nhiên cô muốn Hạ Lâm Tự ở lại thêm, hiềm nỗi bầu không khí hiện tại mập mờ quá, cô sợ tình hình sẽ mất khống chế.

“Thế cậu về phòng làm quen với bạn cùng phòng đi.” Cô nhìn mũi chân mình chằm chặp, “Mới vào ở đã bỏ người ta lại thì không tốt lắm.”

“Dạ.”

Hạ Lâm Tự đi ra ngoài, khi lướt qua bên cạnh lại cúi đầu mổ nhẹ lên môi cô. Một cái hôn rất nhẹ, rất đỗi dịu dàng, chạm nhẹ đã tách khỏi.

“Đàn chị, ngày mai gặp.”

“Ngày mai gặp.”

Cửa phòng bị đóng lại.



Hôm sau là nghi lễ khai máy của “Thời đại bứt phá”. Cách nhà nghỉ nơi đoàn phim trú lại không xa có một ngọn núi, nghe đồn phong thủy núi này rất được, nhà sản xuất bèn chuẩn bị tổ chức nghi lễ trêи núi, cả đoàn phim lên núi thắp nhang.

Tân Y Dật ra khỏi nhà nghỉ, không nhìn thấy Hạ Lâm Tự, tin nhắn gửi cậu cũng chưa thấy hồi âm. Thấy giờ lành sắp tới, đoàn phim đã sắp xuất phát, cô nóng ruột định gọi điện cho Hạ Lâm Tự thúc giục, bỗng thấy cậu chạy ào ra khỏi nhà nghỉ.

“Oa!” Tổ đạo diễn đứng cạnh Tân Y Dật nhìn thấy Hạ Lâm Tự, đua nhau trầm trồ.

“Cô Tân, đến cùng cô kiếm đâu ra cậu trợ lý này vậy? Nhan sắc này, mấy diễn viên cũng chịu thua thôi!”

Tân Y Dật nhìn kĩ cậu, bất giác ngẩn ngơ. Hạ Lâm Tự diện sơ mi quần tây, quần áo trông khá xịn, có thể nói là kiểu ăn mặc vô cùng chính thức. Không chỉ có thế, kiểu tóc của cậu cũng được bỏ công chăm chút, tóc mái được vuốt lên trông sáng láng tinh thần hơn hẳn.

Cậu đi tới trước mặt Tân Y Dật, tay đút túi một cách thoải mái, gương mặt bình thản hững hờ, rặt một vẻ nam chính phim Hàn bước ra: “Chắc xuất phát rồi nhỉ?”

Tân Y Dật cau mày đánh giá cậu trêи dưới: “Cậu có chuyện gì vậy?”

“Em thì làm sao ạ?”

Tân Y Dật vươn tay chạm vào kiểu tóc của cậu: “Cậu vuốt lắm keo thế này làm gì?”

Hạ Lâm Tự vô thức ngửa về sau, tránh khỏi tay cô. Quả đầu này mất của cậu hơn tiếng đồng hồ, làm hỏng rồi thì phí công hết!

Cậu ngượng nghịu lảng mắt đi: “Vuốt đại ấy mà.”

Tân Y Dật buồn cười: “Cậu cũng bị hình thức phết đấy nhỉ?”

Cô tưởng Hạ Lâm Tự mới lần đầu tham gia nghi lễ khai máy nên hồi hộp, mới cố ý bỏ công tút tát ngoại hình.

Không thể không nói, người đẹp nhờ lụa, lúa tốt vì phân. Vốn dĩ Hạ Lâm Tự đã điển trai sáng láng, giờ bỏ công ăn diện thêm nữa quả vô cùng bắt mắt giữa đám đông, thậm chí còn có phần “khách lấn lướt chủ”.

Biên kịch theo đoàn thì đi chung với tổ đạo diễn. Dọc đường đi, phó đạo diễn của Tây Nhiễm và đạo diễn chọn vai cứ đánh mắt về Hạ Lâm Tự suốt.

“Thầy Tiểu Hạ, thầy có muốn kiếm một vai diễn không?”

“… Tôi không.”

“Tiếc là vai chính đã chọn được người cả rồi, chỉ còn mấy vai phụ thôi. Nếu cậu sớm bảo đàn chị của mình nói với nhà sản xuất, chắc chắn đã xí được một vai rồi!”

“… Không cần đâu.”

“Hay bảo đàn chị của cậu viết thêm cho một vai? Cái mặt này của cậu không làm nghệ sĩ đúng là phí của giời!”

“Tôi không phải, tôi không có, thực sự không cần đâu.”

Đợi mọi người lên núi đông đủ, các nhóm sáng tạo như tổ đạo diễn tổ sản xuất tổ quay phim tổ diễn xuất cùng tề tụ, Tân Y Dật bị Lục Dung Tuyết gọi đi, Hạ Lâm Tự đứng giữa đám đông ngó dáo dác.

Phó đạo diễn để ý thấy hành động của cậu, tò mò: “Cậu đang tìm ai vậy?”

“Ờ,” Hạ Lâm Tự vờ như lơ đễnh hỏi, “Sao hình như không thấy nam chính nhỉ? Anh ấy đến trễ à?”

“Hể, cậu không biết sao?” Phó đạo diễn so vai, “Lịch trình của Đoàn Lăng Tinh kín mít, phải mấy hôm nữa mới vào đoàn, hôm nay không tới.”

Hạ Lâm Tự: “………”

Đệch, quả đầu hơn tiếng đồng hồ vứt sọt rác rồi!

Lời tác giả:

Động vật giống đực thích so sắc lúc tìm bạn đời (Hạ Lâm Tự: Tui không phải, tui không có, đừng có nói bậy)

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.