Đừng Động Vào Kịch Bản Của Tôi

Chương 37: Chương 37: Shiba bị ốm




Xe chạy khỏi bãi đỗ, đều đặn lăn bánh về hướng văn phòng.

Thời tiết đã bắt đầu chuyển nóng, Tân Y Dật hạ cửa kính xe. Gió từ ngoài thổi lùa vào khoang xe, cuốn bay cái oi ả, cũng thổi tóc cô bay rối. Tóc cọ vào da, ngưa ngứa.

Cô vén gọn tóc vào mang tai, bật loa xe, bắt đầu mở nhạc.

Cô luôn thích nghe nhạc không lời, không có ca từ quấy nhiễu, suy nghĩ của cô có thể miên man tùy thích. Chỉ giây lát trong xe đã vang lên giai điệu “Ánh trăng” của Debussy. Âm nhạc dịu dàng trong buổi đêm nay có một vẻ lãng mạn khó thốt thành lời.

Từ đầu đến cuối Hạ Lâm Tự không nói gì, chỉ khi dừng xe trước đèn đỏ có lặng lẽ liếc sang đánh giá Tân Y Dật. Đợi đèn xanh chuyển sáng, cậu lại tiếp tục lái xe.

Cậu nhận ra tâm trạng Tân Y Dật hôm nay rất tốt, thái độ với cậu cũng có thay đổi. Nhưng cậu không biết phải nói gì, lo nhỡ mình nói sai sẽ phá vỡ trạng thái hiếm khi có được hiện tại.

Sau một thoáng, Tân Y Dật lên tiếng trước.

“Hôm nay chị Dung Tuyết bảo tôi họ đã quyết định đổi đạo diễn. Không dùng Ngưu Diệp nữa, đổi thành đạo diễn mới của công ty họ.”

“Thật ạ?” Cặp mắt Hạ Lâm Tự sáng bừng: “Thế thì tốt quá!”

Cậu biết sau khi về từ Cam Túc, vì chuyện của Ngưu Diệp mà Tân Y Dật bực bội suốt một tuần liền.

“Chị Dung Tuyết còn nói một bộ phim Từ Tiểu Yến đã đàm phán xong bỗng bị hủy, người của đoàn phim khác cũng sợ sau khi hợp tác sẽ bị cô ta xúi fan công kϊƈɦ.”

“À, cô ta tự làm tự chịu.”

“Bên họ còn khen kịch bản của chúng ta nữa, nói rất ít khi bộ phận xét duyệt cho điểm cao như vậy?”

“Dạ? Kịch bản của đàn chị, đáng lý phải thế.”

“Hề hề…”

Hạ Lâm Tự nghiêng mặt nhìn cô. Hình như đêm nay cô đang rất muốn trải lòng.

“Lúc ăn cơm họ còn tám mấy chuyện hay ho, buồn cười lắm.”

“Chuyện gì vậy ạ?”

Xe lại đi qua hai ngã rẽ, Tân Y Dật hào hứng kể hết mấy chuyện vui, bật cười, Hạ Lâm Tự cũng cười theo.

Rồi khoang xe dần yên tĩnh lại.

Hạ Lâm Tự cười một hồi, không thấy cô nói gì, tự dưng có hơi thấp thỏm. Cậu ngẫm nghĩ, đương định chủ động hỏi thì Tân Y Dật bỗng lên tiếng.

“Hạ Lâm Tự…”

“Dạ.”

“Thực ra lúc trước tôi từng gặp cậu rồi.”

“Dạ?” Hạ Lâm Tự không hiểu. Cái gì gọi là lúc trước từng gặp rồi? Chị ấy quá chén rồi à?

“Hôm đó tôi tới trường gặp cô Lưu, trông thấy cậu ở cổng trường. Hình như cậu đang đánh nhau với một gã khác vì một cô gái…”

“Gì cơ?” Hạ Lâm Tự ngơ ngác. Cậu đánh nhau với ai?

“Tôi nghe được láng máng các cậu nói.” Tân Y Dật nhìn chăm chú đằng trước, “Tên cô gái đó hình như là Văn Đóa. Tôi nghe cậu nói cậu là bạn trai cô ấy…”

Hạ Lâm Tự quay phắt đầu, ngạc nhiên nhìn Tân Y Dật. Cậu vẫn đang lái xe, bèn tức tốc bật xi nhan, tấp vào lề đường.

“Hôm đó đàn chị tới trường?! Chị trông thấy bọn em??”

“Ờm…”

Hạ Lâm Tự kinh ngạc quá đỗi, định hỏi cô tại sao lúc trước chưa từng nói, rồi tại sao hôm đấy cậu lại không nhìn thấy cô, nhưng lại ý thức được đó đều không phải điều quan trọng nhất.

Cậu nhanh chóng bắt được trọng điểm trong mớ hỗn độn: “Văn Đóa không phải bạn gái em, bọn em chỉ là bạn bè bình thường! – Gã “đánh nhau” với em chị thấy hôm đó là tên biến thái quấy rối Văn Đóa, hôm đó bọn em chỉ giúp em ấy dọa cho tên kia sợ!”

Cậu liến thoắng giải thích: “Văn Đóa là em khóa dưới học khoa Diễn xuất trường bọn em, em quen em ấy trong câu lạc bộ, giờ em ấy bắt đầu đóng phim rồi. Gã kia là tên fan cuồng biến thái, đã bám theo quấy rối Văn Đóa mấy tháng rồi. Ngày nào tên đó cũng gửi tin nhắn cho Văn Đóa, còn chầu chực quanh trường học và nhà trọ ngồi đợi, Văn Đóa bị tên đó dọa tới nỗi suy nhược thần kinh, thậm chí không dám ra khỏi phòng.”

Tân Y Dật sững người. Thật ra sau khi hiểu hơn con người Hạ Lâm Tự, cô đã từng suy đoán về khả năng này. Cô hỏi: “Mấy cậu không báo cảnh sát à?”

“Báo rồi. Nhưng vô dụng.” Hạ Lâm Tự lắc đầu, “Tên biến thái đó chưa làm chuyện phạm pháp gì, cảnh sát không làm gì được hắn, chỉ cảnh cáo mấy câu rồi thả đi. Hắn được thả, thấy cảnh sát không quản nổi mình lại còn táo tợn hơn, còn đe dọa Văn Đóa nếu dám quen bạn trai sẽ kéo cả em ấy cùng chết.”

Tân Y Dật nhíu chặt mày. Thế thì quá đáng sợ rồi.

“Văn Đóa đã báo chuyện này cho công ty quản lý, nhưng em ấy chỉ là người mới, công ty không coi trọng, không muốn bỏ tiền thuê vệ sĩ theo sát. Sau đó câu lạc bộ bọn em biết việc này, cảm thấy không thể trơ mắt mặc kệ.”

“Đám bọn em bàn nhau, cảm thấy tên biến thái đó có thể nhằm vào một cô gái độc thân thì nhiều khả năng là một kẻ sợ mạnh hϊế͙p͙ yếu, chỉ có thể lấy bạo chế bạo. Vì vậy bọn em mới nghĩ tới cách giả thành ác bá để khủng bố hắn, làm hắn không dám tiếp cận Văn Đóa nữa.”

Tân Y Dật chầm chậm gật đầu. Thảo nào tình huống cô thấy hôm ấy cứ như Hạ Lâm Tự mới là gã trai hư ỷ mạnh hϊế͙p͙ yếu.

Hạ Lâm Tự vò đầu bứt tai: “Em với Văn Đóa thật sự không có quan hệ gì hết! Bọn em quen nhau chỉ do tham gia cùng câu lạc bộ thôi. Hôm đó sở dĩ để em giả trang thành bạn trai Văn Đóa, chỉ vì bố em là doanh nhân, nói ra thì có vẻ oai hơn. Thật đấy… Thật sự chỉ có như thế!”

Tân Y Dật hỏi: “Vậy, tên biến thái đó bị cậu dọa bỏ chạy mất rồi? Về sau không còn xuất hiện nữa?”

“Có xuất hiện thêm một lần. Văn Đóa gọi điện cho em, em lập tức chạy sang đó, tên kia thấy em thì đi luôn. Sau đó không còn tới nữa.”

Tân Y Dật nghe mà thở phào. Chỉ nghe thôi cô đã thấy khϊế͙p͙ vía, ngộ nhỡ tên biến thái đó có dao thì phải làm sao? Lỡ đâu hắn chờ thời cơ báo thù thì phải làm sao?

Cô hỏi Hạ Lâm Tự: “Cậu không sợ à?”

“Thật ra… có hơi hơi.” Hạ Lâm Tự cười ngượng ngập, “Nhưng em có đứa em gái du học bên Anh, Văn Đóa bằng tuổi con bé vậy. Em nghĩ nếu em gái mình gặp chuyện như thế, chắc chắn em sẽ cực kì tức giận, sẽ rất mong có người giúp nó. Văn Đóa cũng có người nhà, hẳn người nhà Văn Đóa sẽ không mong em ấy gặp chuyện thế này.”

Cậu dừng một lát, sợ Tân Y Dật lại hiểu lầm, vội giải thích: “Em không có ý coi Văn Đóa là em gái! Em với em ấy không có gì mập mờ gì hết, còn từng bảo em ấy là mình thích…” Chợt cậu im bặt, nhíu mày ảo não.

Tân Y Dật không hé răng.

Hạ Lâm Tự càng bất an hơn, song lại lúng túng không biết nói gì.

Nửa phút nữa trôi qua, Tân Y Dật nhỏ giọng bảo: “Lái xe đi, chỗ này không được dừng lâu đâu.”

Hạ Lâm Tự chỉ đành khởi động xe, tiếp tục chạy về hướng văn phòng.

Suốt đường cả hai không nói gì nữa, chỉ có khúc “Ánh trăng” như nước chảy vắt ngang.

Xe chạy tới dưới tòa nhà, Hạ Lâm Tự tắt máy, dè dặt hỏi: “Đàn chị, chị không vui ạ?”

Tân Y Dật lập tức trả lời: “Không phải.”

Sự việc Văn Đóa không hề làm cô mất vui, mà dù có, đó cũng là vì lo những cô cậu trẻ tuổi này bị tổn hại. Thậm chí cô còn hơi hối hận vì đã không hỏi rõ ràng từ sớm.

Song hiện tại cô hãy chưa sắp xếp suy nghĩ của mình cho gọn gàng, do đó không dám tiết lộ nhiều quá.

“Đàn chị thật sự không mất hứng?”

“Thật.”

Hạ Lâm Tự quan sát biểu cảm của Tân Y Dật. Cậu không có kinh nghiệm trong việc phân biệt liệu có phải con gái đang “nói không là có”.

Tân Y Dật trông biểu cảm lưỡng nan của cậu, cũng biết mình cần nói gì đó, ngập ngừng mãi thì thốt ra một câu: “Nói chứ, bộ đồ cậu mặc hôm đấy, tại sao sau đó không thấy cậu mặc lại nữa?”

Hạ Lâm Tự thộn mặt, nhớ lại xem hôm đấy mình đã ăn mặc thế nào, một tiếng nổ ầm trong đầu, máu toàn thân tức thì dồn cả lên mặt.

“Đó không phải quần áo của em! Đó là đồ em lấy trộm trong tủ quần áo của bố, tại em nghĩ mặc như vậy trông sẽ oai hơn thôi!”

Tân Y Dật phì cười. Cái bộ đồ chỉ thiếu điều viết luôn mấy chữ “nhà giàu mới nổi” lên mặt đó, quả là rất có oai.

“Chị cười cái gì?” Hạ Lâm Tự vừa bực vừa cáu, “Đó không phải đồ của em!”

“Tôi biết, tôi biết.” Tân Y Dật nhớ tới cả cây đồ hoa hòe đứng tuổi hôm đó và đôi giày da cá sấu vẽ rồng điểm mắt nọ, thực sự không nhịn cười được. Cô cố tình chọc Hạ Lâm Tự, “Thực ra cậu mặc bộ đó cũng đẹp dữ lắm. Lần tới thử mặc nữa xem?”

Hạ Lâm Tự chê ra mặt: “Không phải chứ? Gu của đàn chị quê thế đó hả?”

Tân Y Dật: “…” Cái đệt, tại sao lại thành cô bị khinh bỉ rồi!

Một thoáng im lặng phủ trùm, Tân Y Dật nhẹ giọng nói: “Cậu làm rất, rất tuyệt đấy. Tôi nói thật.”

Dù có lo lắng cậu có thể bị thương, song cô cũng mong cậu sẽ mãi giữ được lòng can đảm thuở thiếu thời. Lòng có thiện tâm, bảo vệ kẻ yếu.

Hạ Lâm Tự nhìn cô bằng ánh mắt nóng cháy.

Nhiệt độ trong xe hình như bỗng tăng vọt, cảm giác nóng phừng phừng lại ồ ập tới, tim Tân Y Dật tăng tốc không nguyên do. Không gian chật chội trong xe khiến cô thấy bức bối, vội tháo đai an toàn: “Cảm ơn cậu đã đưa tôi về.”

“Việc em nên làm.”

“Muộn lắm rồi, tôi thấy hơi mệt, về trước đây. Cậu cũng về nghỉ sớm đi nhé.”

“Dạ…”

Cô nhảy xuống xe, vẫy tay với cậu: “Ngày mai gặp.”

Cậu nhấp môi, thoáng lưu luyến vì phải từ biệt lúc này. Bỗng mắt cậu co lại, dường như đang gom góp can đảm định nói điều gì, song ngay khi sắp sửa lên tiếng thì Tân Y Dật lại bỗng chốc quay đi, vào khu nhà.

Hạ Lâm Tự dõi theo cánh cổng đóng lại, tay lơ lửng giữa không trung, miệng mấp máy chực mở: Đợi đã, chị chưa lấy chìa khóa xe…



Hôm sau, Hạ Lâm Tự mơ màng mở mắt, cảm giác cơ thể nặng như đeo đá, đầu đau như búa bổ. Cậu lần mò chiếc điện thoại đặt đầu giường một cách khó nhọc, xem thời gian, mới biết đã là trưa trờ trưa trật.

Miệng khát khô nóng rát, cậu cố mở mắt bò dậy, vào phòng vệ sinh soi gương, phát hiện trong mắt mình vằn đầy tơ máu, sắc mặt cũng đỏ gay bất bình thường. Vặn mở vòi nước, tay mới chạm vào nước lạnh bỗng giật bắn mình, hơi lạnh xộc lên.

Cậu biết đây là biểu hiện chỉ có khi mình lên cơn sốt. Xem ra độ này đã thức đêm nhiều quá, cơ thể bắt đầu phản đối rồi.

Cậu rửa mặt bằng nửa ấm, uống ít nước, quẳng mình về lại giường, nhắn tin cho Tân Y Dật: “Đàn chị, em ốm rồi, có lẽ hôm nay không tới văn phòng được.”

Tin nhắn gửi đi, cậu buông điện thoại, song chẳng được năm giây sau chuông đã reo. Cậu vơ vội điện thoại lên, mới thấy tên người gọi: Nhạc đại mỹ nhân, nhiệt tình của cậu bỗng bị xối nước tắt ngấm.

Cậu uể oải nhận máy: “A lô? Mẹ?”

Đầu kia là một giọng nữ nhiệt tình: “Tiểu Tự, anh ăn trưa chưa? Lát nữa mẹ có đi qua khu anh ở, anh muốn đi ăn chung luôn không?”

Sau tốt nghiệp, vốn là bố mẹ Hạ Lâm Tự hi vọng cậu dọn về nhà, nhưng cậu lấy lý do mình đã trưởng thành, cần rèn luyện năng lực độc lập tự chủ, bố mẹ hết cách chỉ đành mặc cậu dọn ra. Bình thường cứ cuối tuần cậu sẽ về nhà ăn cơm, mà khi có cơ hội bố mẹ cũng sẽ sang thăm cậu.

“Ăn không nổi.” Hạ Lâm Tự vắt tay lên trán, nghe giọng mình có vẻ khàn khàn, “Con hơi sốt rồi.”

“Hả?” Đầu kia giật mình, “Anh sốt rồi? Có cần đi bệnh viện không?”

“Không cần, chỉ bị cảm thôi, ngủ một ngày là khỏe.”

“Ôi, thế để mẹ mua ít đồ ăn mang sang cho anh.”

Hạ Lâm Tự biết Nhạc Mỹ Lăng lo cho mình, nghĩ tới tình hình của bản thân hiện tại, cũng đáp một câu không rõ tiếng: “Vâng.”

Cúp điện thoại, cậu cảm thấy một cơn mệt mỏi ập tới, kéo cậu dần thϊế͙p͙ đi. Đúng lúc ấy chiếc điện thoại cầm trong tay bỗng rung, kéo giật cậu khỏi cơn buồn ngủ.

Cậu cầm điện thoại lên xem.

Tân Y Dật: “Cậu đo nhiệt độ chưa? Phải sốt rồi không?”

Tân Y Dật: “Có lẽ do độ này chạy bản thảo thức đêm nhiều quá rồi… Đừng bận tâm vụ kịch bản, cho cậu nghỉ ngơi hai ngày.”

Cậu đang nghĩ nên đáp lại thế nào, Tân Y Dật đã lại nhắn: “Hay là, tôi qua thăm cậu?”

Hạ Lâm Tự bỗng chồm phắt ngồi dậy, cơn ê mỏi ở các cơ thịt dường như chớp mắt tan biến.

Lập tức cậu gọi điện cho Nhạc Mỹ Lăng.

Sau mấy hồi chuông, cuộc gọi kết nối, vọng ra giọng nói nghi hoặc của Nhạc Mỹ Lăng: “Tiểu Tự? Làm sao thế? Muốn mẹ mang thứ gì sang cho hả?”

“Không không không, mẹ con khỏi rồi giờ con phải đi công chuyện mẹ đừng tới nữa!”

“Hả?”

“Thật đấy, con có thể chạy có thể nhảy không còn vấn đề gì nữa hết! Mẹ đừng tới! Tuyệt đối đừng có tới!”

“………”

Đầu kia điện thoại ngớ ra mấy giây, vừa tức vừa buồn cười: “Mới đó đã khỏi bệnh? Tôi thấy có mà anh hẹn cô nào rồi chứ gì?”

Hạ Lâm Tự cười hềnh hệch. Hiểu con không ai bằng mẹ, quả thật không sai.

“Kệ cha nhà anh! Tôi thấy anh thế này chắc cũng chẳng việc gì rồi, thế cuối tuần tự mà về nhà ăn cơm đấy!”

Chưa cho Hạ Lâm Tự đáp lại, Nhạc Mỹ Lăng đã bực mình cúp luôn điện thoại.

Hạ Lâm Tự không tâm trí dỗ mẹ mình, nhắn tin cho Tân Y Dật trước.

Cậu nhập một chữ “Được” vào khung soạn, đọc đi đọc lại, cảm thấy chữ này có vẻ khỏe mạnh quá bèn xóa đi, gõ lại một chữ “Uh”, bỏ thêm dấu chấm lửng. Dò thêm mấy lượt, cảm thấy hẳn lời nhắn này đã thể hiện được sự suy yếu của bản thân mới bấm nút gửi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.