Năm 2009, Trung Quốc.
Buổi sáng, Hứa Gia Niên cùng cha mẹ đi tới sân bay.
Bọn họ đến sớm, phải một tiếng nữa chuyến bay mới cất cánh.
Cả nhà mỗi người xách bao lớn bao nhỏ, ngồi đợi trên ghế sô pha bên cửa sổ sát đất trong phòng chờ của sân bay. Cha mẹ Hứa tay cầm các loại giấy tờ quảng cáo và sách ảnh, vui vẻ bàn luận ở thành phố trạm dừng đầu tiên có chỗ nào thú vị. Nói một hồi, bỗng có chút thổn thức, lại bắt đầu nói về những chuyện của thành phố này.
Ba kể về bạn đi câu cá của ông ấy, mẹ kể về bạn hàng của bà.
Hứa Gia Niên nhìn ra ngoài cửa sổ, đợi Thịnh Huân Thư.
Cao cao bên khung cửa, xe tới xe lui, hành khách đi lại không ngừng.
Hắn nhìn đến thất thần, từng bóng dáng xa lạ đi qua liên tục trong tầm mắt hắn, nhưng không có một bóng dáng mà hắn muốn gặp, ngay cả bóng dáng tương tự cũng không có.
Trong phòng chờ, cà phê hòa tan đã chuyển sang vị đắng, chỉ có mỗi công hiệu nâng cao tinh thần là vẫn còn giữ được như thường ngày.
Loa đột nhiên vang lên âm thanh, nhắc nhở hành khách đã đến lúc lên máy bay, máy bay đã bắt đầu soát vé.
“Chúng ta đi thôi.”
Không biết là ai trong ba người nói một tiếng như vậy.
Hứa Gia Niên cũng đứng lên.
Cho đến tận một khắc bước chân lên, ánh mắt hắn vẫn còn dừng lại bên ngoài cửa sổ.
Thịnh Huân Thư chạy vội tới sân bay!
Có phải đến muộn rồi hay không? Có phải hay không đến muộn rồi?
Anh xông về phía quầy bán vé, muốn mua một tấm vé cùng chuyến với Hứa Gia Niên.
Nhưng nhân viên bán vé nói rõ ràng: “Rất xin lỗi, chuyến bay đã đầy khoang, chuyến sớm nhất còn chỗ là cùng thời gian vào sáng mai -”
Thịnh Huân Thư: “Em muốn vào, em muốn tiễn người!”
Nhân viên: “Rất xin lỗi, chỉ được đưa tiễn trong khu vực có kiểm soát an ninh, cậu có thể nói tạm biệt tại khu vực này.”
Thịnh Huân Thư hét lớn: “Tùy tiện bán cho em một vé máy bay, em nhất định phải vào tiễn cậu ấy, em đã hẹn với cậu ấy!”
Tiếng hét lớn trước quầy hấp dẫn ánh mắt của người xung quanh.
Nhân viên hết mức hoang mang, tùy tiện bán cho anh một tấm vé máy bay theo yêu cầu.
Thịnh Huân Thư phóng tới khu kiểm tra an ninh.
Trong khu kiểm tra an ninh đang đứng một hàng dài. Thế nhưng khi Thịnh Huân Thư chạy qua, không biết vì sao, như có người tránh ra nhường đường cho anh.
Thịnh Huân Thư vội vọt tới trước.
Nhân viên kiểm tra soát vé máy bay và chứng minh thư của anh, cho người qua.
Anh lại phóng về phía trước, bất ngờ đối mặt với rất nhiều máy bay những mang con số khác biệt, đột nhiên cậu không biết nên làm gì bây giờ. Nhưng rốt cuộc đã vào trong sân bay, anh có thể nhắn tin cho Hứa Gia Niên, nói với Hứa Gia Niên: “Tớ đã đến, tớ thành công rồi, tớ tới gặp cậu –”
Thịnh Huân Thư lấy điện thoại di động.
Nhưng trên sân bay ngoài cửa sổ, có một chiếc phi cơ đã bắt đầu chậm rãi trượt trên đường băng.
Đáy lòng như có cảm giác.
Thịnh Huân Thư quay đầu nhìn chiếc phi cơ.
Vẫn là quá muộn.
Một âm thanh vang lên trên bầu trời, vừa lớn vừa khô khốc.
Bên trong máy bay, Hứa Gia Niên đã yên vị tại chỗ ngồi của mình.
Một nhà ba người mua được vị trí cùng một hàng, ba mẹ Hứa để vị trí gần cửa sổ có tầm nhìn tốt nhất cho Hứa Gia Niên. Nhưng qua tầm nhìn bị hạn chế của ô cửa tròn nhỏ, chỉ thấy non nửa sân bay, đứng lặng trên đất bằng.
Tay hắn miết di động, điện thoại di động lăn qua lộn lại giữa đầu ngón tay hắn, màn hình chốc lại sáng chốc lại tối. Tiếp viên hàng không đang đứng đằng trước giới thiệu cái gì đó, Hứa Gia Niên không để ý lắng nghe, mãi cho đến khi mẹ Hứa ngồi giữa đột nhiên quay sang, giúp Hứa Gia Niên cài dây an toàn.
Mẹ Hứa nói: “Máy bay sắp bay rồi, mọi người đều tắt máy. Con –” Bà dừng một chút: “Trước khi máy bay bay có muốn gửi tin nhắn cho Sai Sai không, nói tạm biệt với nó?”
Điện thoại đang lăn lộn trong tay Hứa Gia Niên dừng lại một chút.
Cùng lúc, phi cơ khởi động, tiến về phía trước.
Tiếp viên hàng không đi từ đầu cabin tới cuối cabin, mỗi khi đi qua một hàng ghế là lại kiểm tra dây an toàn và di động của hành khách.
Hứa Gia Niên khe khẽ gật gật đầu.
Lúc tiếp viên hàng không sắp đi đến, phi cơ đã thu bánh xe lên, khoảnh khắc sắp bay lên không trung, hắn gửi một tin nhắn cho Thịnh Huân Thư, bên trong có cách thức liên hệ mới của hắn, sau đó tắt máy.
Ngoài cửa sổ tròn, ánh sáng chói mắt.
Sai Sai, cậu muốn gặp tớ, tớ cũng muốn gặp cậu; cậu luyến tiếc tớ, tớ cũng luyến tiếc cậu.
Cố gắng có thể đạt được rất nhiều thứ.
Thế nhưng đôi khi, giống như lúc này, có lẽ thật sự bất lực.
Bên trong sân bay, Thịnh Huân Thư nhìn qua cửa thủy tinh thấy bên trên đường băng phi cơ càng chạy càng nhanh.
Anh quên cả nhắn tin, chạy theo máy bay.
Nhưng người làm sao có thể chạy được với máy bay?
Anh chạy từ đầu này sân bay tới đầu kia sân bay, đứng trên thang máy một chiều đi xuống, chỉ có thể nhìn máy bay càng ngày càng cao, mà bản thân càng ngày càng thấp.
Thật sự quá muộn, thật sự đã quá muộn.
Tâm thần Thịnh Huân Thư hoảng hốt, đột nhiên cảm thấy di động đặt ở trong túi rung một chút, anh nhìn chiếc máy bay càng lúc càng nhỏ ngoài khung cửa sổ, tay mò di động, nhấn mở màn hình, chợt thấy tin nhắn của Hứa Gia Niên hiện lên trên màn hình, đúng lúc có một đoàn người vừa lên thang máy xô đẩy chen chúc đi qua.
Anh cầm di động đi ra ngoài, trước lối vào sân bay ngồi chật kín người.
Hứa Gia Niên?
Tin nhắn của Hứa Gia Niên?
Thịnh Huân Thư vội vàng giơ điện thoại lên nhìn, nhưng đúng lúc này, cha mẹ anh chạy đến.
“Thịnh Huân Thư!”
Ba Thịnh rống giận.
Thịnh Huân Thư quay đầu, nhìn thấy gương mặt vặn vẹo như ác quỷ của ba mình.