Đúng Đúng

Chương 33: Chương 33: Giác ngộ




Đêm đã khuya.

Hai giờ trước, xe cứu thương đã đến, đưa ba Thịnh đi.

Ba Hứa đi xem Hứa Gia Niên trước, cẩn thận an ủi con trai, rồi sau đó lại tìm lãnh đạo Địch, cúi đầu thật thấp với đối phương, nắm chặt tay đối phương, cảm tạ vài lần, nghẹn ngào một hồi.

Ông cũng không dám tưởng tượng, nếu có một ngày, nhà trường muốn buộc tội, sinh viên khác thể hiện sự kì thị, vậy thì con trai sẽ bị đả kích tới mức nào, nó sẽ phải tốn bao lâu mới có thể thoát ra khỏi ác mộng này!

Ông hít sâu một hơi, bình ổn bản thân đang run rẩy, nói với lãnh đạo Địch: “Lãnh đạo, tôi rất cảm ơn nhà trường, trong việc này nhà trường đã làm hết khả năng. Nhưng xin thông cảm cho lòng cha mẹ, tôi chỉ sợ con trai tôi sẽ phải sống trong lời đồn, tôi…”

Lãnh đạo Địch nhìn ba Hứa bằng một ánh mắt sáng tỏ, ông đã biết đối phương muốn nói gì, ông không trách móc, ngược lại đứng ở góc độ của ba Hứa để nói: “Tôi hiểu rõ, nhà trường cũng hiểu rõ. Chức trách của chúng tôi là giáo dục sinh viên, bảo hộ sinh viên, nhưng chúng tôi không thể khống chế suy nghĩ của sinh viên, có lẽ mỗi học sinh sẽ có cái nhìn của riêng mình với sự việc ngày hôm nay, chung quy đây cũng là quán triệt ‘Tư tưởng tự do’ của nhà trường.”

Sự cảm kích của ba Hứa không thể dùng ngôn ngữ để biểu đạt, ông hạ quyết tâm: “Tôi tính cho Hứa Gia Niên ra nước ngoài du học!”

Di động đặt đầu giường bỗng nhiên vang lên.

Trong phòng ngủ, ai làm bài tập thì làm bài tập, ai đi tắm rửa thì đi tắm rửa, ngoài ra người cần được nghỉ ngơi và đi ngủ sớm nhất đã trèo lên giường buông mành.

Hứa Gia Niên cầm di động đang rung lên, nhận điện thoại. Điện thoại được kết nối, giọng của Thịnh Huân Thư bị lẫn trong vô số tiếng ồn ào, băng qua ngàn sông vạn núi, gian nan mà đến:

“… Hứa Gia Niên! Tớ bị mẹ mang về nhà, cậu có xảy ra chuyện gì không!”

Vô số âm thanh kì quái cùng truyền vào lỗ tai Hứa Gia Niên qua ống nghe, Hứa Gia Niên cảm giác Thịnh Huân Thư đang bị rất nhiều người truy đuổi, hắn hỏi: “Thịnh Huân Thư, bên cậu có chuyện gì vậy?”

Lại là ồn ào.

“Thịnh Huân Thư, Thịnh Huân Thư?”

Điện thoại đột nhiên bị cắt đứt!

Hứa Gia Niên siết chặt di động, hắn vừa muốn gọi lại, bỗng nhiên cảm giác được có một tầm mắt đang dừng ở trên người mình, hắn lập tức quay đầu, thì thấy bóng người đang đi ở góc cầu thang bước ra một bước cuối cùng, toàn bộ thân thể hiển lộ ra giữa ánh sáng.

Ánh đèn màu cam xua đi bóng tối, ba Hứa bước qua vài bậc thang cuối, đi đến bên cạnh Hứa Gia Niên: “Đang nói chuyện điện thoại với ai?”

Hứa Gia Niên có phần trù trừ.

Ba Hứa: “Với Thịnh Huân Thư?”

Hứa Gia Niên: “… Vâng.” Hắn nói thêm: “Chuyện này chắc chắn Sai Sai không biết.”

Ba Hứa cười nói: “Không cần giải thích với ba, ba không có ý trách con, ai gây sự thì nhằm vào người ấy, chúng ta không để người khác làm tổn thương mình, cũng không tùy tiện làm tổn thương người khác.”

Ông nói như vậy với con trai mình, ông cũng biết điều ấy là đúng.

Nhưng trong lòng ông vẫn rạch ròi như cũ.

Cho dù chuyện này rõ ràng không liên quan quá nhiều đến Thịnh Huân Thư, nhưng cuối cùng vẫn không thể hoàn toàn tách Thịnh Huân Thư ra khỏi chuyện này.

Ông đặt tay lên ngực tự hỏi: Nếu không phải tại Thịnh Huân Thư, con mình sẽ gặp phải loại chuyện như ngày hôm nay sao?

Đồng thời, ông càng thêm oán hận ba Thịnh: Năm đó vợ chồng chúng tôi chiếu cố con trai ông, thời điểm ông đi ra ngoài làm ăn, chúng tôi chưa từng để con trai ông gặp cảnh đói bụng cảm lạnh, còn thường xuyên chăm lo việc học tập của nó, thế mà hôm nay ông cứ hồi báo chúng tôi như vậy? Cho dù ông có tới nhà tôi động tay động chân cũng được, tự nhiên tôi sẽ quản thúc con tôi, ông cần gì phải nhất định hủy hoại con trai tôi!

Ông nghĩ, nhìn sang Hứa Gia Niên.

Sau khi thấy Hứa Gia Niên nghe lời mình nói, ông âm thầm thở dài, đột nhiên lòng lại mềm nhũn.

Thôi, đến lúc này rồi, mình còn nghĩ mấy thứ kia làm gì?

Con mình không hề phạm pháp, lại không thiếu sót đạo đức, trong lúc người khác rất có khả năng sẽ chỉ trỏ, ghét bỏ xem thường nó, mình còn muốn tăng thêm áp lực cho nó sao? Nếu người khác không hiểu nó, làm sao có thể hi vọng xa vời người khác sẽ giúp nó?

Ông nắm lấy bả vai của con trai.

Con lớn lên từng ngày, hiện tại đã cao hơn mình rồi, nhưng mặc kệ là lúc nào, trong mắt cha mẹ, đây vẫn là đứa con bé nhỏ cần mình bảo hộ.

Ba Hứa ôn hòa nói: “Đi thôi. Vừa rồi ba đã thay con xin nghỉ với nhà trường, con cứ nghỉ ngơi một thời gian, sau đó chúng ta lại nói chuyện. Đúng Đúng, con phải nhớ kỹ, mặc kệ là lúc nào, ba mẹ đều ở bên con. Mặc kệ có khó khăn gì, con cũng có thể nói với ba mẹ.”

Hứa Gia Niên không biết nói gì.

Hắn ôm chặt lấy ba.

Cùng lúc đó, trên xe lửa.

Thịnh Huân Thư bị người bắt được.

Anh bị đưa đến phòng của nhân viên bảo vệ để tra hỏi, hành động của anh rất có vấn đề, nhân viên bảo vệ nghi ngờ anh muốn làm gì đó trên tàu hỏa, nên thái độ vô cùng không tốt.

Lúc này, mẹ Thịnh cực lực giải vây cho Thịnh Huân Thư, giải thích cho nhân viên bảo vệ là con trai mâu thuẫn với mình, cho nên mới làm ra hành vi quá khích.

Thái độ của nhân viên bảo vệ bắt đầu mềm hơn, lại kiểm tra người Thịnh Huân Thư, sau khi phát hiện xác thật không có mang theo vật nguy hiểm, mới thả Thịnh Huân Thư.

Từ đầu tới cuối, Thịnh Huân Thư không nói một lời.

Thời điểm anh có thể bước chân ra khỏi phòng bảo vệ, một tiếng “Tu tu” dài vang lên, xe lửa đến trạm!

Anh chen giữa dòng người, một lần này, toàn bộ người trên xe lửa đều xuống trạm, trong chớp mắt mẹ Thịnh không thấy con trai mình đâu nữa.

Thu dọn đồ đạc, mua vé máy bay. Thời điểm Hứa Gia Niên trở về đến nhà, mặt trời treo chính giữa trời, thời gian vừa đến giữa trưa.

Sau đêm hôm qua, Hứa Gia Niên cũng đã gọi lại, nhưng người nhận điện thoại là người xa lạ, cũng không hề biết Thịnh Huân Thư là ai.

Hắn chỉ có thể giấu mọi việc dưới đáy lòng, việc của chính mình, việc của Thịnh Huân Thư, chúng cùng nhau dệt thành đám mây dày nặng, đè vào tâm tình Hứa Gia Niên, khiến Hứa Gia Niên cảm nhận được cảm giác mà mười tám năm qua chưa từng có.

Mãi đến khi hắn nhìn thấy Thịnh Huân Thư.

Cuộc điện thoại ngắn ngủi không kịp ước định địa điểm gặp mặt, nhưng sự ăn ý đã sớm tồn tại trong tâm hai người, bọn họ không hẹn mà cùng đi tới thư viện, gặp nhau tại nơi thường đi đến nhất.

Lần gặp này cách lần gặp trước còn không đến ba ngày, tính theo số giờ, còn chưa đến một trăm, so với những ngày bọn họ ở cùng nhau, quá mức ngắn ngủi.

Nhưng không biết vì sao, một rào chắn vô hình đột nhiên xuất hiện ở giữa hai người, khiến người đứng đối diện trước mắt cũng trở nên xa vời.

Thịnh Huân Thư nói trước, tim anh đập nhanh, chóp mũi đổ mồ hôi, tốc độ nói chuyện so với ngày xưa nhanh hơn hẳn, như đang lải nhải: “Ngày hôm qua mẹ đến trường nói cho tớ biết, ba tớ nằm viện. Tớ theo lên tàu, thế nhưng lúc đi đường cảm thấy có chỗ kỳ quái, cho nên tớ gọi cho cậu, cậu không xảy ra chuyện gì phải không? Bên chỗ cậu có xảy chuyện gì hay không? Cậu –”

Hòa bình được tô vẽ chợt vỡ vụn.

Giọng nói của Thịnh Huân Thư bỗng nhiên run rẩy: “Ba tớ… Ba tớ… Làm cái gì?”

Hứa Gia Niên giương mắt nhìn Thịnh Huân Thư.

Mình phải nói sao?

Mình nên nói không?

Mình mà nói thì sẽ thế nào?

Mình không nói thì sẽ thế nào?

Hứa Gia Niên cảm thấy bản thân đang đứng giữa ngã tư, chung quanh, tất cả đều là bóng tối không nhìn rõ. Hắn không biết chính mình nên quyết định như thế nào, cho nên, hắn đổi chỗ nhân vật một chút.

Nếu… Nếu hiện tại là Sai Sai gặp phải chuyện này, ba mình đến trường Sai Sai, làm như vậy với Sai Sai, mình nên làm cái gì bây giờ? Mình sẽ hi vọng như thế nào?

Mình sẽ hi vọng… ít nhất mình có thể biết được tất cả.

Mình sẽ hi vọng… ít nhất mình có thể đối mặt với tất cả.

Như vậy, mới có sau này.

Hứa Gia Niên quyết định, hắn không do dự nữa, nói lời thật: “Thịnh Huân Thư, ba của cậu đến trường học tìm tớ, ở trên lớp nói tớ dụ dỗ cậu.”

Dự cảm trở thành sự thật.

Rào rào —

Pha lê trân quý trong lòng bị người dùng sức ném vỡ.

Mỗi một miếng vỡ đều phản chiếu rõ ràng sự ngu xuẩn và bất lực của bản thân.

Đầu Thịnh Huân Thư trống rỗng, anh ra sức cắn cổ tay mình, đau nhức dữ dội đánh thức thần trí, cũng khiến nước mắt trào mi tuôn rơi. Anh tiến lên một bước, ôm chặt Hứa Gia Niên, khóc không thành tiếng.

“Hứa Gia Niên, xin lỗi, xin lỗi, Đúng Đúng, xin lỗi, đều là lỗi của tớ…”

Đây là nỗi thống khổ mà Thịnh Huân Thư chưa từng nếm trải trong mười tám năm sinh mệnh.

Nó không tác động lên thân thể của anh, nhưng lại tác động lên tâm tình của anh.

Thống khổ đến mức khiến anh muốn kêu khóc lăn lộn, nhưng khoảnh khắc nó xuất hiện, quyền được kêu khóc lăn lộn đã bị cướp đoạt khỏi cuộc sống.

Đau khổ từ trái tim khiến Thịnh Huân Thư run lên, răng va vào nhau, anh căn bản không dám phỏng đoán Hứa Gia Niên có bao nhiêu khó chịu và đau khổ khi đối diện với những chuyện này!

Chỉ cần thoáng nghĩ, cả người cậu đã phát run, giống như đang trần truồng đứng giữa trời băng đất tuyết, có thể cảm giác được sinh mệnh đang mất dần trạng thái lập thể.

Mình sai rồi.

Trong đau khổ, tư duy bỗng nhanh nhẹn.

Thịnh Huân Thư không thể suy nghĩ rõ ràng hơn.

Mình vốn nghĩ không thể khiến ba mình chịu sự kích thích, nhưng ba của mình lại không hề cố kỵ mong muốn hủy hoại Hứa Gia Niên.

Tại sao ông ấy có thể làm như vậy?

Ông ấy dựa vào cái gì mà làm như vậy?

Mình vốn nghĩ tách hai người ra không để bọn họ chạm mặt, nhưng cũng chỉ kéo dài được một chút.

“Đây không phải…” Hứa Gia Niên mở miệng.

Thịnh Huân Thư ôm hắn quá chặt, hắn phải hơi cố sức mới rút được một bàn tay, đặt trên vai Thịnh Huân Thư.

Cả người Sai Sai đều đang run rẩy. Hứa Gia Niên nghĩ. Mình thậm chí có thể nghe được tiếng răng cậu ấy va vào nhau.

Mình nên nói gì với Sai Sai?

Đây không phải là lỗi của cậu?

Đây không phải là trách nhiệm của cậu?

Hứa Gia Niên nghĩ lời mình muốn nói. Cuối cùng hắn mở miệng: “Tớ biết, đây không phải là kết quả cậu muốn. Đây là việc chúng ta cũng không dự đoán được, Sai Sai.”

“Đúng Đúng, xin lỗi…” Thịnh Huân Thư lại nói một lần nữa. Anh không khóc nữa, anh nghĩ tới một chuyện quan trọng hơn, cậu gần như nín thở hỏi: “Nhà, nhà trường sẽ xử lý như thế nào…”

“Trường sẽ không xử lý tớ.” Hứa Gia Niên trả lời, hắn hơi do dự, lại nói: “Nhưng có khả năng tớ sẽ làm thủ tục nghỉ học, ra nước ngoài du học… Cả nhà tớ có khả năng đều sẽ ra nước ngoài.”

Giống như tội phạm bị phán án tử hình nhận được bình minh đặc xá.

Khí lực trong cơ thể nháy mắt bốc hơi, Thịnh Huân Thư lảo đảo, thiếu chút nữa té ngã: “Tốt rồi…”

Anh bình tĩnh, liếm liếm môi, háo hức cam đoan với Hứa Gia Niên: “Đúng Đúng, cậu đi đi, cậu ra nước ngoài trước, tớ sẽ đi tìm cậu! Tớ sẽ không trốn tránh tất cả như ngày xưa nữa, tớ nhất định — nhất định giải quyết tất cả!”

Hứa Gia Niên trầm ngâm một lát, đề nghị: “Chúng ta cùng nhau giải quyết đi.”

Thịnh Huân Thư kịch liệt phản đối: “Đây là chuyện của tớ! Đúng Đúng, ngày trước cậu đã nói, đây là chuyện của tớ, phải tự tớ giải quyết, tớ không thể việc gì cũng ỷ lại vào cậu! Tớ…”

Tớ quyết không để cậu chịu tổn thương nữa!

Tư duy của anh leo tới đỉnh điểm. Anh buông Hứa Gia Niên ra, lui về sau một bước, đi đi lại lại: “Đúng Đúng, đó là ba tớ, cậu thực ra cũng không có biện pháp đặc biệt gì phải không? Cho nên chính tớ sẽ giải quyết, tớ biết cách giải quyết, tớ nhất định có cách giải quyết!”

“Cậu yên tâm.” Thịnh Huân Thư hai mắt sáng ngời, nhìn Hứa Gia Niên: “Rất nhanh thôi tớ sẽ đến tìm cậu!”

Hứa Gia Niên nhìn Thịnh Huân Thư.

Hắn thấy sự quyết tâm trong mắt đối phương, hắn không nghi ngờ Sai Sai sẽ dùng hết tất cả biện pháp để hoàn thành việc cậu vừa nói.

Bởi vậy hắn cảm động và hạnh phúc, nhưng cũng không chỉ có cảm động và hạnh phúc.

Tâm trạng của hắn vô cùng phức tạp.

Hắn cân nhắc từng câu từng chữ, nói với Thịnh Huân Thư: “Sai Sai, tớ đi nước ngoài, không chỉ là vì lời đồn, cũng là vì theo đuổi môi trường học tập tốt hơn.”

Tình cảm của chúng ta rất quan trọng, tớ chưa bao giờ nghĩ buông tay, nhưng trước đó, chúng ta vẫn còn có một vài thứ không thể buông bỏ, thứ liên quan đến bản thân.

“Sai Sai, cậu cũng nghĩ… Cùng tớ như vậy.”

Thịnh Huân Thư ngắt lời: “Tớ biết, Đúng Đúng, tớ biết, cậu yên tâm.”

Cậu lộ ra một nụ cười, vô cùng xán lạn.

“Tớ nhất định sẽ làm tốt tất cả chuyện này!”

Năm 2013, nước Mĩ.

Hứa Gia Niên lại nhận được một thư điện tử.

Gần đây hắn nhận được rất nhiều tin không liên quan đến công việc trong hộp thư của mình.

Hắn mở ra liếc nhìn, vẫn là loạt phim người que đến từ Thịnh Huân Thư.

Xuất phát từ cảm giác nhàm chán nào đó, giờ nghỉ trưa hắn lại mở ra xem.

Video thứ ai, hai hình người đã tách ra, mỗi người ở lại nơi của mình, vất vả làm công việc của mình. Người que đi nhanh mỗi ngày chuyển sách, gió thổi nghiêng ngả; người que đi chậm mỗi ngày chuyển gạch, khổ sở như chó.

Mà trên phim cuộn trong video, bên cạnh người que chạy nhanh, là trường học, thành thị, phòng thực nghiệm, sở nghiên cứu mà Hứa Gia Niên đã đến khi ở Mĩ, thậm chí cả khách sạn nơi tham gia hội nghị cũng được chụp lại, từng cái đối ứng; còn có vài nơi Hứa Gia Niên từng nói muốn tới nhưng vì đủ loại nguyên nhân vẫn chưa đi được, phong cảnh kia, cũng xuất hiện trong video. Về phần bên cạnh người que chạy chậm, cũng là đủ loại địa phương và phong cảnh. Vài địa phương và phong cảnh kia, Hứa Gia Niên nhìn, cảm thấy rất có ý tứ.

Vì thế hắn lấy di động ra, đổi “7.9km/s” thành “11.2km/s”.

Năm 2013, Trung Quốc.

Bên trong phòng khách, sợi dây vô hình đã căng đến cực hạn.

Ba Thịnh run run tay chỉ vào Thịnh Huân Thư, gương mặt ông hồng như tích huyết, trong lúc sắp sửa mở miệng, cửa phòng khách bị mở ra, mẹ Thịnh xông vào phòng, vội vàng chộp lấy Thịnh Huân Thư, vừa đẩy vừa kéo, mang Thịnh Huân Thư ra ngoài cửa phòng.

Bà khàn giọng: “Chẳng phải là con muốn đi tìm người sao? Con đi đi! Đi đi! Con ngồi ở đây so đo với ba của con làm cái gì! Chân ở trên người con, con muốn đi tìm ai thì tìm người đó đi!”

Bọn họ cùng ra ngoài, cánh cửa lạnh như băng đóng sầm lại dưới sức mạnh không thể kiểm soát của mẹ Thịnh.

Mẹ Thịnh và Thịnh Huân Thư cùng đứng ở ngoài phòng, bà lại gắng sức đẩy Thịnh Huân Thư đi, nhưng Thịnh Huân Thư đứng ở ngoài phòng không chút xê dịch.

Người mẹ tuổi già đã không thể đẩy được con trai tuổi trẻ.

Mẹ Thịnh khóc lên: “Mẹ cũng chỉ có một con trai là con, con cũng không phải không biết tính của ba con, điên lên sẽ không nói lí, ông ấy bảo con đi chết con liền đi chết thật sao? Nhưng mẹ không muốn con xảy ra chuyện! Mẹ nuôi con lớn như vậy, con hồi báo mẹ như thế sao?”

“Mẹ…” Thịnh Huân Thư trầm mặc một lát, đột nhiên đổ cái túi nhỏ trong suốt vào tay, nhặt hai viên thuốc màu trắng, đặt vào trong miệng: “Đây là kẹo đường.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.