1 tháng sau ngày kết hôn tập anh phải
dự tiệc của 1 đối tác làm ăn mới. Anh và cô phải đến đó với tư cách người thừa
kế tập đòan thanh long.
Trong buổi tiệc, tuy anh không phải
là nhân vật chính nhưng nghững người đến làm quên và tiếp chuyện với anh thì
nhiều như kiến, 1 phàn vì các quan hệ hợp đồng làm ăn, phần khác lại là những
cô gái bị vẻ đẹp lạnh lùng của anh thu hút. Thấy anh nói chuyện với những cô
gái đó lòng cô dâng lên một sự ghen tức không lí do.
Sao mình phải lại tức giận vậy? Anh
ta nói chuyện với ai đâu liên quan với mình. Mình với anh ta đâu phải là gì của
nhau cơ chứ- cô nghĩ.đang trong dòng suy nghĩ của mình thì
-
Ngọc
bảo sao em lại ở đây?- một người đàn ông hỏi
-
Anh
tùng ạ. Lâu rồi không gặp. bộ em ở đây lạ lắm sao?- nó nói
-
Không
chỉ là ít khi thấy em đến chỗ đông người thôi- anh ta nói
-
Tại
em được mời đến mà? Anh về đây khi nào vậy?- nó hỏi
-
……………………………..
-
……………………………...
Hai người vui vẻ nói chuyện với nhau
mà không để ý ở đằng xa kia có một người đàn ông đang chăm chú nhìn họ, vẻ mặt
lộ rõ sự tức giận( đó chính là thiên lâm). Thấy cô vui vẻ nói chuyện với người
đàn ông khác tim anh như bị ai bóp nghẹt. Chẳng lẽ cô ta ghét mình đến nỗi
không thể vui vẻ nói cười với mình được sao- Anh thầm nghĩ.
Một bản nhạc vang lên. Người con trai
tên tùng cúi người mời nó nhảy 1 bản. nó
đồng ý mỉm cười đáp lại. Hai người hòa theo tiếng nhạc đi vào giữa đám đông thể
hiện những bước nhảy uyển chuyển của mình. Nhìn thấy cảnh này, anh tức giận lao
khỏi đám con gái xung quanh tiến về phía nó, kéo nó ra 1góc, người con trai kia
vội chạy theo giữ tay cô lại. Cảnh tượng
diễn ra như trong bộ phim truyền hình mà ta hay xem.
-
Anh
làm gì vậy- tùng giữ tay anh hỏi
-
Tôi
làm gì là quyền của tôi- anh lạnh lùng đáp
-
Anh
làm gì là quyền của anh nhưng liên quan đến cô ấy thì không được- tùng bình
tĩnh đáp trả
-
Này
hai người….cô xen vào
-
Cô/
em im lặng. chuyện này để đàn ông giải quyết- hai người đồng thanh quát cô
khiến mọi người xung quanh quay lại nhìn cảnh quay tình cảm kinh điển diễn ra.
Cô im lặng giờ chỉ muỗn cõ cái lỗ ngay dưới chân để chui xuống.
-
Sao
lại không?- anh hỏi
-
Anh
lấy quyền gì mà kéo cô ấy đi- tùng hỏi lại
-
Tôi
là chồng cô ấy vậy được chưa- anh đáp
-
Lời
giới thiệu thú vị nhỉ- tùng tươi cười đáp khiến anh ngẩn người. thì ra đây là
cậu em rể quý hóa mà cô chú hay nhắc
-
Hả,
em rể vậy anh ta là…- anh nghĩ
-
Tôi
là tùng, anh họ ngọc bảo. thấy con bé ở 1 mình buồn quá nên tôi mời nó nhảy 1
bản cho vui ấy mà. Khiến cậu hiểu lầm thật ái ngại
Nghe đến đây anh chỉ muốn mình có thể
bốc hơi khỏi đây ngay tức khắc, thật là mất mặt mà
-
Tại anh không chịu cho tôi nói- nó tức giận nói
-
Xin
lỗi anh. Tại em không…..- anh ấp úng
-
Không
sao. Điều này chứng tỏ có cảm tình với Bảo Bảo của chúng tôi. Tôi rất vui vì
điều đó đấy
-
Anh
ta thích mình sao? Làm gì có chuyện đó chứ. ngày nào cũng cãi nhau như chó với
mèo thì làm sao mà có cảm tình được- cô nghĩ
-
Vậy
giờ tôi trả lại vợ cho cậu, nhớ chăm sóc cẩn thận đấy- tùng tươi cười nói với
anh. Gặp lại em sau nhé- tùng nói với ngọc bảo rồi bước ra cửa.
Anh và nó cũng nhanh chóng ra về để
tránh mọi người bán tán.
-
chuyện
vừa nãy…- hai người ấp úng
-
chuyện
vừa nãy là kịch thôi đúng không? Tôi biết rồi chú không cần phải nói. Tôi sẽ
không để tâm đâu- nó nhanh nhảu nói. Thực ra trong lòng nó hơi buồn vì nó mong
anh làm điều đó vì nó, vì anh có tình cảm với nó thật.
-
ừ.
Đúng vậy.Tại cô vi phạm điều 3 của hợp đồng.- anh trả lời gượng gạo bởi thực ra
anh muốn nói chuyện vừa rồi anh làm là vì anh ghen tức khi nó ở cùng 1 người
khác không phải anh, có lẽ anh đã thích nó thật rồi nhưng giờ làm sao anh nói
được nữa
-
thì
ra là vậy.- lòng cô đượm buồn khi nghe câu trả lời của anh. Chẳng lẽ hai người
cứ sông tạm bợ dựa vào hợp đồng mãi sao- nó thầm nghĩ. Nó không biết rằng người
bên cạnh nó cũng đanh chạnh lòng vì nó
trên đường về hai người chìm đắm vào suy tư riêng, không ai
nói với ai câu nào. Quãng đường như dài hơn
có lẽ mình đã thích anh ta/ cô ấy
thật rồi- suy nghĩ trong hai người.