Dùng Hấp Dẫn Hạ Gục Anh

Chương 37: Chương 37: Chiếm đoạt




Sun: PK liền, *nắm đuôi mều xoay vòng tròn* *mều ngất* Sun nắm đuôi kéo về vặt lông làm thịt, he he he ……

“Quả nhiên là Tiểu Trư ngoan. Anh biết, em sẽ không để Lí Minh Ngôn làm như thế này với em. Có điều anh không thể đợi. Nếu đợi thêm nữa, không chừng em sẽ bị người đàn ông khác ăn mất. Anh sẽ muốn giết người mất.”

“Anh buông… Anh đừng làm bậy…” Tôi gấp đến mức tay chân bắt đầu khua loạn, liều mạng đánh lên người anh. Anh túm được tay tôi, đặt lên đầu giường, cúi người cắn lên cơ thể tôi. Cả người anh nóng rực, từng tấc trên da thịt tôi bị sự đụng chạm của anh mà trở nên mẫn cảm, ửng đỏ.

“Trần Diệu Thiên… Anh đừng như vậy…” Ánh mắt nóng rực của anh nhìn vào tôi khiến tôi cảm thấy cực kỳ đáng sợ, ngay cả giọng nói cũng bắt đầu run rẩy. Đối với anh có dùng bao nhiêu sức cũng không ăn thua, thể lực của đàn ông và phụ nữ vốn chênh lệch, điều này càng lúc càng khiến tôi tuyệt vọng.

Khi anh đem toàn bộ nội y của tôi kéo ra, nội tâm tôi rơi vào một cuộc khủng hoảng trầm trọng.

Tôi nghẹn ngào cầu xin anh “Anh đừng như vậy… Trần Diệu Thiên… Em xin anh… Anh đừng đối với em như vậy, được không…”

Anh ngẩng đầu nhìn thật sâu vào mắt tôi, tôi có thể nhìn thấy trong mắt anh có bao nhiêu lửa nóng đang điên cuồng thiêu đốt, giống như phải đốt cháy tôi mới có thể ngừng. Anh hôn lên hai mắt tôi, hôn lên mũi, hôn lên môi tôi, trằn trọc mút vào, khi môi anh chạm đến tai tôi, hơi thở nóng rực bật ra “Tiểu Trư, để anh được yêu em… Anh muốn yêu em…” Thanh âm khàn khàn của anh mang theo vị tình dục nồng đậm.

“Không muốn… em không muốn…” Tôi kêu khóc, nước mắt đã sớm tràn mi, trước mắt tất cả đều trở nên mơ hồ không rõ ràng “Đừng như vậy… anh buông ra được không… Không cần bắt nạt em…”{hana: ta có thấy bắt nạt chỗ nào đâu??? mọi người thấy hêm?}

“Không khóc… ngoan…” Anh lau đi nước mắt trên mặt tôi, tiếp tục hôn, giọng nói khàn khàn nhẹ nhàng như nước “Anh không bắt nạt em, Tiểu Trư, anh yêu em, anh yêu em.”

“…Anh bắt nạt em… anh đang bắt nạt em…” Tôi lớn tiếng khóc, mắt thấy động tác thô bạo của anh hơi dừng, tôi khóc thảm hơn, chỉ hi vọng anh thấy tôi khóc sẽ ngừng lại không làm gì nữa.

Anh lần thứ hai cúi đầu cắn lên cổ tôi, khẽ nói “Em đã nghĩ anh bắt nạt em, vậy phải làm thôi.”

“…Trần Diệu Thiên, anh thật sự rất đáng ghét…Anh vì sao lại muốn bắt nạt em….” Tôi bất khuất chống cự lại anh.

“Tiểu Trư, anh không muốn tiếp tục sống cuộc sống buông thả như trước, thật hư ảo, dày vò, hoàn toàn không tìm được niềm vui chân chính.” Anh dừng lại nụ hôn, lặng lẽ nhìn tôi, thanh âm trở nên dịu dàng yêu thương “Anh cũng muốn được hạnh phúc… Em là người cho anh hạnh phúc được không… Anh thật sự rất muốn…” Giờ khắc này, anh thật giống một cậu bé, ánh mắt tha thiết, chân thành, nhưng cũng bởi vì quá yên lặng nên lại có vẻ giống một loại bi ai đau khổ.

“Em không thể làm anh hạnh phúc…” “Đừng nói vậy!” Lời tôi còn chưa nói hết đã bị anh chặn lại “Không lẽ em hiểu được anh muốn gì hơn anh sao? Em không phải anh, không phải tự cho mình là đúng.” Anh nằm phía trên nhìn xuống, nhìn thấy lâu, gần như muốn đục thủng hai má tôi. Trong đôi mắt anh có chút bi thương, oán giận, có buồn bã và có bất đắc dĩ.

Nhìn một lúc lâu, anh thở dài, thái độ hoà hoãn hơn. Anh tiến lại gần, hôn lên môi tôi, nhẹ giọng nỉ non “Tình cảm của anh chỉ có thể đặt lên em, em không cần, anh sẽ không chịu đựng nổi… Đàn ông bị tổn thương sẽ rất đau…. Không cần tra tấn anh, được không….”

“…Anh nói bậy!” Khi tôi gần như đã mềm lòng thì đột nhiên tôi bừng tỉnh, mãnh liệt lắc đầu, phản bác “Anh căn bản không thích em, anh chính là thích vui đùa với em, anh từng có nhiều phụ nữ như vậy, cũng có nhiều người đã ngủ với anh, anh làm sao có thể thích em…. Danh sách các cô gái của anh nhiều không đếm hết…”

“Tiểu Trư, anh biết anh sai rồi, nếu sớm tin tưởng chuyện em sẽ đến bên anh, anh sẽ không bao giờ làm bậy. Tha thứ cho anh, từ nay về sau, anh sẽ không bao giờ, không bao giờ như thế nữa.” Anh chân thành nhìn tôi, trong mắt ngập tràn hối hận.

Thiếu chút nữa tôi cũng tin là thật, có điều chỉ cần nhớ đến chuyện trong quá Bar, đầu óc tự nhiên tỉnh táo.

“Em không tin! Anh có chuyện gì là không nói được! Đàn ông chẳng có ai tốt, lần trước ở quán bar em còn thấy anh cùng cô gái khác hôn nhau! Anh nói thích em cái gì cũng là giả hết! Anh chính là cảm thấy em dễ lừa, nghĩ muốn trêu đùa em!” Tôi phẫn uất lên án, hung hăng vạch trần bộ mặt giả nhân giả nghĩa của anh.

Bởi vì đã đem được cục nghẹn trong lòng nói ra, tuy rằng ngữ khí có vẻ không phù hợp, nhưng trong lòng tôi vô cùng thoải mái.

Anh chăm chú nghiên cứu tôi, tôi bị anh nhìn đến không tự nhiên, mặt hơi đỏ, thấp giọng trách “Anh nhìn cái gì vậy!”

“Tiểu Trư… Bộ dạng của em… thật giống đang ghen…” Anh đột nhiên nói, tôi xoay mặt trừng mắt nhìn anh đã thấy mặt anh đang cố nén cười. Tôi bị anh cười làm càng thêm sợ hãi, hung hăng nói “Cười cái gì mà cười, anh điên à.”

Anh phì cười.

“Xấu tính!” Tôi lườm anh.

“Tiểu Trư, em không phải đã có chút thích anh chứ?” Anh cười ha hả hỏi.

“Em thèm vào, anh xấu tính như vậy, em sao có thể thích anh!!” Lòng tôi bỗng trở nên bối rối một cách khó hiểu, để che dấu tôi càng thêm dùng sức mắng anh.

“Không vui sao…” Ánh mắt anh trở nên ảm đạm, thấp giọng nói “Em vẫn không thể yêu anh, có lẽ anh nên đi tìm hạnh phúc của chính mình.”

Anh ngồi dậy, buông tay, xoay người xuống giường.

Nhìn đi, chẳng phải vừa rồi còn thề thốt yêu tôi này nọ sao, còn nói muốn tôi cho anh hạnh phúc, chớp mắt đã muốn đi tìm hạnh phúc khác… Nực cười…. Đàn ông chính là như vậy, vĩnh viễn chỉ dùng những lời lẽ để lừa dối người khác…

Rõ ràng biết sự thật là thế, nhưng trong lòng tôi không tránh khỏi uỷ khuất, vô cùng uỷ khuất, nước mắt đột nhiên mạnh mẽ rơi xuống.

“Tiểu Trư… em, em khóc cái gì! Làm sao thế? Ngoan, không khóc, không khóc….” Anh vừa quay đầu nhìn lại, như muốn nói gì đó, bắt gặp khuôn mặt đầy nước mắt của tôi, bật người ôm tôi vào lòng, xoa xoa tóc an ủi tôi.

Tôi ấm ức không nói nên lời, nước mắt cũng không ngừng rơi. Trong lòng còn vương một chút gì đó muốn phát tiết ra, nhưng không cách nào mở miệng, chỉ có thể dùng nước mắt, hung hăng phát tiết.

Trần Diệu Thiên ôm chặt tôi, không ngừng hôn lên môi tôi, miệng lặp lại “Tiểu Trư ngoan, không khóc, không khóc…” Tôi khóc đến mức nước mắt đầy mặt, bởi vì anh ôm tôi rất chặt, da thịt tiếp xúc da thịt, nhiệt độ cơ thể ấm nóng của anh từng đợt từng đợt truyền qua tôi. Lòng tôi dần dần cảm thấy không còn khó chịu nữa.

“Anh tránh ra… Em nói cho anh, em thật sự ghét anh…” tôi ngừng khóc đẩy anh ra. “Em không muốn cùng anh chơi trò chơi tình yêu… Anh đi tìm cô gái khác chơi với anh… Em thấy anh rất phiền phức, thật sự phiền phức…”

“Ai nói anh cùng em chơi trò chơi tình yêu!” Trần Diệu Thiên tức giận hỏi, giọng nói trầm thấp, trong mắt thấp thoáng lửa giận.

“Không phải sao?” Tôi giương đôi mắt đẫm lệ mông lung nhìn anh, tầm mắt mơ hồ không nhìn rõ anh, như vậy cùng tốt, như thế tôi sẽ có đủ dũng khí nói ra những điều trong lòng muốn nói.

“Anh nói không phải anh muốn trêu đùa em? Anh vì cái gì mà thích em? Nhiều cô gái bên anh còn đẹp hơn em, nhiều cô còn có tiền hơn em, nhiều cô còn vĩ đại hơn em! Điều kiện nào anh cũng có thể lựa chọn, làm gì phải coi trọng em! Anh thích em sao? Anh nghĩ em ngu lắm à! Ngay cả phong độ như Lí Minh Ngôn cũng thích những cô gái xinh đẹp, trên đời này làm gì có người đàn ông nào không coi trọng ngoại hình. Huống chi là một công tử tình trường như anh. Nói cho anh biết, cho dù em có thế nào đi chăng nữa, ít nhất em cũng biết mình là ai! Em xin anh đi tìm cô gái khác mà trêu đùa, để cho bọn họ giúp anh chơi đùa. Anh đừng bày tỏ cảm xúc ưu việt như thế trước mặt em, thế là có ý gì đây? Anh có hiểu không….”

“Anh không có!” Anh một nhiên thấp giọng mắng tôi, chặn lời tôi “Cảm giác về sự ưu việt? Anh ở trước mặt em có bao giờ có cái gọi là ưu việt chưa! Có ai không biết Trần Diệu Thiên anh là người rất sĩ diện, nhưng trước mặt em anh đã bao giờ có mặt mũi chưa? Em còn muốn thế nào nữa, ba ngày hai buổi em tra tấn anh, mẹ nó, anh bị em làm cho ăn không ngon ngủ không yên, cái gì cũng không làm nổi, lái xe cũng muốn gây hoạ, khó chịu đến mức muốn chết đi được. Đây là cảm giác về sự ưu việt sao!! Anh bị em tra tấn, một chút giới hạn cũng không có, em còn muốn anh thế nào nữa! Luôn miệng nói anh là người đàn ông lăng nhăng, vậy em cho là em hiểu anh lắm sao? Em có thật lòng cảm nhận chưa? mẹ nó, anh chính là thích bộ dạng không đẹp của em, anh thích mặt em hung hăng mắng anh, thích cái mông to của em, anh đây yêu em là phạm pháp sao!!”

Tôi sửng sốt khi bị anh mắng, thật lâu sau, tôi vuốt vuốt tóc không dám nhìn anh, thấp giọng mắng “Biến thái!”

“Gì, biến thái.” Anh mạnh mẽ đem áp tôi xuống giường, nhiến răng nghiến lợi nói “Anh biến thái cho em xem. Nói cho em, anh sẽ không để người đàn ông khác có được em đâu. Cho dù phải dùng sức mạnh để giữ được em. Em là cô gái của Trần Diệu Thiên anh, đời này em đừng mong chạy thoát! Không cam tâm tình nguyện theo anh, anh sẽ giam em lại, anh cũng không phải là người tốt bụng gì, chuyện xấu cũng làm không ít, chẳng cần phải giả vờ thanh khiết với em.”

“Anh… Thần kinh a… A…” Anh đột nhiên túm lấy ngực tôi, mở miệng cắn nuốt, một tàn tay đem hai tay tôi giữ chặt, tay kia thì hung hăng đùa bỡn mặt tôi. Khi anh buông miệng tôi, anh thoả mãn thưởng thức khuôn mặt đỏ hồng của tôi, nhẹ giọng tán thưởng “Thật đẹp…” Nói xong dùng răng khẽ cắn lên má tôi.

Từng đợt tê dại chạy rần rần khắp người tồi, truyền từ đỉnh đầu đến tứ chi, tôi cảm thấy ngực mình nỏng bừng, không hiểu có chuyện gì, một chút hưng phấn chạy khắp người.

Anh hôn lên ngực tôi khiến tôi càng kích động.

Tay anh lần đến bên thắt lưng tôi, cởi quần bò của tôi, tôi “A” một tiếng, mơ hồ điên cuồng giãy dụa dưới thân anh.

“Tiểu Trư, em thật không ngoan.” Không biết anh lấy đâu một chiếc khăn, trói hai tay tôi lại, “A..a a a anh muốn làm gì… Anh là đồ thần kinh, đồ biến thái…” Tôi hét lên, tinh thần sắp bị những kích thích liên tiếp này làm cho điên rồi.

Anh đem hai tay của tôi trói lại, cột vào đầu giường, mặc kệ tôi vặn vẹo cỡ nào cũng không thể nới lỏng tay.

Anh không kiêng nể gì quần bò của tôi, chế trụ hai chân đang đá loạn của tôi, ép cho tôi không động đậy nổi. Mắt thấy quần sắp bị anh tụt mất, tôi càng thêm căng thẳng khép chặt hai chân. Trời ơi, tôi không phải là sợ đến mức tiểu cả ra quần chứ…

Cách một lớp quần lót, ngón tay anh chạm đến nước tiểu của tôi, một chút ấm nóng nhanh chóng tràn ra, khiến quần lót dính dính. Tôi vừa xấu hổ vừa giận, thanh âm cười khàn khàn tà ác của Trần Diệu Thiên truyền đến, “Tiểu Trư, em cũng mẫn cảm quá đi….”

“A… A….” Tay anh đột nhiên tăng thêm lực, cả người tôi giống như có một luồng điện chạy qua. Một cảm giác kỳ lạ như cuốn tôi trôi đi, khiến tôi không khống chế được mà run rẩy, miệng phát ra những thanh âm không rõ là gì, giống như đau khổ nhưng lại cũng giống như vui thích.

Thanh âm này không có cách nào không chế, làm tôi khổ sở đến cực điểm.

“Tiểu Trư của anh đúng là một bảo vật gợi cảm…” giọng Trần Diệu Thiên khàn khàn, đột nhiên anh dùng hai tay, dùng sức tách hai chân tôi ra.

“Anh… anh muốn làm gì…. Buông em ra…” Tôi run run nói, tôi thật muốn điên cuồng mắng anh, thế nhưng giờ phút này ngay cả nói tôi cũng không có hơi sức để nói.

Anh không nhìn tôi, chăm chú nhìn chiếc quần lót ướt đẫm kia, ánh mắt mê muội nóng bỏng làm tôi xấu hổ không chịu được, ai ngờ giữa hai chân tôi lại tràn lên một loại cảm giác nóng bừng như núi lửa phun trào. Tôi điên rồi, điên rồi.

Anh đột nhiên cúi đầu, cách một lớp quần lót, cắn lên nơi ẩm ướt kia, qua một lớp vài khiển độ ma sát càng lớn hơn, cảm nhận được đầu lưỡi mềm mềm khẽ chuyển động, cảm giác này càng khiến tôi kích thích, lần thứ hai làm tôi phát ra âm thanh kỳ quái. Giống như chỉ có thể phát tiết mọi thứ qua tiếng kêu ấy mới không bị anh kích thích đến chết. {hana: ta bỏ cuộc, ta không muốn làm nữa, oa oa… }

Cảm giác tê dại truyền đến toàn thân, giống như đang có vô số sinh vật sống bò rần rần bên trong, cảm giác vô cùng kích thích khiến tôi không thể chịu đựng được.

Đột nhiên anh kéo quần lót của tôi ra, lần thứ hai cúi đầu, chiếc lưỡi giảo hoạt quét qua quét lại, thậm chí giống như đang uống hết nhưng giọt mật. Anh dùng hai tay banh rộng hai chân tôi, hai tay không ngừng xoa bóp mông tôi, đầu lưỡi linh hoạt liếm liếm nơi mẫn cảm ấm nóng của tôi. Tôi không ngừng run rẩy, từng đợt sóng điện cuộn trào. “A…A… Đừng mà…” Tôi khẽ rên.. tiếng nói càng lúc càng yếu “Đừng làm thế… em chết mất… em chết mất….” Cảm giác ma quỷ càng lúc càng xâm nhập nhiều hơn, từng đợi triều tình dâng lên dâng lên bao phủ toàn thân. Thân thể càng lúc càng nóng, thở gấp, đột nhiên cơ thể như đạt đến một đỉnh điểm của mọi loại khoái cảm, tất cả như phun trào. Trong nháy mắt đại não trở nên trống rỗng.

Trần Diệu Thiên ngẩng đầu, tiến gần mặt tôi, ánh mắt tà mị, khoé miệng khẽ nhếch, giọng nói khàn khàn “Tiểu Trư, mùi vị thật thơm…”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.