Dùng Hấp Dẫn Hạ Gục Anh

Chương 44: Chương 44: Lễ đính hôn bất ngờ




Anh cự tuyệt tôi rồi………… Anh thật sự đã cự tuyệt tôi rồi……….

Cho dù luôn miệng nói thích tôi………. Nhưng anh thật sự muốn cùng cô gái khác đính hôn rồi………………

Tôi ngồi vào bên cạnh cửa sổ, trong lòng đau đớn vô cùng. Hai mắt không có tiêu cự cứ nhìn mãi ra ngoài xa, ngoài kia nước sông mênh mang………. đêm nay là một đêm dài vô cùng.

Ngày hôm sau, quả nhiên Lưu Tuệ đến tìm tôi thật, tôi bị cô ấy cao hứng phấn chấn lôi đến phòng hóa trang. Cô ấy nói với nhà tạo mẫu, “Đây là cô dâu phụ của tôi, đợi lát nữa sẽ là người nắm tay tôi đến bên người chú rễ, thế nên cần phải trang điểm cho cô ấy xinh đẹp chút nha!”

Vì thế tôi bị những người đóa kéo đến ngồi ở trước gương, ngây ngốc như tượng gỗ cho bọn họ tranh điểm cho tôi. Lưu Tuệ ngồi ở một bên trang điểm, một bên cười nói với tôi, “Từ nhỏ tôi đã cảm thấy mình sẽ được gả cho một người rất giỏi, quả thật là như thế này!”

Tôi cười bồi, không trả lời tiếng nào.

“Cậu cũng đừng hâm mộ, tương lại cậu sẽ cưới được người đàn ông nguyện ý yêu cậu!” Cô ấy cười với tôi, “Có lẽ không vĩ đại như Diệu Thiên nhưng anh ta hẳn là sẽ xứng đôi với cậu là đủ rồi!”

“Người đàn ông trong lòng tôi thích là tốt nhất!” Tôi đề cao âm lượng trả lời, “Cái này không thể so sánh!”

Cái gì kêu là không vĩ đại bằng Trần Diệu Thiên, xứng đôi với tôi là đủ rồi! Không được so sánh với người như thế ah!

“Cũng đúng! Trong mắt người yêu là đều là Tây Thi cả mà!” Cô ấy cười cười.

Một giờ sau, Lưu Tuệ xinh đẹp động lòng người đứng trước mặt tôi, cười đến khuynh quốc khuynh thành, “Thế nào?”

“Rất đẹp, thật kinh diễm!” Tôi gật gật đầu, ăn ngay nói thật.

“Nhưng ăn mặc xinh đẹp nhưng vậy sẽ không làm cho cậu chìm đi chứ? Nhưng đêm nay tôi là diễn viên chính, cho dù xinh đẹp hơn cậu cũng không có gì lạ!”

“Thật sao…..” Tôi quay qua nhìn mình trong gương, “Tôi cảm thấy mình cũng không kém đâu! Chúng ta có phong cách riêng nhỉ?”

Không biết vì sao, giờ phút này tâm tình tôi thật vô cùng bình tĩnh. Tuy rằng chút nữa là sẽ là cô ấy cùng với Trần Diệu Thiên đính hôn, mà tôi lại cùng cô ấy đến bên người Trần Diệu Thiên.

Tôi đã cố gắng rồi, nhưng Trần Diệu Thiên đã cự tuyệt tôi………..

Cái gì không phải của mình thì chung quy vẫn không thuộc về mình………..

Tôi nhắm hai mắt lại, không hề nhìn Lưu Tuệ nữa, để cho nhà tạo mẫu chuyên tâm trang điểm cho tôi. Nếu đây là sự lựa chọn của anh, nhưng vậy thì tôi sẽ đem Lưu Tuệ xinh đẹp đến trước mặt trao cho anh.

Một lát sau, một vài nhân viên vội vàng chạy vào.

“Cô dâu đâu rồi? Tiệc đính hôn sắp bắt đầu rồi!”

“Cô dâu lúc nãy đi toilet, còn chưa trở về mà!”

“Hai người mau vào toilet thúc giục cô ấy mau đi ra đi!”

“Sao lại thế này, cô dâu không thấy nữa?”

Một tiếng thét kinh hãi, sau đó nhưng phòng hóa trang hỗn loạn, tôi kinh ngạc mở mắt ra, nhìn người ta đang vội vàng bốn phía.

“Sao lại không thấy nữa, tiệc đính hôn làm sao bây giờ, Trần tổng còn đang chờ ở bên ngoài đó!”

“………Lúc nãy còn ở đây, ai biết được……….”

“Khách khứa đã đến cả rồi………”

“Cô ấy, đem cô ấy đổi thành cô dâu mang ra ngoài!” Một người chỉ tay nhìn tôi nói.

Tôi thiếu chút nữa hỏng mất, 囧, không biết nói gì chỉ có thể ngây ngốc nhìn anh ta, nữa ngày không biết nên tỏ thái độ như thế nào.

“Các người làm động tác nhanh lên. Đừng làm cho Trần tổng đợi không kiên nhẫn ah!” Người kia thúc giục.

Trời ạ, việc này có thái quá không vậy?! Đợi đến lúc phản ứng lại, tôi đứng lên muốn đi ra ngoài, ai muốn chơi cái trò khôi hài này với bọn họ chứ?!

Ai ngờ bọn họ kéo tôi lại, dùng ánh mắt trái tim cùng ngữ điệu lấy lòng khuyên tôi, “Please Please, một chút là được rồi, làm cho chúng em báo cáo kết quả công tác trước đi……. Bằng không chúng em sẽ không chỉ đánh mất bát cơm không đâu…….. Đắc tội với Trần tổng kết cục thật là thảm…….. Chị coi như là giúp mọi người đi………….”

“Ê ê ê! Chuyện này làm sao mà thay thế được chứ?” Tôi buồn bực, “Các người mang tôi đi ra ngoài, anh ta nhìn thấy mặt tôi chẳng phải là biết không phải cô dâu rồi sao?”

“Ít nhất còn có thể cho anh ấy một cô dâu ah, bên ngoài lễ đường là người mà Trần tổng mở tiệc chiêu đãi, nếu ngay cả bà xã cũng không có thì thể diện của Trần tổng còn ở chỗ nào được?”

“Nhưng mà cũng không thể mượn tôi thay thế được mà………. Làm như vậy thật là quá đáng…….. đều không có đầu óc……… ê ê ê, các người làm cái gì vậy……….”

Tôi đần người! Chuyện như vậy mà cũng có sao? Lâm thời vì để có đủ nhân số mà cũng có thể kéo tôi vào làm cô dâu cho đủ người?! Nhưng mà, tôi thật không thể chống lại dưới sự công kích, nhõng nhẽo cùng dụ dỗ của bọn họ, cuối cùng đành phải mặc vào bộ lễ phục kia.

“Đây là Trần tổng cố ý thiết kế đó, đẹp thật!” Một nhân viên vừa sửa sang cho tôi vừa tấm tắc yêu thích ngưỡng mộ nói.

Có xinh đẹp thì cũng là vì thiết kế cho Lưu Tuệ mà thôi……… từ từ đã…… Vì sao bộ lễ phục này mặc trên người tôi lại thích hợp như vậy????? Dáng người tôi và Lưu Tuệ khác nhau mà……….

Lúc trong đầu còn mơ hồ là tôi đã bị bọn họ đẩy ra bên ngoài.

Tự nhiên tôi lại có cảm giác mình nằm mơ………..

Tất cả mọi chuyện thật là ……….khó hiểu…………….

Ánh sáng ở phía trước làm tôi có chút co rúm lại, qua một chỗ rẽ, bỗng thấy Trần Diệu Thiên bước đến phía tôi. Tôi vừa đi giải thích với anh thì anh đi đến bên người tôi, trực tiếp dắt tay của tôi, anh nói, “Đi thôi!” Thái độ này, ngữ khí này, sao mà bình tĩnh quá vậy?! >”

“Này, anh nghe trước đã, này…….” Còn chưa nói xong, anh đã mang theo tôi đi tới đại sảnh. Trước mắt thật là nhiều người, tôi hốt hoảng lui về phía sau từng bước, bị Trần Diệu Thiên ôm thắt lưng chặn lại. Tôi thấp giọng nói, “Đại ca, nhiều người như vậy, chơi không nổi đâu! Anh tha cho em đi!”

Anh cúi đầu, ở bên tai tôi khẽ cười, nói, “Em đi rồi anh đính hôn với ai?”

“Lưu Tuệ có chạy đi thì cũng không thể tìm em thay thế được! Ở trong đây nhiều người thấy như vậy, về sau làm sao mà giải thích được?” Tôi âm thầm dùng sức kéo tay anh ra.

“Ai nói em là người thay thế?” Anh nhìn tôi cười vẻ mặt quỉ dị, lập tức mạnh mẽ mang tôi đi vào trong……….. Tôi………. Tôi có nhìn lầm không…….. Sao tôi lại thấy mẹ tôi……….. còn có ba tôi…… chị của tôi……… còn có bác bảy cô tám dì cả, thậm chí còn có thân thích dòng họ mấy đời……..

Tôi hoàn toàn đần người!

……….. Đến tột cùng là cái gì xảy ra vậy nè????????????/

Trần Diệu Thiên ôm tôi phát biểu vài câu đơn giản, trong phòng tiếng vỗ tay như sấm dậy. Trong lúc vô tình tôi phát hiện trên tường viết cô dâu chú rể là Quách Chân Tâm và Trần Diệu Thiên………. Không phải là phải viết tên Lưu Tuệ sao…….. vì sao lại thành viết là tên tôi rồi?

Tôi bị Trần Diệu Thiên mang theo đi xã giao trong mọi người, tôi thấy mẹ tôi cười tủm tỉm nhìn tôi, không người có người vây quanh mẹ tôi mà chúc mừng, ngay cả mẹ cũng cười tươi nhưng đón gió xuân kìa……. >”

Tự nhiên có cảm giác mình bị mọi người hợp lại đùa giỡn…………

Nhưng tôi mặc lễ phục đẹp đẽ quý giá, trang điểm tinh xảo, còn bị Trần Diệu Thiên ôm đi, lại có một đống lớn bằng hữu thân thích. Tôi ……… tôi cho dù vô cùng khó hiểu nhưng lại có nhiều người quá, không có cơ hội để phát điên, chỉ có thể ngoan ngoãn đi theo Trần Diệu Thiên.

Trần Diệu Thiên cười tươi rói giống như mùa xuân đại lục đến rồi. Rượu đến không chối ly nào, khi một người đến chúc rượu, tôi nhịn không được giữ chặt tay anh, “Uống ít thôi!”

“Ai nha, chị dâu đau lòng!” Đối phương là một chàng trai lập tức hi hi ha ha cười nói. Mặt tôi nhất thời đỏ lên, Trần Diệu Thiên buông cái ly đi, đưa tay sờ mặt tôi, ôn nhu cười nói, “Anh không uống nữa!” Đáy mắt anh phiếm hồng, trên mặt tươi cười thật vui, thật không biết là cao hứng hay là tùy hứng………..

“Ha ha, anh Thiên của chúng ta về sau có người quản rồi!”

“Chị dâu ơi, chị thấy anh Thiên nghe lời chị chưa kìa?!”

“Hắc hắc hắc, lần đầu tiên thấy anh Thiên dịu ngoan như vậy, chị dâu thật là lợi hại………”

“Chị dâu đem anh Thiên của chúng ta dạy dỗ thành con cừu mất rồi, ha ha ha ……..”

Một đám người trẻ tuổi vây quanh chúng tôi trêu chọc, tôi đỏ mặt tay chân luống cuống, không biết nên ứng phó như thế nào.

“Chị dâu, chúng ta đến uống một chén……” Mọi người nâng cốc đến trước mặt tôi, còn chưa tôi phản ứng Trần Diệu Thiên đã từ chối, “Cô ấy không biết uống!”

“Khó mà có dịp ah, ngày mừng làm sao mà không uống được!”

“Tôi thật không biết uống…………” Tôi từ chối.

“Vậy chị kêu anh Thiên uống giúp đi!”

“Anh Thiên, anh uống đi………..”

Khi huynh đệ của Trần Diệu Thiên làm cho tôi mang anh đi nghỉ ngơi thì tôi phát hiện anh đã say lắm rồi, trọng lượng thân thể đều tì cả lên người tôi, nhân viên công tác dẫn chúng tôi đến phòng mà anh đã an bài trước.

Sau khi đưa chúng tôi vào phòng, cửa phòng được cung kính đóng lại. Tôi vứa mời dìu anh đặt vào trên giường, ai ngờ đâu anh choàng tay ôm tôi kéo xuống theo. Hai chúng tôi bị kéo đến nằm trên giường, anh vẻ mặt xấu xa, nói: “Cái này là em không chạy được rồi! Em là bà xã anh đã chọn rồi! Ai cũng đừng muốn giành đi!”

“Anh ít nói chút đi! Em chỉ là người thay thế!” Tôi vội vàng đẩy anh ra, “Anh còn chưa nói chuyện này rốt cuộc là chuyện gì nữa? Anh không phải cùng Lưu Tuệ đính hôn sao?”

“Ha ha ha …….” Anh đột nhiên cười lên ha hả, vừa cười vừa niết mặt của tôi, “Tiểu Trư thật là ngốc…….. Anh làm sao có thể đính hôn với người con gái khác chứ! ” Anh cúi đầu, tỳ vào cổ tôi, “Anh chỉ muốn Tiểu Trư của anh………….”

Trái tim tôi bị anh ta chọc một trận nhảy loạn nhịp. >”

“Nhưng mà…….” Vẫn có một chỗ rất không thích hợp, tôi cố gắng suy nghĩ, đột nhiên hiểu ra, hô lớn, “Ai nói em phải đính hôn với anh! Anh căn bản là chưa trưng cầu ý kiến của em!”

“Chờ em đồng ý………. Em có khi đã bị người ta giật chạy rồi……..” Anh chôn ở cổ tôi khẽ nói, ôm tôi càng nhanh, anh nói mà giọng mang theo hơi rượu, có chút khàn khàn nói với tôi, “Anh nói rồi…….. thà rằng nhìn em khóc trong lòng của anh cũng sẽ không buông em ra………… em phải là của anh……..”

“Tiểu Trư……….. Trước khi có em, anh muốn nhất chính là tiền………. ngoại trừ tiền cũng không có ý niệm gì khác trong đầu……… nhưng tiền cho dù có tốt đến cỡ nào thì cũng là lạnh như băng……… khi tiền càng ngày càng nhiều, người cũng càng ngày càng hư không……… dáng vẻ không giống Tiểu Trư của anh như vậy, ấm áp……… có thể sống có thể đùa giỡn, còn có thể hôn có thể sờ có thể ôm ngủ……… Cùng một chỗ với Tiểu Trư thật vui vẻ………… Loại cảm giác này nhiều tiền cũng mua không được……….” Anh một bên mơ hồ không rõ nói xong, một bên hôn mặt cùng cổ của tôi, tay kia thậm chí còn vói vào trong quần áo của tôi.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.