Đừng Khách Sáo, Anh Yêu Em

Chương 1: Chương 1




Mạnh Văn Phi giật mạnh nút thắt cà vạt, cởi áo vest ra, trong miệng thầm chửi một nghìn câu chửi thề, mặt trời nóng gắt trên đỉnh đầu, lửa giận trong lòng anh cháy hừng hực. Một lễ cưới yên lành lại bị phá thành ra thế này, đúng là chửi chục nghìn câu cũng không đủ biểu đạt hết tâm trạng mà.

Chạy theo hai con phố cũng không đuổi kịp, lát nữa về còn phải thu dọn tàn cuộc, nghĩ đến cả đám khách khứa còn đang đợi, Mạnh Văn Phi thật muốn mặt trời phơi chết mình luôn đi cho rồi.

Ven đường có một quán nhỏ, nhìn qua có vẻ giống một tiệm cà phê, trông rất yên tĩnh. Mạnh Văn Phi dừng bước, quay người đi về phía tiệm cà phê kia. Anh phải nghỉ một chút, tìm một nơi yên tĩnh để nghĩ xem phải thu dọn tàn cuộc thế nào.

Cửa tiệm không lớn, tổng cộng chỉ có năm chiếc bàn vuông nhỏ, quầy bar khá rộng, phía trước đặt một hàng ghế cao. Hai người trẻ tuổi trông như cặp tình nhân ngồi ở chiếc bàn vuông trong góc rì rầm cười nói, một cô gái đeo tạp dề có vẻ giống nhân viên phục vụ đứng sau quầy bar chuẩn bị thức uống, nghe thấy tiếng có người bước vào, cô chỉ ngước mắt lên nhìn qua, không lên tiếng.

Mạnh Văn Phi cũng không để ý chuyện nhân viên cửa tiệm không niềm nở, anh chỉ đến uống chút gì đó lành lạnh thôi. Anh ngồi xuống quầy bar, áo vest tiện tay vắt lên lưng ghế bên cạnh. Cô phục vụ đưa thực đơn thức uống và món ăn đến trước mặt anh, sau đó tiếp tục làm việc của mình.

Thực đơn thức uống và món ăn tổng cộng chỉ có hai trang giấy đơn, đúng là đơn giản thật. Mạnh Văn Phi mở thực đơn thức uống ra, vừa nhìn đã thấy năm chữ in đậm được đóng khung “Hương Vị Yêu Đơn Phương”, gặp ma thật rồi, anh vào phải nơi quỷ quái gì thế này, cà phê thì ghi là cà phê đi, nói bừa gì mà “hương vị yêu đơn phương“. Nhìn xuống bên dưới, các món trà, được phân loại là “Cảm Giác Yêu Thầm“.

Mạnh Văn Phi xoa xoa mặt, hôm nay đúng là đen đủi, muốn uống chút gì đó lành lạnh thôi cũng bị thực đơn trêu chọc.

Lúc này cô phục vụ đã đưa thức uống đi xong, quay trở lại, đứng trước mặt Mạnh Văn Phi.

Mạnh Văn Phi đóng thực đơn lại, nhức mắt, không muốn xem nữa.

Cô phục vụ hỏi: “Dùng thức ăn hay nước uống?”

“Cho một ly bình tĩnh đi.” Mạnh Văn Phi cố ý, trong lòng còn đang hậm hực.

“Muốn bình tĩnh cỡ nào?” Cô phục vụ thản nhiên hỏi.

“...”

Có món này thật sao, lại còn chia cấp độ nữa?

Mạnh Văn Phi nhìn cô gái kia. Trông có vẻ rất trẻ, ngoài hai mươi? Da trắng dáng gầy, đôi mắt long lanh, rất xinh đẹp. Cô ung dung nhìn lại Mạnh Văn Phi, dường như việc anh cố ý gây rắc rối không hề tạo áp lực cho cô.

Mạnh Văn Phi bị nhiễm sự bình tĩnh của cô, ngẫm lại sự nóng nảy của mình rồi nói: “Bình tĩnh cỡ thường là được.”

Cô gái gật đầu, xoay người đi chuẩn bị thức uống.

Tốt lắm, cô gái này bình thản đến mức làm cho người khác thấy dễ chịu. Cơn giận của Mạnh Văn Phi không còn nữa, chỉ còn lại sự tò mò, cô ấy sẽ đưa món gì lên đây?Cô phục vụ trở lại rất nhanh, mang theo nửa ly đá viên và một chai nước khoáng, đặt trước mặt Mạnh Văn Phi: “Năm tệ.”

Mạnh Văn Phi nhìn chỗ đá viên và nước đó, không nhịn được mà bật cười. Anh không lên tiếng, mở chai nước khoáng, rót vào ly. Đá viên nhanh chóng bị nước làm ướt, trở nên trong suốt sạch sẽ, nhìn thôi cũng khiến cơn giận của người ta tan đi hơn nửa.

Mạnh Văn Phi uống một hơi hết hơn nửa ly, thoải mái hơn hẳn. Anh lại đổ nước vào ly, lúc này thấy ánh mắt của cô phục vụ đang nhìn chiếc áo vest anh vắt trên lưng ghế bên cạnh, trên túi áo còn cài bông hoa cưới.

Được rồi, Mạnh Văn Phi biết hôm nay đoàn xe cưới hai mươi tám chiếc huênh hoang chạy qua con phố này, bây giờ đáng ra là lúc tổ chức tiệc cưới, anh mặc sơ mi nghiêm chỉnh, vứt áo lễ phục qua một bên, còn yêu cầu một ly “bình tĩnh”, đúng là khơi gợi lên rất nhiều sự liên tưởng.

“Tôi không phải chú rể.” Mạnh Văn Phi nói.

Cô phục vụ gật đầu, không hỏi không nghe ngóng, dường như không có hứng thú nhiều chuyện gì cả.

Mạnh Văn Phi cũng không để tâm, loại chuyện rối rắm kỳ lạ này quả thật không cần phải giải thích với người lạ làm gì. Anh cúi đầu im lặng uống ly nước đá “bình tĩnh” của mình. Cô phục vụ cũng không để ý đến anh nữa, cô nhận được đơn đặt hàng bên ngoài, pha xong hai ly thức uống thì đóng gói đưa cho nhân viên giao hàng.

Mạnh Văn Phi thấy cô rảnh rồi, gọi cô đến tính tiền.

Cô phục vụ đi đến, Mạnh Văn Phi lục lọi túi quần, lại lục lọi túi áo khoác, lúng túng. Anh là phụ rể, trong túi chỉ có mỗi nhẫn cưới của chú rể mà thôi.

“Xin lỗi, tôi không mang theo ví tiền.” Mặt anh có chút nóng lên.

“Tiệm chấp nhận thanh toán qua Alipay và Wechat.” Cô phục vụ vẫn rất bình thản.

“Không mang theo điện thoại.” Cô dâu bỏ trốn, chú rể phát điên, anh đưa điện thoại cho người khác để họ nhanh chóng thông báo cho cha mẹ của đôi tân nhân, kết quả không kịp ngăn cản, chú rể đang phát điên cũng chạy mất, anh đuổi theo suốt hai con phố nhưng vẫn không đuổi kịp, trừng to mắt nhìn cậu ta chặn một chiếc taxi rồi mất dạng.

Cô phục vụ không nói nữa, chỉ nhìn anh. Mạnh Văn Phi thở dài, anh cũng có ngày bị khoảng tiền lớn như năm tệ làm khó. “Ví tiền của tôi ở sơn trang Kỳ Lân cách chỗ này không xa, tôi quay về lấy, lát nữa quay lại trả tiền.”

Cô phục vụ suy ngẫm, vẫn nhìn anh. Mạnh Văn Phi thấy rất mất mặt, anh ăn mặc nghiêm chỉnh, ra dáng nhân tài, trông giống người sẽ tham món hời năm tệ lắm sao?

Mạnh Văn Phi tháo một khuy măng sét vàng ra, “Đặt cọc cái này ở đây, lát nữa tôi đem năm tệ đến đổi lại, như vậy cô an tâm rồi chứ.”

Cô phục vụ lui về sau một bước, lắc đầu nói: “Chỉ nợ năm tệ thì an tâm được, nợ một cái khuy măng sét không biết làm bằng gì thì không thể an tâm được nữa. Tôi sợ bị lừa.”

“...” Có lý lắm, không phản bác được. Mạnh Văn Phi cài lại khuy măng sét, “Bây giờ tôi về, lát nữa sẽ mang tiền đến.”Mạnh Văn Phi đã nuốt lời. Anh không thể trở về rồi mang tiền đến trả ngay được.

Khi anh về đến sơn trang Kỳ Lân, nơi đó ồn ào đến mức không thể chen vào lời nào.

Mẹ của chú rể Khương Tuấn vừa thấy anh một mình trở về, không nói câu nào đã ngã lăn ra ngất cho anh xem.

Cha của cô dâu Đào Hiểu Lộ lớn tiếng chất vấn rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.

Đám anh em phụ rể cũng kéo anh qua một bên, nhỏ giọng hỏi anh Đào Hiểu Lộ đào hôn là có ý gì? Có từng nói gì với anh hay không? Nói cách khác, chuyện này có liên quan đến Mạnh Văn Phi anh hay không?

Mạnh Văn Phi nghiêm mặt, không muốn nói chuyện. Anh và Khương Tuấn, Đào Hiểu Lộ là bạn từ tấm bé, lúc nhỏ là hàng xóm, lớn lên lại học cùng trường, quan hệ thân đến mức không thể thân hơn, “vướng mắc tình cảm” cũng nhảm nhí đên mức không thể nhảm nhí hơn.

Cả thể giới đều biết Khương Tuấn yêu Đào Hiểu Lộ, cả thế giới cũng đều biết Đào Hiểu Lộ yêu Mạnh Văn Phi. Nếu trước chữ “yêu” của Đào Hiểu Lộ có thêm một chữ “đã từng” thì an toàn rồi, nhưng hai chữ “đã từng” này sau khi xảy ra việc đào hôn hình như đã bị giảm ý đi ý nghĩa rồi, ai ai cũng nghi ngờ. Sự thật Mạnh Văn Phi anh từng từ chối Đào Hiểu Lộ hàng chục nghìn lần hiển nhiên cũng bị ném ra phía sau những sự thật khác.

Hai năm trước, Đào Hiểu Lộ dường như đã nguội lòng với Mạnh Văn Phi, kết thúc cuộc tình đơn phương với anh, đón nhận tình cảm của Khương Tuấn. Khương Tuấn vui mừng, Mạnh Văn Phi và những người khác cũng thở phào nhẹ nhõm, nhưng ai ngờ được ngày vui của hai người Đào Hiểu Lộ lại đột nhiên bỏ trốn khỏi hôn lễ, chỉ để lại tờ giấy nói mình không đủ bình tĩnh, không tự tin, không chắc chắn sẽ làm được một người vợ tốt, hy vọng Khương Tuấn tha thứ cho mình.

Khương Tuấn không thể chấp nhận được, ăn năn gào thét nói tất cả là lỗi của cậu ta, trước hôn lễ cậu ta không nên nói bóng nói gió với Đào Hiểu Lộ, cô đã không buông bỏ được thì thôi, cậu ta lại còn kích thích cô. Cậu ta gào lên như thế, tất cả mọi người đều hướng mắt nhìn Mạnh Văn Phi.

Mạnh Văn Phi thật sự muốn đấm cho Khương Tuấn bất tỉnh, kêu gào lung tung gì đó, Mạnh Văn Phi anh thiếu điều khắc lên trán năm chữ “kẻ oan nhất thiên hạ” nữa thôi, vào ngày thế này mà hai người không thể bình thường chút được hả?

Khương Tuấn không thể bình thường được, cậu ta mặc kệ tất cả khách khứa, không nói tiếng nào đã lao ra ngoài. Mạnh Văn Phi chỉ có thể đuổi theo, người thì không đuổi kịp, trở về còn phải gánh một thân tội lỗi.

Anh chàng đặt câu hỏi thấy vẻ mặt sa sầm của Mạnh Văn Phi thì không dám hỏi nữa, sờ sờ mũi chạy đi giúp thu dọn tàn cuộc. Nên đưa đi bệnh viện thì đưa đến bệnh viện, nên đưa về thành phố thì đưa về thành phố, tóm lại hôn lễ không còn nữa, mọi người đến từ đâu thì quay về đó thôi. Vì nơi này là khu nghỉ dưỡng ở ngoại ô, cách trung tâm thành phố khá xa, kế hoạch ban đầu của Khương Tuấn và Đào Hiểu Lộ là đãi tiệc ở sơn trang Kỳ Lân, sau đó bà con bạn bè sẽ ở lại khu nghỉ dưỡng bên cạnh chơi ba ngày, bày ra cho lắm, thu dọn đúng là mệt chết được.Mạnh Văn Phi chạy tới chạy lui, sắp xếp cho các trưởng bối xong xuôi trước, đội xe cũng liên lạc đâu vào đó, đưa khách khứa ra về an toàn không sót một ai. Còn lễ cưới, công ty tổ chức hôn lễ, khu nghỉ dưỡng và hàng tá việc khác, cần thanh toán thì thanh toán, cần hủy bỏ thì hủy bỏ.

Giải quyết xong mọi việc đã sáu giờ, Mạnh Văn Phi đói cồn cào, ngồi xuống uống chút nước, vừa mở chai nước khoáng thì nhớ ra mình còn nợ năm tệ. Đám anh em phụ rể gọi anh cùng về thành phố ăn thịt nướng, Mạnh Văn Phi từ chối. Anh không muốn lại bị hỏi hai người kia kết hôn không thành có phải vì anh hay không nữa. Phiền chết đi được.

Mạnh Văn Phi quyết định đi trả tiền, sẵn tiện ngồi trong tiệm cà phê nhỏ ăn một bữa tối yên tĩnh không ai quấy rầy.

Thế nhưng đóng cửa mất rồi. Sớm vậy.

Mạnh Văn Phi ngồi trong xe, nhìn đồng hồ, rồi lại nhìn cửa tiệm nhỏ tắt đèn tối om, nghĩ thầm đen đủi thật. Trả tiền thôi mà cũng khó khăn, cũng không biết bao giờ mới quay lại lần nữa, nơi này thật sự xa xôi quá.

Lúc này điện thoại anh đổ chuông, cầm lên xem, là Khương Tuấn.

Lửa giận của Mạnh Văn Phi lập tức bốc lên cao ngút, nhận điện thoại.

“Anh Phi, em xin lỗi.” Giọng nói của Khương Tuấn không có chút tinh thần nào.

“Chú đang ở đâu?”

Khương Tuấn không trả lời, mà nói: “Em liên lạc được với Hiểu Lộ rồi. Cô ấy không sao, bình tĩnh lắm. Nhưng cô ấy không chịu nói cho em biết cô ấy đang ở đâu, chỉ nói xin lỗi em thôi.”

“Nói với tôi những thứ này có tác dụng gì, mau chóng lăn về đây giải quyết hậu quả đi, người lớn, bà con bạn bè của hai nhà, cô cậu phải cũng phải giải trình đàng hoàng chứ.”

“Vâng.” Giọng nói Khương Tuấn đượm vẻ mệt mỏi và buồn bã. “Em gọi điện thoại cho bố em rồi.”

“Vậy chú biết chuyện mẹ chú nằm viện rồi chứ?”

“Vâng.”

“Lấy lại tinh thần đi. Mẹ chú đang nằm viện, vợ chú thì ở tận chân trời, chú lo mà giải quyết chuyện trước mắt đi.”

“Cô ấy ở chỗ nào của chân trời vậy? Anh biết không?”

“Sao tôi biết được!” Mạnh Văn Phi điên tiết rồi.

Khương Tuấn cực kỳ ấm ức: “Em chỉ nghĩ, có thể cô ấy sẽ nói cho anh biết.”

“Chú đi chết cho lẹ đi.”

“Xin lỗi, anh Phi.” Khương Tuấn biết vì tránh hiểu lầm nên xưa nay anh đều không chủ động liên lạc với Đào Hiểu Lộ, đối với cô ấy cũng là tránh được thì tránh, nhưng lúc này, tất cả bạn bè thân thiết của Đào Hiểu Lộ đều không biết cô ấy ở đâu, cậu ta chỉ có thể cầu cứu Mạnh Văn Phi mà thôi.

Mạnh Văn Phi cúp máy, cảm thấy bây giờ mình rất cần một ly “cực kỳ bình tĩnh“. Anh lại nhìn cửa tiệm nhỏ kia, hôm nay lúc đi vào không để ý tên tiệm là gì. Bây giờ nhìn lại, thấy bảng hiệu nhỏ trên bên hông tiệm, ở nơi khuất sáng, không thấy rõ được chữ viết trên đó.

Mạnh Văn Phi khởi động xe, rời khỏi nơi này. Anh quyết định tìm một nhà hàng ăn một bữa thịnh soạn, sau đó về nhà ngủ một giấc ngon lành. Khoảng thời gian này anh vừa phải tăng ca, vừa phải giúp hai người kia chuẩn bị hôn lễ, lâu rồi không được nghỉ ngơi đàng hoàng.

Không biết kiếp trước đã mắc nợ gì họ nữa.

Mạnh Văn Phi cảm thấy điều bất công nhất của ông trời với anh chính là không ban cho anh một cuộc tình thành công, để anh cưới được cô vợ mình yêu, thoát ly hoàn toàn khỏi mớ bòng bong này. Hừm, vợ anh còn phải là loại rất lợi hại, ai mà lấy cô gái khác ra để trêu ghẹo anh, hoặc có cô gái khác chấp mê bất ngộ mà đơn phương yêu anh, cô ấy sẽ xử lý họ sạch sẽ.

Xe của Mạnh Văn Phi đi xa rồi.

Ngọn đèn đầu đường sáng lên, vừa khéo rọi lên bảng hiệu của cửa tiệm.

Tên tiệm có sáu chữ: Cuối Cùng Cũng Đợi Được Anh.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.