Đừng Khách Sáo, Anh Yêu Em

Chương 21: Chương 21




Mạnh Văn Phi hẹn Phương Tĩnh mười giờ sáng thứ bảy.

Thứ sáu nói chuyện với Phương Tĩnh xong, anh ở ngay trước mặt Phương Tĩnh nhắn địa chỉ nhà của mình qua Wechat cho cô.

Nhà anh cách công ty không quá xa, lái xe không đến hai mươi phút. Có xe điện ngầm, có trạm xe buýt.

Thứ sáu vừa hết giờ làm việc Mạnh Văn Phi liền ra về ngay, lái xe thẳng đến trung tâm điện máy. Dạo quanh một vòng, mua máy xay sinh tố, nồi cơm điện, lò nướng, được tặng một bộ chén đĩa, một bộ dao. Mạnh Văn Phi hẹn chín giờ sáng mai giao hàng đến.

Tối hôm đó, Mạnh Văn Phi lấy máy tính xách tính cũ của mình ra, kết nối mạng, kết nối với máy in ở phòng khách. Sau đó đặt máy tính ngoài phòng khách.

Sáng hôm sau, máy móc nhà bếp được giao đến đúng giờ hẹn. Căn nhà này của Mạnh Văn Phi rộng tám mươi bảy mét vuông, hai phòng ngủ một phòng khách, hiển nhiên phòng bếp cũng không lớn. Đồ đạc vừa đặt lên bàn bếp liền chật kín chỗ. Anh nhìn nhìn, đem máy xay sinh tố, nồi cơm điện nhét vào trong tủ, lò nướng đặt ở trong góc. Phòng bếp chẳng bao giờ dùng đến, cũng xem như sạch sẽ.

Ra phòng khách nhìn quanh một lượt, có phải ngăn nắp quá không nhỉ? Nhìn không giống cần người giúp việc đến dọn dẹp. Thế là anh làm rối mấy cái gối tựa trên sô pha, vứt áo khoác lên đó. Trên bàn tra có ly cà phê anh chưa rửa, trên chiếc bàn bên cửa sổ có hai quyển sách bày bừa bộn, còn có máy tính của anh, máy in cũng nằm trên đó.

Mạnh Văn Phin nhìn nhìn, xong, cứ như vậy đi. Không quá bừa bộn, không mất mặt, vừa đủ.

Căn nhà này Mạnh Văn Phi mua lúc học đại học. Lúc đó giá nhà không cao, chỗ này lại khá xa trung tâm, Mạnh Văn Phi hỏi vay bố mẹ ít tiền, lớn gan đem hết toàn bộ thu nhập từ việc viết phần mềm của mình tiêu hết vào căn nhà này, một thời gian sau đó phải sống những ngày ăn mì gói gặm màn thầu. Về sau khu thương mại chuyển về khu vực phía đông, gí nhà bên này liền tăng lên. Một năm sau khi tốt nghiệp, anh được thăng chức tăng lương, tích góp đủ rồi, trả sạch số tiền đã vay của bố mẹ. Tuổi còn trẻ, tự mình mua được một căn nhà tăng giá, bấy giờ anh rất tự hào về bản thân. Lúc đó đã hạ quyết tâm, trong vòng năm năm sẽ mua thêm một ngôi nhà lớn. Bây giờ hơn năm năm đã trôi qua, nhà lớn chưa mua được, cùng anh phấn đấu đến bây giờ vẫn là căn nhà nhỏ này.

Mạnh Văn Phi vỗ vỗ lên vách tường: “Vất vả rồi, người anh em, tao sẽ chuộc lại mày từ tay ngân hàng ra.”

Lúc này chuông cửa vang lên, Mạnh Văn Phi nhìn đồng hồ, chín giờ bốn mươi sáu phút, Phương Tĩnh rất đúng giờ.

Anh mở cửa ra.

Người ngoài cửa lại là Khương Tuấn.

Mạnh Văn Phi kinh ngạc: “Sao chú lại đến đây?”

Đôi chân dài của Khương Tuấn đã bước vào nhà: “Đi dạo phố xem phim với Hiểu Lộ, cô ấy đi làm tóc rồi, salon đó đông người quá, em đến chỗ anh ngồi một lúc, đợi cô ấy xong thì qua đó đón.”

Cách khu nhà này không xa là một trung tâm thương mại lớn, bên trong có đủ thứ như siêu thị, rạp chiếu phim, shop hàng hiệu... Đó là trung tâm thương mại lớn nhất phía đông. Đám bạn thân của Mạnh Văn Phi cũng thường đến đó tụ tập, có đôi lúc uống quá chén sẽ đến chỗ anh ngủ qua đêm.Khương Tuấn bước vào liền quen thói thay dép lên, vào nhà vệ sinh trước, sau đó ngồi xuống sô pha mở ti vi lên, tiện tay mở hộc tủ bàn trà tìm đồ ăn vặt. “Hôm nay anh định làm gì?”

“Không có việc gì đặc biệt cả.” Mạnh Văn Phi nhìn đồng hồ.

“Vậy đi ăn cơm với bọn em không?”

“Không đi, anh có hẹn rồi.”

“Hẹn với ai thế?” Khương Tuấn vừa hỏi vừa đi vào bếp, định đun nước sôi phà trà uống.

Vừa vào phòng bếp liền sững sờ, thò đầu ra hỏi: “Anh mà lại mua lò nướng? Định làm gì vậy? Cơm anh còn không biết nấu, mà biết dùng lò nướng?”

Mạnh Văn Phi vừa định lên tiếng thì chuông cửa vang lên.

Khương Tuấn ở gần cửa chính, bước hai bước qua mở cửa.

Phương Tĩnh đeo ba lô, xách một đống rau trên tay đứng ngoài cửa.

Khương Tuấn rất kinh ngạc: “A Tĩnh.”

“Chào anh Khương.” Phương Tĩnh không ngờ Khương Tuấn cũng có mặt, nhưng cô không có phản ứng gì nhiều, bình tĩnh cất tiếng chào hỏi.

Mạnh Văn Phi bước đến, đẩy Khương Tuấn ra: “Đừng đứng trước cửa, vào nhà đi.”

“Chào anh Phi.” Phương Tĩnh bước vào nhà.

Mạnh Văn Phi tìm một đôi dép lê cho cô. Nhận lấy rau cô đang cầm.

“Sao lại mua nhiều thế.”

“Không biết chỗ anh có những gì, chuẩn bị nhiều một chút. Em định gói sẵn ít hoành thánh bánh chẻo này nọ đem đông lạnh, buổi tối anh đói bụng có thể dùng ăn khuya.” Phương Tĩnh thay giày xong đi theo phía sau Mạnh Văn Phi, muốn xử lí chỗ rau thịt trước.

Khương Tuấn bị lạnh nhạt đứng ngơ ngác đằng kia nửa ngày trời, thật sự bị tình cảnh trước mặt làm cho tò mò muốn phát nổ .

Phương Tĩnh và Anh Phi thế này là tiến triển kiểu gì vậy? Thái độ và giọng điệu thân thiết thế kia, không hợp với vai cha già nha.

Khương Tuấn đi theo phía sau hai người.

Mạnh Văn Phi đang giới thiệu tình hình trong nhà cho Phương Tĩnh. Tủ lạnh đặt ở phòng khách, máy giặt bên ngoài ban công, bên kia là phòng ngủ cho khách, bên này là phòng ngủ chính, phòng khách kiem phòng sách, bàn ăn hình vuông lúc không dùng đến sẽ được gấp lên, đã lâu rồi anh cũng không dùng đến. Bình thường ăn mì ăn liền thêm ít sủi cảo đông lạnh đều là ăn trên bàn sách.

Căn nhà không lớn, chẳng bao lâu Mạnh Văn Phi đã giới thiệu xong.

Phương Tĩnh gật đầu: “Vâng ạ, em dọn dẹp qua trước, có gì không hiểu sẽ hỏi sau.”

“Được.” Mạnh Văn Phi không để ý đến cô nữa, trở về sô pha ngồi xuống. Phương Tĩnh cũng không nhiều lời, đi vào phòng bếp.

Khương Tuấn nhìn người này rồi lại nhìn người kia, cũng lon ton chạy đến sô pha ngồi, sáp lại gần Mạnh Văn Phi nhỏ giọng hỏi: “Anh Phi, chuyện gì thế này?”

Mạnh Văn Phi vừa xem chương trình tin tức trên ti vi vừa đáp: “Cuối tuần A Tĩnh đến chỗ anh giúp việc nhà.”

Khương Tuấn: “......”Hai ngày trước đồng chí cha già vừa mới nói A Tĩnh sẽ không làm giúp việc nhà vì không giúp ích cho việc nâng cao tay nghề nấu nướng xong. Gì mà nấu cho mười mấy người ăn tốt hơn nấu cho hai người này nọ.

Khương Tuấn không nhịn được: “Anh Phi, em muốn thỉnh giáo một chút, chẳng lẽ, nấu cho một anh chàng độc thân kén ăn ăn có thể rèn luyện tay nghề nấu nướng hơn là nấu cho hai người lớn tuổi ăn sao?”

Mạnh Văn Phi quay đầu nhìn cậu: “Khiêu khích?”

Khương Tuấn ngồi nhích ra xa một chút: “Tò mò.”

“Chỗ anh là làm bán thời gian, bên Lý Trình là toàn thời gian, giống nhau được à?”

Hơi có lí, nhưng hình như vẫn có chỗ nào đó không đúng.

“Lúc gọi điện sao anh không nói?”

“Lúc đó A Tĩnh còn chưa nhận lời anh.”

Khương Tuấn ngẫm nghĩ giọng điệu của câu nói này một hồi lâu, sao mập mờ thế này, cứ như đang nói “cô ấy còn chưa nhận lời làm bạn gái anh” vậy.

“Anh Phi, anh và A Tĩnh là quan hệ ông chủ và người làm thuê đơn thuần thôi hả?”

Mạnh Văn Phi cảnh giác quay đầu nhìn về phía phòng bếp một cái, chắc chắn Phương Tĩnh vẫn còn ở trong đó, khoảng cách này không nghe thấy được. Anh trừng mắt nhìn Khương Tuấn: “Nếu không thì sao? Đầu óc chú toàn suy nghĩ bậy bạ gì thế.”

“Đâu có bậy bạ, chẳng phải vẫn còn tình bạn đó à.” Khương Tuấn cũng nhìn về phía phòng bếp, đè thấp giọng nói, “Anh Phi, cả tình bạn anh cũng muốn phủ nhận, có phải có suy nghĩ gì không?”

“Chơi trò bẻ câu cắt chữ, kiếm chuyện đúng không?”

“Không, không.” Khương Tuấn vội vàng nhận thua. “Chẳng qua anh em trò chuyện với nhau thôi mà.”

Mạnh Văn Phi hiển nhiên không muốn trò chuyện với cậu, quay đầu tiếp tục nhìn chằm chằm màn hình ti vi.

Khương Tuấn thấy vậy, đang nghĩ xem phải tiếp tục chủ đề này thế nào, Mạnh Văn Phi đột nhiên đứng dậy đi về phía phòng bếp.

Khương Tuấn tắt ti vi, ôm gói khoai tây chiên dựng tai lên nghe ngóng.

“Anh Phi, mấy cái ly này của anh có cái nào chuyên dụng không?”

“Cái này là tôi dùng. Những cái khác dùng để đón tiếp bạn bè.”

“Bạn bè anh thường đến không?”

“Không thường đến.”

Khương Tuấn nhét một miếng khoai tây vào miệng, nghĩ nếu mình đem chuyện Phương Tĩnh ở nhà anh Phi báo cho bạn bè biết, chuyện “bạn bè không thường đến” này chưa nói trước được đâu nhỉ?

“Anh Phi, gạo của nhà anh có sâu luôn rồi.”

“Vậy sao? Hình như ngày lễ gì đó được ngân hàng tặng, lâu lắm rồi, tôi cũng không dùng đến. Vứt đi.”

“Vậy em lấy có được không?”

“Không được. Có phải cô định đem về rửa sạch tự mình ăn không?”

“Còn ăn được mà. Bỏ vào tủ lạnh đông lạnh vài ngày, sâu gạo sẽ chết sạch. Ngâm vào nước là chúng sẽ nổi lên, rửa sạch sẽ, gạo vẫn có thể ăn được.””Không được. Vứt đi.”

Tiếp theo là tiếng có đồ bị vứt vào thùng rác.

“Tôi đã nói gì với cô? Không cần phải tiết kiệm những thứ này. Nên ăn thịt thì ăn thịt, cô gầy quá rồi. Bây giờ cô lại còn muốn ăn gạo đã có sâu. Tôi trả thiếu lương cho cô hả? Ở công ty không có gạo cho cô ăn hả?”

Khương Tuấn vừa nghe Mạnh Văn Phi mắng người, vừa nhai khoai tây chiên. Xem ra hình tượng cha già không hề bị sụp đổ.

Trong phòng bếp, Mạnh Văn Phi xem qua danh sách mà Phương Tĩnh liệt kê: “Thiếu nhiều vậy à?”

“Chưa dọn dẹp xong đâu. Đúng là thiếu rất nhiều, dụng cụ dọn dẹp phòng bếp hình như cũng không có.”

“Cô xem xem còn thiếu những gì, lát nữa tôi dẫn cô đi siêu thị.”

“Dạ vâng. Anh Phi, lò nướng này của anh tốt thật, nhìn mới toanh luôn.”

“Ừ, bạn tặng, tôi chưa dùng lần nào.”

“Phụt!!!” Khương Tuấn không nhịn được, khoai tây chiên đầy miệng phun ra hết. Mẹ nó chứ, đứa bạn nào không có mắt mà lại đi tặng lò nướng cho anh Phi vậy, chuyện này sao có thể xảy ra cho được. Bạn bè ai cũng biết anh Phi không xuống bếp đấy nhá!

Có nên vạch trần anh ấy không?! Có nên vạch trần anh ấy không?! Muốn nói ra sự thật quá đi!

Khương Tuấn vừa quay đầu, thấy Mạnh Văn Phi và Phương Tĩnh đã đứng ngay sau lưng mình, nhìn vụn khoai tây chiên trên bàn trà và sàn nhà.

Phương Tĩnh nói: “Để em dọn dẹp.”

Mạnh Văn Phi kéo cô lại: “Chúng ta đi siêu thị trước, nếu không không kịp nấu cơm trưa đâu. Đợi lát nữa quay về anh Khương của cô chắc đã dọn dẹp xong rồi.”

“Hả?” Phương Tĩnh kinh ngạc. Nhưng giây tiếp theo đã bị Mạnh Văn Phi kéo đi.

Khương Tuấn cũng kinh ngạc. Đợi đã, cậu chỉ mới nghĩ thôi, chắc chắn không dám vạch trần đâu, bạn bè gì đó, chắc chắn cậu không dám báo đâu mà. Hơn nữa, rốt cuộc ai mới là người được mời đến giúp việc nhà vậy? Đâu phải cậu đâu.

Khương Tuấn nhìn Phương Tĩnh bị kéo đến cửa chính thay giày. Cô đứng một chân không vững, Mạnh Văn Phi đưa tây đỡ lấy cô. Vừa đỡ cô vừa có thế quay đầu trừng mắt với Khương Tuấn.

Khương Tuấn rụt cổ lại.

Phương Tĩnh bị kéo ra khỏi cửa, dường như cảm thấy hơi ngại, quay đầu lại chào Khương Tuấn: “Anh Khương, bọn em đi đây.”

“Ừ, ừ.” Khương Tuấn bình tĩnh vẫy tay chào tạm biệt.

Cửa nhà vừa khép lại, Khương Tuấn tức tốc lấy điện thoại ra nhắn tin cho Đào Hiểu Lộ: “Bà xã, em làm tóc xong chưa? Chúng ta đi dạo siêu thị đi.”

Ngẫm nghĩ rồi lại nhắn thêm một tin: “Bà xã, hay là buổi trưa chúng ta ở nhà anh Phi ăn cơm đi.”

Một lúc sau, Đào Hiểu Lộ nhắn tin trả lời: “Quỷ hay ghen, anh lại muốn thăm dò em đúng không? Nhà anh Phi lấy đâu ra cơm mà ăn, xếp hàng ngồi ăn thức ăn ngoài hả?”

Không không, cậu không phải quỷ hay ghen. Chẳng qua cậu vừa phát hiện ra một kẻ thích đóng kịch, hình như còn một mình đóng nhiều vai nữa, chuyện này đáng để theo dõi lắm.

Điện thoại lại vang lên, Khương Tuấn vội xem bà xã lại nói gì.

Kết quả tin nhắn này là Mạnh Văn Phi nhắn đến.

“Đợi anh từ siêu thị về, hy vọng nhà cửa đã được dọn dẹp sạch sẽ, đồng thời không một bóng người.”

Khương Tuấn: “......”

'H*----------

Thông báo: Truyện sẽ tạm dừng tại đây, một là bạn Fang không cách nào lấy được các chương VIP của Tấn Giang (muốn mua thì lại không có thẻ visa để thanh toán mà các web ngoài cũng không tìm thấy), hai là truyện đã có đơn vị phát hành đặt gạch, đợi bao giờ tác giả sáng tác hoàn sẽ mua bản quyền xuất bản ở VN ngay. Các bạn yêu thích truyện thì chịu khó đợi một thời gian nhé, Fang sẽ cố gắng cập nhật thông tin khi có thể.

Cảm ơn các bạn đã ủng hộ trong thời gian qua *gửi nghìn nụ hôn*.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.