Edit: SenBeta: Diệu Huyền
Trải
qua một tuần, Thư Tiếu không có đến nhà Giang Hoài. Thứ tư sau khi tan
làm, Thư Tiếu gọi điện bàn bạc với anh, chuyển ngày trị liệu vào thứ bảy sang thành chủ nhật. Nguyên nhân vì thứ bảy cô đi làm phụ dâu cho người bạn thân.Hôm đó, Thư Tiếu đã đến nhà Triều Lộ từ sáng sớm. Khi cô đến
Triều Lộ đang được nhà tạo mẫu trang điểm. Nhìn thấy Thư Tiếu, cô dâu
liền đứng dậy ôm lấy váy cưới rộng thùng thình chạy lại nắm lấy tay cô,
kéo cô đến bên giường ngồi xuống.
“Con nhà ai mà đẹp thế này” Thư Tiếu cười cười, lấy tay nâng cằm Triều Lộ: “Lát nữa chắc sẽ khiến cả
hội trường náo loạn cho xem.”
“Quả thật, mình cùng Vân Hành đã
đăng kí kết hôn hơn nữa năm, cũng không cần nghi thức rườm rà nữa nhưng
Vân Hành không chịu, anh ấy nói hôn nhân cần phải có lễ cưới thì mới
đúng với lễ tiết, hơn nữa anh ấy cũng muốn chia sẻ niềm hạnh phúc của
bọn mình đến người thân bạn bè. Mình thấy cũng đúng! Nhất là cậu, Thư
Tiếu, mình rất rất muốn đem hạnh phúc của mình vui sướng của mình cả sự
cảm kích đều chia sẻ cho cậu! Bởi vì nếu không có sự giúp đỡ của cậu,
thì mình và Vân Hành cũng sẽ không có ngày hôm nay!”
Thư Tiếu
cười cười, ôm vai Triều Lộ ấn trở lại chỗ trang điểm. “Được rồi, ngồi
yên một chút để nhà tạo mẫu trang điểm nốt cho xong đi.” Thấy Triều Lộ
lè lưỡi ý bảo nhà tạo mẫu làm nhanh nhanh một chút, cô liền cười nói:
“Thôi không nói mấy câu khách sáo nữa, cậu cùng Vân Hành có ngày hôm nay đúng là mình cũng có chút đóng góp. Bất quá, không chỉ có mình, cậu mới là người có công lớn nhất. Mình chẳng qua chỉ là hỗ trợ một chút, nếu
không phải cậu nhanh chớp lấy thời, chỉ sợ Vân Hành cứ do dự mãi đến
cuối cùng hối hận không kịp! Triều Lộ, còn nhớ lúc trước mình từng nói
nếu Vân Hành thật tự vì mặc cảm mà để lỡ mất cậu, mình nhất định chờ đến khi cậu gả cho người khác sau đó đến lễ đường chụp lại khoảnh khắc cậu
hạnh phúc nhất rồi gửi cho Vân Hành xem để anh ta hối hận đến chết! Cũng may Vân Hành là một người kiên cường còn cậu là cô gái có tấm lòng
chung thủy, chưa từng có cặp đôi nào mình thấy xứng đôi như hai cậu, có
biết lúc đó mình cảm động thế nào không! Bây giờ lại có thể làm phụ dâu
trong ngày trọng đại của cậu mình thật sự rất cao hứng và vinh hạnh!”
Cô dâu trong gương khuôn mặt xinh đẹp, má lúm đồng tiền, mặc dù phải ngồi
nghiêm chỉnh để trang điểm nhưng đôi mắt vẫn không giấu được niềm hạnh
phúc dâng trào. Thư Tiếu nhìn cô, nhẹ giọng lẩm bẩm: “Vân Hành, Triều
Lộ, hai người nhất định phải hạnh phúc!”
Chử Vân Hành là bệnh
nhân đầu tiên Thư Tiếu thực tập tại bệnh viện phục hồi chức năng ở Đức.
Lúc đó trong phòng bệnh chỉ toàn người già chỉ có Chử Vân Hành là trẻ
nhất, năm đó anh chỉ mới hai mươi tuổi cũng là bệnh nhân người Trung
Quốc duy nhất trong phòng bệnh. Trong lúc nói chuyện cô biết được trước
khi bị tai nạn Chử Vân Hành chính là nghiên cứu sinh du học, sau khi gặp tai nạn anh rơi vào trạng thái hôn mê không ngờ kì tích xảy ra cho anh
một lần nữa sống lại, tịnh dưỡng một năm rốt cuộc anh cũng có thể tái
thiết cuộc sống, cũng bắt đầu ra sức học hành thi đỗ bằng thạc sĩ. Chử
Vân Hành là một người hài hước, thỉnh thoảng vì tập luyện vật lý trị
liệu không có tiến triển khiến anh có chút nản lòng tuy nhiên rất nhanh
đã khôi phục tâm trạng vui vẻ trở lại. Anh nói tiếng Đức vô cùng lưu
loát, cư xử với mọi người cũng rất nho nhã lễ độ, các bác sĩ phục hồi
đều rất thích anh. Thư Tiếu cũng không ngoại lệ, cô dần dần thích anh,
có khi anh làm trị liệu xong cô cũng vừa vặn tan làm, hai người hẹn nhau đến nhà hàng bên cạnh bệnh viện ăn cơm.
Chử Vân Hành từng để lại ấn tượng khắc sâu trong lòng Thư Tiếu, đó là một buổi tối khi cả hai
hẹn nhau đến một nhà hàng ăn cơm, cô nói hôm nay là sinh nhật mình, anh
nghe xong liền áy náy nói: “Thư Tiếu, một năm qua cô giúp tôi nhiều như
vậy, tôi thấy mình ngày càng tiến bộ hơn. Nhưng mà hôm nay sinh nhật cô
tôi lại không có chuẩn bị quà, thật có lỗi. Nếu cô không chê, tôi đàn
một bài tặng cô được không?”
Anh cầm nạng đi đến chỗ cầm sư,
thương lượng cùng cô ấy một chút, Thư Tiếu thấy cô ấy nhìn mình rồi mỉm
cười gật đầu, nhường dương cầm lại cho Chử Vân Hành, mà anh lúc này có
chút sợ hãi do dự, nhưng cuối cùng vẫn để nạng sang một bên, tay phải
xoa phím đàn, tấu lên một khúc âm thanh.
Đây chỉ là một bài hát
mừng sinh đơn giản, không có hợp âm, không có kỹ xảo, chỉ diễn tấu bằng
một tay. Nhưng mà, bài hát đó lại khiến Thư Tiếu vừa cười vừa khóc, giây phút đó cô đã rơi vào lưới tình của Chử Vân Hành, cô biết, đây là do cô tự nguyện bước vào.
Chử Vân Hành cũng không có mãnh liệt theo
đuổi cô, mà cô cũng không dám lộ liễu quá mức việc mình thích anh. Không chỉ xuất phát từ giác quan của phụ nữ mà Thư Tiếu cũng mơ hồ biết được, Chử Vân Hành lúc ấy chỉ một lòng muốn hồi phục sức khỏe chuyện yêu
đương anh không quá để tâm. Khi Thư Tiếu tiến về phía anh một bước thì
anh lại lùi về sau một bước khiến cô không biết phải thổ lộ với anh như
thế nào, Mãi đến khi tay phải cùng chân phải của Chử Vân Hành hồi phục
gần như người bình thường, cô lập tức chớp lấy cơ hội. Một hôm Thư Tiếu
ngỏ lời mời anh cùng về ăn cơm với gia đình cô, anh liền vui vẻ đồng ý.
Khi Chử Vân Hành một tay chống nạng, một tay khó khăn ôm bó hoa tươi xuất
hiện trước cửa nhà Thư Tiếu, cô nhìn thấy ánh mắt của bố mẹ thoáng giật
mình sau đó thì tối sầm đi.
Hai người tiếp đón Chử Vân Hành vào nhà, nói là tiếp đón, thực ra ánh mắt lại lạnh lẽo xa cách.
Thư Tiếu biết tình huống của Chử Vân Hành nên cô cố ý chuẩn bị những món ăn không cần dùng đến dao nĩa. Khi bố mẹ cô nhìn đến anh chỉ dùng tay phải ăn cơm, bát cơm không được cố định cứ dịch tới dịch lui, lại nhìn thấy
tay trái anh mềm oặt nằm im dưới bàn, ánh mắt của bọn họ thật sự lạnh
lẽo nhưng băng. Tuy vẫn mở miệng khách sáo bảo anh ăn nhiều một chút
nhưng giọng nói lạnh nhạt không nhìn ra một chút cảm tình, thậm chí lúc
Chử Vân Hành còn chưa ăn xong, bọn họ đã thở dài buông đũa đứng dậy.
Thư Tiếu vẫn còn nhớ rất rõ, ngày hôm đó Chử Vân Hành cụp mắt đem cơm trong chén ăn sạch, sau đó cử động khủy tay đứng lên, nói: “Thư Tiếu, thật
xin lỗi, cơ thể của anh không tiện, không có cách nào giúp em dọn dẹp
bát đũa. Em thay anh cám ơn hai bác, anh có chút việc phải đi trước.”
Thư Tiếu rất muốn khóc nhưng cô vẫn cố kìm lại, thời điểm đưa Chử Vân Hành
đến cửa lớn, cô còn muốn đi tiếp nhưng đã bị anh ngăn lại. Anh xoay
người, ánh mắt xẹt qua bố mẹ cô khuôn mặt bất an đứng phía sau, Thư Tiếu cũng quay đầu chạm đến ánh mắt thất vọng của bọn họ, thời điểm cô nhìn
Chử Vân Hành chỉ thấy anh bình thản, khóe miệng mỉm cười nói: “Thư Tiếu, anh nghĩ, trước mắt anh cần phải hồi phục thân thể, cũng không cần đến
bệnh viện phục hồi thường xuyên anh ở nhà tự rèn luyện cũng tốt lắm. Anh thật may mắn vì gặp được bác sĩ phục hồi tận tâm như em, anh tin rằng
những người như em, tương lai nhất định sẽ rất tốt, thật đấy. Nên Thư
Tiếu, em phải cố gắng lên! Anh cũng sẽ….thật cố gắng!”
“Bác trai bác gái” Chử Vân Hành cúi thấp người nói, “Cám ơn hai bác đã tiếp đãi, tạm biệt.”
Chử Vân Hành cũng không có hoàn toàn rời khỏi cuộc sống của Thư Tiếu, chính là từ đó về sau, mối quan hệ của bọn họ có chút thay đổi. Anh ngẫu
nhiên cũng sẽ đến bệnh viện làm phục hồi trị liệu, thậm chí, khi Thư
Tiếu chủ động gọi điện thoại cho anh, thái độ của anh cũng không lãnh
đạm mà giống như đang trò chuyện cùng bạn bè thân thiết. Nhưng trong
lòng cô biết rõ, đoạn tình cảm kia của bọn họ đã vĩnh viễn bị chôn vùi,
không bao giờ có cơ hội nảy mầm nữa.
Nhiều năm sau, cô từng nói
bóng gió cùng Chử Vân Hành đề cập đến “chuyện cũ ở Đức”, nét mặt của anh vẫn bình thản, lời lẽ thật bằng phẳng chân thành, anh nói:
“Thư
Tiếu, em có biết mình là một cô gái rất có sức hấp dẫn không? Anh cũng
không phủ nhận khi đó bản thân từng có tình cảm với em. Nhưng mà khi đó
cơ thể anh vẫn còn chưa hồi phục như bây giờ, nhìn thấy ánh mắt lạnh
nhạt đó của bố mẹ em quả thật lòng tự trọng của anh đã bị đả kích! Hơn
nữa anh cũng không đủ dũng khí để có thể tiếp nhận ánh mắt đó thêm lần
nào nữa. Kỳ thật giờ nghĩ lại, cảm thấy suy nghĩ này thật trẻ con, thân
thể tàn tật là sự thật, người ngoài không biết nên không tin tưởng, kì
thị anh là chuyện đương nhiên. Thậm chí ngay cả bản thân anh cũng từng
không phủ nhận chuyện này, emnghĩ xem, một người lại đi nghi ngờ chính
năng lực của mình thì lấy tư cách gì để buộc người khác tin tưởng họ.”
Lời của anh làm cho cô cảm khái: “Vân Hành, anh bây giờ có một nội tâm kiên cường như vậy, thật sự quá thần kỳ.”
Về sau, Chử Vân Hành gặp Triều Lộ, bọn họ yêu đương cuồng nhiệt, trải qua
không ít đau khổ mới có thể có được ngày hôm nay. Mà cô, ở một bên chứng kiến tất cả, vì bọn họ mà sốt ruột, vì bọn họ mà bỏ ra không ít công
sức, nhờ vậy mà cô cũng trở thành bạn tri âm với Triều Lộ. Nhưng khi,
Thư Tiếu nhìn thấy chiếc váy cưới trắng tinh, khuôn mặt tràn ngập hạnh
phúc của cô, trong sâu thẳm lòng cô vẫn không khống chế được cảm giác
chua xót. Cứ nghĩ đến, cô và Chử Vân Hành từng có đoạn tình cảm chưa kịp bắt đầu đã vội kết thúc, nhưng cô vẫn vui vẻ hào phóng làm bạn cùng anh nhiều năm. Giờ phút này cô vui mừng chúc phúc cho tình yêu của
anh—–thật lòng chúc phúc, nhưng lại không thể phủ nhận sâu trong đáy
lòng vẫn cảm thấy đau đớn.
Ngoài cửa vang lên âm thanh huyên náo, có người khua chiêng kêu “bang bang”
“Chú rể đến rồi, chú rể đến rồi!” Trong phòng khách, vài trưởng bối bên họ hàng bắt đầu cười nói náo nhiệt.
“Để mình đi xem thử!” Thư Tiếu đứng dậy.
“Này! Thư Tiếu! Thư Tiếu!”
Triều Lộ vô cùng khẩn trương gọi cô lại: “Lát nữa cậu nương tay một chút, Vân Hành đi lại không tiện, cậu đừng làm khó anh ấy quá nhé!”
Thư
Tiếu véo véo mũi Triều Lộ, cố ý làm bộ mặt khinh bỉ, hừ một tiếng: “Cả
đời con gái mới có một ngày đại hỉ này, làm khó cậu ta một chút thì có
là gì? Cậu đó, chưa gì đã đau lòng có chú rể, mình là phụ dâu phải có
“trách nhiệm” ngăn chú rể bước qua cửa! Về phần Vân Hành đi lại bất
tiện…đấy cũng không phải vấn đề to tát, còn phải xem miệng lưỡi
của cậuta ngọt đến đâu, bao lì xì có đủ dày hay không!”